Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 74: Bồ Đào mỹ tửu dạ quang bôi –(Rượu nho đen)

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Rượu này mùi vị mát lạnh, dư vị vô cùng, hình như không giống rượu ủ hoa quế hoa lê ta vừa mới uống?”Nhìn ly rượu có màu vàng xanh nhạt, chất lỏng lóng lánh trong suốt, Diệp Mộ Liễu không nói gì thêm. “Tất nhiên là không giống, đây là rượu Trúc Diệp Thanh, nguyên liệu phần lớn là thuốc, đương quy, trần bì, cây mộc hương, linh lăng hương, công đinh hương, cây tử đàn và hơn mười loại thuốc Đông y, lại có mày xanh nhạt, lá trúc, đường phèn ngâm mà thành. Hương thơm nồng đậm, dư vị lâu dài. Tuy nhìn qua rất bình thường nhưng là hàng cao cấp.Giống như biết Diệp Mộ Liễu hiếu kì, Tống Vô Khuyết lập tức nói tiếp, chỉ có Lý Ly ở một bên dùng ngón tay cái và ngón trỏ thòn dài sờ cắm, đôi mày nhíu lại, như lâm vào suy nghĩ.Đôi con ngươi mênh mông sương khói, ánh mắt không hề che đậy, không giận dữ cũng không vui mừng. Chỉ liếc mắt một cái, lại giống như không thể chạm tới...Không biết có phải do Diệp Mộ Liễu gặp ảo giác hay là do ánh trăng mờ mịt, giờ phút này, nàng cảm thấy giữa trán của Lý Ly mang theo thần sắc mệt mỏi như có như không...“Nói đến rượu, năm đó Lý Mỗ có từng may mắn đến Tây Vực, gặp một đặc sản ở đó – “rượu Bồ Đào - Rượu nho” Màu sắc rượu này giống như Hồng Bảo thạch, đỏ thắm lóng lánh. Mùi vị mới lạ, tự vị cùng với rượu ở Trung Nguyên khác nhau một trời một vực.”Giống như nhìn ra Diệp Mộ Liễu đang nhìn lén, môi mỏng của Lý Ly nhếch lên, nhẹ nhàng mấp máy.“Rượu này có được viết thành thơ “Bồ Đào Mỹ tửu Dạ Quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”Tạm hiểu: ngon như rượu nho đen, uống rượu nghe đàn tỳ bà thôi thúc. Say nằm  trên chiến trường, xưa nay chinh chiến mấy người trở về.”“Rượu ngon, thơ cũng hay. Nghe Lý huynh nói vậy, ta đúng là hận không thể ngay lập tức bay tới Tây Vực thưởng thức một lần mới được.”Nghe vậy, Tống Vô Khuyết cười sang sảng, nâng chén lên ý bảo hai người mới bắt đầu uống cạn ly rượu.Diệp Mộ Liễu bị Tây Vực trong miệng Lý Ly hấp dẫn, vì thế cười hỏi:“Tây Vực là nơi nào? Cách Đông Thương quốc có xa không ? ”Lý Ly nâng mắt thản nhiên nhìn nàng một cái, như bị sự chân thành trong mắt nàng làm cho rung động, lai chưa bao giờ thấy không thể dùng ánh mắt trào phùng và coi thường nhìn nàng, chỉ rũ mắt nói :“ Tây Vực ở Ngọc Môn quan, phía Tây Dương quan, trên đường phải đi qua một mảng sa mạc lớn mới có thể đến. ”

“Rượu này mùi vị mát lạnh, dư vị vô cùng, hình như không giống rượu ủ hoa quế hoa lê ta vừa mới uống?”

Nhìn ly rượu có màu vàng xanh nhạt, chất lỏng lóng lánh trong suốt, Diệp Mộ Liễu không nói gì thêm. 

“Tất nhiên là không giống, đây là rượu Trúc Diệp Thanh, nguyên liệu phần lớn là thuốc, đương quy, trần bì, cây mộc hương, linh lăng hương, công đinh hương, cây tử đàn và hơn mười loại thuốc Đông y, lại có mày xanh nhạt, lá trúc, đường phèn ngâm mà thành. Hương thơm nồng đậm, dư vị lâu dài. Tuy nhìn qua rất bình thường nhưng là hàng cao cấp.

Giống như biết Diệp Mộ Liễu hiếu kì, Tống Vô Khuyết lập tức nói tiếp, chỉ có Lý Ly ở một bên dùng ngón tay cái và ngón trỏ thòn dài sờ cắm, đôi mày nhíu lại, như lâm vào suy nghĩ.

Đôi con ngươi mênh mông sương khói, ánh mắt không hề che đậy, không giận dữ cũng không vui mừng. Chỉ liếc mắt một cái, lại giống như không thể chạm tới...

Không biết có phải do Diệp Mộ Liễu gặp ảo giác hay là do ánh trăng mờ mịt, giờ phút này, nàng cảm thấy giữa trán của Lý Ly mang theo thần sắc mệt mỏi như có như không...

