Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 89: Diệp tiểu thư, chúng ta thật có duyên đấy!

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Trong cổ họng bật ra tiếng cười, âm thanh Lý Ly cực thấp nhưng lại giống như có ma lực, chui vào n** m*m m** nhất trong lòng Diệp Mộ Liễu.Nhận áo khoác hắn đưa qua, ngửi được mùi hương trên quần áo của hắn, trong lòng Diệp Mộ Liễu sinh ra cảm giác...Lý Ly này cũng không làm người ta chán ghét như vậy!Một đường trở về khách đ**m, đại sảnh khách đ**m đã tụ tập rất nhiều người.Ngoại trừ một hai người khách qua đường, bởi vì chấn kinh quá độ mà co rúm lại một góc. Tống Vô Khuyết và đám người mãi nghệ đều tụ tập ở đại sảnh.Lúc hai người đi tới, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào hai người. Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu theo bản năng co thân thể, trốn ở sau người Lý Ly.Tống Vô Khuyết vui vẻ chào đón bằng nị cười tao nhã nhưng ánh mắt lại mang theo mấy phần tìm tòi.“Diệp tiểu thư, chúng ta đúng là có duyên, lại gặp nhau rồi.”“Ha ha, đúng vậy, thật là có duyên.”Diệp Mộ Liễu gượng cười, chữ “duyên” gằn lên nặng nề. Nếu là loại “duyên phận” này mà nói thì không cần cũng được.Giống như mỗi lần nàng gặp hai tên gia hỏa này, không phải là lúc nàng sa sút nhất thì là lúc nàng xui xẻo nhất.Hai người này, có phải là khắc tinh trong sinh mệnh của nàng không? Nhưng nghĩ lại, người cứu nàng lúc nước sôi lửa bỏng lại là bọn họ. Diệp Mộ Liễu mờ mịt.Không lẽ đây là trong truyền thuyết “họa phúc bên nhau” sao?“Diệp tiểu thư, đến đây, ta giới thiệu một người với ngươi.”Lôi léo tay áo của Diệp Mộ Liễu đến giữa đại sảnh, Tống Vô Khuyết chỉ một nam tử  thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị trong đám người.“Đây là Ulla, đến từ Tây Việt quốc, là ông chủ của gánh hát, Diệp tiểu thư, lần này may mà Ulla phát hiện sự khác lạ cua ông chủ khách đ**m, lúc hai tên gia hỏa kia đem ngươi xuống dưới căn phòng dưới đất, đã vụng trộm theo dõi bọn hắn. Lúc chúng ta đến tìm phòng trọ để ngủ, phát hiện Ulla khác thường, theo dõi hắn mới cứu được ngươi đấy...”Thì ra là thế!Lúc này Diệp Mộ Liễu mới hiểu ra, khó trách lại trùng hợp như vậy.“Cảm ơn ngươi, Ulla.”“Diệp tiểu thư khách khí, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận của người giang hồ chúng ta.”Ulla nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng nanh trắng sạch.

Trong cổ họng bật ra tiếng cười, âm thanh Lý Ly cực thấp nhưng lại giống như có ma lực, chui vào n** m*m m** nhất trong lòng Diệp Mộ Liễu.

Nhận áo khoác hắn đưa qua, ngửi được mùi hương trên quần áo của hắn, trong lòng Diệp Mộ Liễu sinh ra cảm giác...

Lý Ly này cũng không làm người ta chán ghét như vậy!

Một đường trở về khách đ**m, đại sảnh khách đ**m đã tụ tập rất nhiều người.

Ngoại trừ một hai người khách qua đường, bởi vì chấn kinh quá độ mà co rúm lại một góc. Tống Vô Khuyết và đám người mãi nghệ đều tụ tập ở đại sảnh.

Lúc hai người đi tới, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào hai người. Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu theo bản năng co thân thể, trốn ở sau người Lý Ly.

Tống Vô Khuyết vui vẻ chào đón bằng nị cười tao nhã nhưng ánh mắt lại mang theo mấy phần tìm tòi.

“Diệp tiểu thư, chúng ta đúng là có duyên, lại gặp nhau rồi.”

“Ha ha, đúng vậy, thật là có duyên.”

Diệp Mộ Liễu gượng cười, chữ “duyên” gằn lên nặng nề. Nếu là loại “duyên phận” này mà nói thì không cần cũng được.

Giống như mỗi lần nàng gặp hai tên gia hỏa này, không phải là lúc nàng sa sút nhất thì là lúc nàng xui xẻo nhất.

