Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 71: Đáng thương cho nàng có nhà cũng không thể về!
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Nhấc tay chi lao mà thôi, cần gì phải nói như vậy. Diệp tiểu thư không cần để ý.”Lấy bạc từ trong túi áo đưa cho ông chủ quán, Tống Vô Khuyết mỉm cười nói:“Đều nói mời gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, Tống mỗ có thể mời Diệp tiểu thư đến bàn bên cạnh uống ly trà hay không?”Thấy nàng vẫn còn chần chờ, Tống Vô Khuyết bổ sung thêm một câu.“Không phải lúc nãy Diệp Tiểu thư còn chưa uống thoải mái hay sao?”“Như vậy ta lại cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”Cúi đầu suy nghĩ một chút, Diệp Mộ Liễu thấy không thể từ chối được rồi!Không tính đến chuyện người ta mới giúp nàng giải vây, thanh toán tiền rượu. Vì vậy thẳng thắn với hắn, giống như quân tử quang minh chính đại. Nếu nàng tiếp tục cự tuyệt, như vậy có vẻ hẹp hòi, không đủ rộng lượng rồi.Diệp Mộ Liễu mím môi cười cười, vui vẻ nói:“Nếu hôm nay đã thiếu Tống công tử một nhân tình, vậy thì thiếu thêm một lần nữa vậy.”Ngoài cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt ẩn ẩn đường chân tời, từ từ hiện lên.Lúc này, quan khách đã sớm trở về nhà, là lúc chim bay về nhà. Nhưng nàng không nghĩ trở về.Sợ một khi về đến nhà, lại nhìn thấy người nàng vừa hận lại vừa yêu.Sợ về đến nhà, hắn lại sử dụng quyền thế, bức nàng hồi kinh. Từ nay về sau nàng giống như con chim trong lồng, không còn một chút tự do.Sợ về đến nhà, cha mẹ sẽ dùng thần sắc đau lòng mà lo lắng nhìn nàng, nhìn nàng mà không nói gì...Là lúc mọi người trong thiên hạ đều vội vã trở về nhà, mà nàng có nhà nhưng không thể về, nhưng lại không có chỗ để đi.Hắn như mở ra thiên la địa võng, chỉ chờ nàng tự động nhảy vào.Nàng biết hắn sẽ không khinh địch buông tha dễ dàng, và sẽ không dễ dàng chết tâm. Hắn là Đế vương trẻ tuổi của Đông Thương quốc, tuy nhiên nàng vẫn phản cảm vị “Hoàng đế háo sắc”, có chuyện tình không đúng về hắn, cũng là nghe được từ chỗ cha nàng.Nàng biết mấy năm qua hắn ẩn nhẫn, vì muốn lật đổ Nhiếp chính vương – là thúc thúc của hắn – Long Cảnh Kỳ!Ba năm trước nàng từng nghe hắn nói qua, mấy năm nay hắn chịu khổ sở, chịu hành hạ.Nhưng lúc đó nàng chỉ cho rằng hắn là một công tủ con nhà giàu nào đó mà thôi.
“Nhấc tay chi lao mà thôi, cần gì phải nói như vậy. Diệp tiểu thư không cần để ý.”
Lấy bạc từ trong túi áo đưa cho ông chủ quán, Tống Vô Khuyết mỉm cười nói:
“Đều nói mời gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, Tống mỗ có thể mời Diệp tiểu thư đến bàn bên cạnh uống ly trà hay không?”
Thấy nàng vẫn còn chần chờ, Tống Vô Khuyết bổ sung thêm một câu.
“Không phải lúc nãy Diệp Tiểu thư còn chưa uống thoải mái hay sao?”
“Như vậy ta lại cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Diệp Mộ Liễu thấy không thể từ chối được rồi!
Không tính đến chuyện người ta mới giúp nàng giải vây, thanh toán tiền rượu. Vì vậy thẳng thắn với hắn, giống như quân tử quang minh chính đại. Nếu nàng tiếp tục cự tuyệt, như vậy có vẻ hẹp hòi, không đủ rộng lượng rồi.
Diệp Mộ Liễu mím môi cười cười, vui vẻ nói:
“Nếu hôm nay đã thiếu Tống công tử một nhân tình, vậy thì thiếu thêm một lần nữa vậy.”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt ẩn ẩn đường chân tời, từ từ hiện lên.
Lúc này, quan khách đã sớm trở về nhà, là lúc chim bay về nhà. Nhưng nàng không nghĩ trở về.
