Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 87: Không bằng Lý huynh hy sinh nhan sắc đi!

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Lý huynh, Diệp tiểu thư nàng làm sao vậy?”Nhìn nữ tử trong lòng Lý Ly, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt quyến rũ, Tống Vô Khuyết nhíu mày hỏi:“Nàng trúng thuốc mê, còn cả mị dược...”Cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, xinh đẹp, thần trí mơ hồ. Con ngươi thâm thúy của Lý Ly lóe lên thần sắc phức tạp, nhanh đến nỗi Tống Vô Khuyết không kịp bắt lấy.“Sao? Vậy phải làm thế nào mới tốt?”Nghe vậy, Tống Vô Khuyết ngẩn ra, gương mặt lo lắng trùng trùng, đáy mắt hiện lên vẻ trêu đùa.“Lý huynh, xem ra phải hy sinh nhan sắc của ngươi, làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi!”“Bên kia ngươi xử lý như thế nào rồi?”Thản nhiên liếc hắn một cái, trong mắt Lý ly lạnh đi, trên gương mặt tuấn mỹ không có một chút cảm xúc. Chân không do dự bước ra ngoài.“Đối phó hắc đ**m này. Tất cả tặc nhân hiện tại đều bị chúng ta bắt trói ở đại sảnh. Lần này ít nhiều nhờ có nhóm mãi nghệ, nếu không một mình ta có chút phiền toái.”“Còn nhân chứng sống thì giao cho ngươi.”Nhìn tặc nhân hôn mê nằm trên mặt đất, Lý Ly xoay người, không chút do dự rời đi.“Ôi ôi ôi, Lý huynh, ngươi muốn đi đâu?”(Đáng yêu quá không biết ai kia từng là người có duyên nhể ^_^)Thấy Lý Ly không để cho mình xem trò hay, Tống Vô Khuyết thất vọng nhún vai, ngượng ngùng cười.Khóe mắt hẹp dài của Lý Lý xếch lên, bên trong con ngươi đen như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, khóe môi nhếch lên thành vòng cung mang theo mấy phần quỷ dị.“Nếu ngươi cảm thấy rảnh rỗi, ta cũng không ngại đem chuyện tốt trong người giao cho ngươi xử lý? Như thế nào? Đay là việc tốt đó...”“Lý huynh, ngươi tha cho ta đi.”Nghe vậy, Tống Vô Khuyết cười cười sờ lỗ mũi, vẻ mặt phẫn nộ.“Đột nhiên ta nhớ tới có mấy vấn đề chưa hỏi tặc nhân.”Không để ý tới hắn, Lý Ly ôm nữ tử trong lòng nhanh chóng đến bên chỗ hoang vu ngoài khách đ**m.Một trận gió lớn áp tới, làm cho Diệp Mộ Liễu đang mê muội bỗng dưng cả kinh, từ từ mở mắt ra.Cỗ nhiệt trong cơ thể vẫn mãnh liệt như cũ.Diệp Mộ Liễu cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đều sôi trào. Đưa mắt nhìn nam tử đang ôm mình, mày kiếm mũi tu, đôi môi khêu gợi mím thành một đường, hấp dẫn ánh mắt nàng...

“Lý huynh, Diệp tiểu thư nàng làm sao vậy?”

Nhìn nữ tử trong lòng Lý Ly, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt quyến rũ, Tống Vô Khuyết nhíu mày hỏi:

“Nàng trúng thuốc mê, còn cả mị dược...”

Cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, xinh đẹp, thần trí mơ hồ. Con ngươi thâm thúy của Lý Ly lóe lên thần sắc phức tạp, nhanh đến nỗi Tống Vô Khuyết không kịp bắt lấy.

“Sao? Vậy phải làm thế nào mới tốt?”

Nghe vậy, Tống Vô Khuyết ngẩn ra, gương mặt lo lắng trùng trùng, đáy mắt hiện lên vẻ trêu đùa.

“Lý huynh, xem ra phải hy sinh nhan sắc của ngươi, làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi!”

“Bên kia ngươi xử lý như thế nào rồi?”

Thản nhiên liếc hắn một cái, trong mắt Lý ly lạnh đi, trên gương mặt tuấn mỹ không có một chút cảm xúc. Chân không do dự bước ra ngoài.

“Đối phó hắc đ**m này. Tất cả tặc nhân hiện tại đều bị chúng ta bắt trói ở đại sảnh. Lần này ít nhiều nhờ có nhóm mãi nghệ, nếu không một mình ta có chút phiền toái.”

“Còn nhân chứng sống thì giao cho ngươi.”

Nhìn tặc nhân hôn mê nằm trên mặt đất, Lý Ly xoay người, không chút do dự rời đi.

“Ôi ôi ôi, Lý huynh, ngươi muốn đi đâu?”