“Nói đến rượu, năm đó Lý Mỗ có từng may mắn đến Tây Vực, gặp một đặc sản ở đó – “rượu Bồ Đào - Rượu nho” Màu sắc rượu này giống như Hồng Bảo thạch, đỏ thắm lóng lánh. Mùi vị mới lạ, tự vị cùng với rượu ở Trung Nguyên khác nhau một trời một vực.”

Giống như nhìn ra Diệp Mộ Liễu đang nhìn lén, môi mỏng của Lý Ly nhếch lên, nhẹ nhàng mấp máy.

“Rượu này có được viết thành thơ “Bồ Đào Mỹ tửu Dạ Quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”

Tạm hiểu: ngon như rượu nho đen, uống rượu nghe đàn tỳ bà thôi thúc. Say nằm  trên chiến trường, xưa nay chinh chiến mấy người trở về.”

“Rượu ngon, thơ cũng hay. Nghe Lý huynh nói vậy, ta đúng là hận không thể ngay lập tức bay tới Tây Vực thưởng thức một lần mới được.”

Nghe vậy, Tống Vô Khuyết cười sang sảng, nâng chén lên ý bảo hai người mới bắt đầu uống cạn ly rượu.

Diệp Mộ Liễu bị Tây Vực trong miệng Lý Ly hấp dẫn, vì thế cười hỏi:

“Tây Vực là nơi nào? Cách Đông Thương quốc có xa không ? ”

Lý Ly nâng mắt thản nhiên nhìn nàng một cái, như bị sự chân thành trong mắt nàng làm cho rung động, lai chưa bao giờ thấy không thể dùng ánh mắt trào phùng và coi thường nhìn nàng, chỉ rũ mắt nói :

“ Tây Vực ở Ngọc Môn quan, phía Tây Dương quan, trên đường phải đi qua một mảng sa mạc lớn mới có thể đến. ”

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Rượu này mùi vị mát lạnh, dư vị vô cùng, hình như không giống rượu ủ hoa quế hoa lê ta vừa mới uống?”Nhìn ly rượu có màu vàng xanh nhạt, chất lỏng lóng lánh trong suốt, Diệp Mộ Liễu không nói gì thêm. “Tất nhiên là không giống, đây là rượu Trúc Diệp Thanh, nguyên liệu phần lớn là thuốc, đương quy, trần bì, cây mộc hương, linh lăng hương, công đinh hương, cây tử đàn và hơn mười loại thuốc Đông y, lại có mày xanh nhạt, lá trúc, đường phèn ngâm mà thành. Hương thơm nồng đậm, dư vị lâu dài. Tuy nhìn qua rất bình thường nhưng là hàng cao cấp.Giống như biết Diệp Mộ Liễu hiếu kì, Tống Vô Khuyết lập tức nói tiếp, chỉ có Lý Ly ở một bên dùng ngón tay cái và ngón trỏ thòn dài sờ cắm, đôi mày nhíu lại, như lâm vào suy nghĩ.Đôi con ngươi mênh mông sương khói, ánh mắt không hề che đậy, không giận dữ cũng không vui mừng. Chỉ liếc mắt một cái, lại giống như không thể chạm tới...Không biết có phải do Diệp Mộ Liễu gặp ảo giác hay là do ánh trăng mờ mịt, giờ phút này, nàng cảm thấy giữa trán của Lý Ly mang theo thần sắc mệt mỏi như có như không...“Nói đến rượu, năm đó Lý Mỗ có từng may mắn đến Tây Vực, gặp một đặc sản ở đó – “rượu Bồ Đào - Rượu nho” Màu sắc rượu này giống như Hồng Bảo thạch, đỏ thắm lóng lánh. Mùi vị mới lạ, tự vị cùng với rượu ở Trung Nguyên khác nhau một trời một vực.”Giống như nhìn ra Diệp Mộ Liễu đang nhìn lén, môi mỏng của Lý Ly nhếch lên, nhẹ nhàng mấp máy.“Rượu này có được viết thành thơ “Bồ Đào Mỹ tửu Dạ Quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”Tạm hiểu: ngon như rượu nho đen, uống rượu nghe đàn tỳ bà thôi thúc. Say nằm  trên chiến trường, xưa nay chinh chiến mấy người trở về.”“Rượu ngon, thơ cũng hay. Nghe Lý huynh nói vậy, ta đúng là hận không thể ngay lập tức bay tới Tây Vực thưởng thức một lần mới được.”Nghe vậy, Tống Vô Khuyết cười sang sảng, nâng chén lên ý bảo hai người mới bắt đầu uống cạn ly rượu.Diệp Mộ Liễu bị Tây Vực trong miệng Lý Ly hấp dẫn, vì thế cười hỏi:“Tây Vực là nơi nào? Cách Đông Thương quốc có xa không ? ”Lý Ly nâng mắt thản nhiên nhìn nàng một cái, như bị sự chân thành trong mắt nàng làm cho rung động, lai chưa bao giờ thấy không thể dùng ánh mắt trào phùng và coi thường nhìn nàng, chỉ rũ mắt nói :“ Tây Vực ở Ngọc Môn quan, phía Tây Dương quan, trên đường phải đi qua một mảng sa mạc lớn mới có thể đến. ”

Chương 74: Bồ Đào mỹ tửu dạ quang bôi –(Rượu nho đen)