Hai người này, có phải là khắc tinh trong sinh mệnh của nàng không? Nhưng nghĩ lại, người cứu nàng lúc nước sôi lửa bỏng lại là bọn họ. Diệp Mộ Liễu mờ mịt.

Không lẽ đây là trong truyền thuyết “họa phúc bên nhau” sao?

“Diệp tiểu thư, đến đây, ta giới thiệu một người với ngươi.”

Lôi léo tay áo của Diệp Mộ Liễu đến giữa đại sảnh, Tống Vô Khuyết chỉ một nam tử  thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị trong đám người.

“Đây là Ulla, đến từ Tây Việt quốc, là ông chủ của gánh hát, Diệp tiểu thư, lần này may mà Ulla phát hiện sự khác lạ cua ông chủ khách đ**m, lúc hai tên gia hỏa kia đem ngươi xuống dưới căn phòng dưới đất, đã vụng trộm theo dõi bọn hắn. Lúc chúng ta đến tìm phòng trọ để ngủ, phát hiện Ulla khác thường, theo dõi hắn mới cứu được ngươi đấy...”

Thì ra là thế!

Lúc này Diệp Mộ Liễu mới hiểu ra, khó trách lại trùng hợp như vậy.

“Cảm ơn ngươi, Ulla.”

“Diệp tiểu thư khách khí, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận của người giang hồ chúng ta.”

Ulla nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng nanh trắng sạch.

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Trong cổ họng bật ra tiếng cười, âm thanh Lý Ly cực thấp nhưng lại giống như có ma lực, chui vào n** m*m m** nhất trong lòng Diệp Mộ Liễu.Nhận áo khoác hắn đưa qua, ngửi được mùi hương trên quần áo của hắn, trong lòng Diệp Mộ Liễu sinh ra cảm giác...Lý Ly này cũng không làm người ta chán ghét như vậy!Một đường trở về khách đ**m, đại sảnh khách đ**m đã tụ tập rất nhiều người.Ngoại trừ một hai người khách qua đường, bởi vì chấn kinh quá độ mà co rúm lại một góc. Tống Vô Khuyết và đám người mãi nghệ đều tụ tập ở đại sảnh.Lúc hai người đi tới, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào hai người. Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu theo bản năng co thân thể, trốn ở sau người Lý Ly.Tống Vô Khuyết vui vẻ chào đón bằng nị cười tao nhã nhưng ánh mắt lại mang theo mấy phần tìm tòi.“Diệp tiểu thư, chúng ta đúng là có duyên, lại gặp nhau rồi.”“Ha ha, đúng vậy, thật là có duyên.”Diệp Mộ Liễu gượng cười, chữ “duyên” gằn lên nặng nề. Nếu là loại “duyên phận” này mà nói thì không cần cũng được.Giống như mỗi lần nàng gặp hai tên gia hỏa này, không phải là lúc nàng sa sút nhất thì là lúc nàng xui xẻo nhất.Hai người này, có phải là khắc tinh trong sinh mệnh của nàng không? Nhưng nghĩ lại, người cứu nàng lúc nước sôi lửa bỏng lại là bọn họ. Diệp Mộ Liễu mờ mịt.Không lẽ đây là trong truyền thuyết “họa phúc bên nhau” sao?“Diệp tiểu thư, đến đây, ta giới thiệu một người với ngươi.”Lôi léo tay áo của Diệp Mộ Liễu đến giữa đại sảnh, Tống Vô Khuyết chỉ một nam tử  thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị trong đám người.“Đây là Ulla, đến từ Tây Việt quốc, là ông chủ của gánh hát, Diệp tiểu thư, lần này may mà Ulla phát hiện sự khác lạ cua ông chủ khách đ**m, lúc hai tên gia hỏa kia đem ngươi xuống dưới căn phòng dưới đất, đã vụng trộm theo dõi bọn hắn. Lúc chúng ta đến tìm phòng trọ để ngủ, phát hiện Ulla khác thường, theo dõi hắn mới cứu được ngươi đấy...”Thì ra là thế!Lúc này Diệp Mộ Liễu mới hiểu ra, khó trách lại trùng hợp như vậy.“Cảm ơn ngươi, Ulla.”“Diệp tiểu thư khách khí, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận của người giang hồ chúng ta.”Ulla nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng nanh trắng sạch.

Chương 89: Diệp tiểu thư, chúng ta thật có duyên đấy!