(Đáng yêu quá không biết ai kia từng là người có duyên nhể ^_^)

Thấy Lý Ly không để cho mình xem trò hay, Tống Vô Khuyết thất vọng nhún vai, ngượng ngùng cười.

Khóe mắt hẹp dài của Lý Lý xếch lên, bên trong con ngươi đen như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, khóe môi nhếch lên thành vòng cung mang theo mấy phần quỷ dị.

“Nếu ngươi cảm thấy rảnh rỗi, ta cũng không ngại đem chuyện tốt trong người giao cho ngươi xử lý? Như thế nào? Đay là việc tốt đó...”

“Lý huynh, ngươi tha cho ta đi.”

Nghe vậy, Tống Vô Khuyết cười cười sờ lỗ mũi, vẻ mặt phẫn nộ.

“Đột nhiên ta nhớ tới có mấy vấn đề chưa hỏi tặc nhân.”

Không để ý tới hắn, Lý Ly ôm nữ tử trong lòng nhanh chóng đến bên chỗ hoang vu ngoài khách đ**m.

Một trận gió lớn áp tới, làm cho Diệp Mộ Liễu đang mê muội bỗng dưng cả kinh, từ từ mở mắt ra.

Cỗ nhiệt trong cơ thể vẫn mãnh liệt như cũ.

Diệp Mộ Liễu cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đều sôi trào. Đưa mắt nhìn nam tử đang ôm mình, mày kiếm mũi tu, đôi môi khêu gợi mím thành một đường, hấp dẫn ánh mắt nàng...

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Lý huynh, Diệp tiểu thư nàng làm sao vậy?”Nhìn nữ tử trong lòng Lý Ly, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt quyến rũ, Tống Vô Khuyết nhíu mày hỏi:“Nàng trúng thuốc mê, còn cả mị dược...”Cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, xinh đẹp, thần trí mơ hồ. Con ngươi thâm thúy của Lý Ly lóe lên thần sắc phức tạp, nhanh đến nỗi Tống Vô Khuyết không kịp bắt lấy.“Sao? Vậy phải làm thế nào mới tốt?”Nghe vậy, Tống Vô Khuyết ngẩn ra, gương mặt lo lắng trùng trùng, đáy mắt hiện lên vẻ trêu đùa.“Lý huynh, xem ra phải hy sinh nhan sắc của ngươi, làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi!”“Bên kia ngươi xử lý như thế nào rồi?”Thản nhiên liếc hắn một cái, trong mắt Lý ly lạnh đi, trên gương mặt tuấn mỹ không có một chút cảm xúc. Chân không do dự bước ra ngoài.“Đối phó hắc đ**m này. Tất cả tặc nhân hiện tại đều bị chúng ta bắt trói ở đại sảnh. Lần này ít nhiều nhờ có nhóm mãi nghệ, nếu không một mình ta có chút phiền toái.”“Còn nhân chứng sống thì giao cho ngươi.”Nhìn tặc nhân hôn mê nằm trên mặt đất, Lý Ly xoay người, không chút do dự rời đi.“Ôi ôi ôi, Lý huynh, ngươi muốn đi đâu?”(Đáng yêu quá không biết ai kia từng là người có duyên nhể ^_^)Thấy Lý Ly không để cho mình xem trò hay, Tống Vô Khuyết thất vọng nhún vai, ngượng ngùng cười.Khóe mắt hẹp dài của Lý Lý xếch lên, bên trong con ngươi đen như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, khóe môi nhếch lên thành vòng cung mang theo mấy phần quỷ dị.“Nếu ngươi cảm thấy rảnh rỗi, ta cũng không ngại đem chuyện tốt trong người giao cho ngươi xử lý? Như thế nào? Đay là việc tốt đó...”“Lý huynh, ngươi tha cho ta đi.”Nghe vậy, Tống Vô Khuyết cười cười sờ lỗ mũi, vẻ mặt phẫn nộ.“Đột nhiên ta nhớ tới có mấy vấn đề chưa hỏi tặc nhân.”Không để ý tới hắn, Lý Ly ôm nữ tử trong lòng nhanh chóng đến bên chỗ hoang vu ngoài khách đ**m.Một trận gió lớn áp tới, làm cho Diệp Mộ Liễu đang mê muội bỗng dưng cả kinh, từ từ mở mắt ra.Cỗ nhiệt trong cơ thể vẫn mãnh liệt như cũ.Diệp Mộ Liễu cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đều sôi trào. Đưa mắt nhìn nam tử đang ôm mình, mày kiếm mũi tu, đôi môi khêu gợi mím thành một đường, hấp dẫn ánh mắt nàng...

Chương 87: Không bằng Lý huynh hy sinh nhan sắc đi!