Sợ một khi về đến nhà, lại nhìn thấy người nàng vừa hận lại vừa yêu.
Sợ về đến nhà, hắn lại sử dụng quyền thế, bức nàng hồi kinh. Từ nay về sau nàng giống như con chim trong lồng, không còn một chút tự do.
Sợ về đến nhà, cha mẹ sẽ dùng thần sắc đau lòng mà lo lắng nhìn nàng, nhìn nàng mà không nói gì...
Là lúc mọi người trong thiên hạ đều vội vã trở về nhà, mà nàng có nhà nhưng không thể về, nhưng lại không có chỗ để đi.
Hắn như mở ra thiên la địa võng, chỉ chờ nàng tự động nhảy vào.
Nàng biết hắn sẽ không khinh địch buông tha dễ dàng, và sẽ không dễ dàng chết tâm. Hắn là Đế vương trẻ tuổi của Đông Thương quốc, tuy nhiên nàng vẫn phản cảm vị “Hoàng đế háo sắc”, có chuyện tình không đúng về hắn, cũng là nghe được từ chỗ cha nàng.
Nàng biết mấy năm qua hắn ẩn nhẫn, vì muốn lật đổ Nhiếp chính vương – là thúc thúc của hắn – Long Cảnh Kỳ!
Ba năm trước nàng từng nghe hắn nói qua, mấy năm nay hắn chịu khổ sở, chịu hành hạ.
Nhưng lúc đó nàng chỉ cho rằng hắn là một công tủ con nhà giàu nào đó mà thôi.
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Nhấc tay chi lao mà thôi, cần gì phải nói như vậy. Diệp tiểu thư không cần để ý.”Lấy bạc từ trong túi áo đưa cho ông chủ quán, Tống Vô Khuyết mỉm cười nói:“Đều nói mời gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, Tống mỗ có thể mời Diệp tiểu thư đến bàn bên cạnh uống ly trà hay không?”Thấy nàng vẫn còn chần chờ, Tống Vô Khuyết bổ sung thêm một câu.“Không phải lúc nãy Diệp Tiểu thư còn chưa uống thoải mái hay sao?”“Như vậy ta lại cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”Cúi đầu suy nghĩ một chút, Diệp Mộ Liễu thấy không thể từ chối được rồi!Không tính đến chuyện người ta mới giúp nàng giải vây, thanh toán tiền rượu. Vì vậy thẳng thắn với hắn, giống như quân tử quang minh chính đại. Nếu nàng tiếp tục cự tuyệt, như vậy có vẻ hẹp hòi, không đủ rộng lượng rồi.Diệp Mộ Liễu mím môi cười cười, vui vẻ nói:“Nếu hôm nay đã thiếu Tống công tử một nhân tình, vậy thì thiếu thêm một lần nữa vậy.”Ngoài cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt ẩn ẩn đường chân tời, từ từ hiện lên.Lúc này, quan khách đã sớm trở về nhà, là lúc chim bay về nhà. Nhưng nàng không nghĩ trở về.Sợ một khi về đến nhà, lại nhìn thấy người nàng vừa hận lại vừa yêu.Sợ về đến nhà, hắn lại sử dụng quyền thế, bức nàng hồi kinh. Từ nay về sau nàng giống như con chim trong lồng, không còn một chút tự do.Sợ về đến nhà, cha mẹ sẽ dùng thần sắc đau lòng mà lo lắng nhìn nàng, nhìn nàng mà không nói gì...Là lúc mọi người trong thiên hạ đều vội vã trở về nhà, mà nàng có nhà nhưng không thể về, nhưng lại không có chỗ để đi.Hắn như mở ra thiên la địa võng, chỉ chờ nàng tự động nhảy vào.Nàng biết hắn sẽ không khinh địch buông tha dễ dàng, và sẽ không dễ dàng chết tâm. Hắn là Đế vương trẻ tuổi của Đông Thương quốc, tuy nhiên nàng vẫn phản cảm vị “Hoàng đế háo sắc”, có chuyện tình không đúng về hắn, cũng là nghe được từ chỗ cha nàng.Nàng biết mấy năm qua hắn ẩn nhẫn, vì muốn lật đổ Nhiếp chính vương – là thúc thúc của hắn – Long Cảnh Kỳ!Ba năm trước nàng từng nghe hắn nói qua, mấy năm nay hắn chịu khổ sở, chịu hành hạ.Nhưng lúc đó nàng chỉ cho rằng hắn là một công tủ con nhà giàu nào đó mà thôi.