Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 92: Hắn nhớ tới nụ hôn kia

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chạy đến đây?”Âm thanh lạnh lùng của hắn xen lẫn mưa to gió lớn ập tới, nhưng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.Không biết có phải do Diệp Mộ Liễu nghe nhầm, tại sao trong nháy mắt đó nàng cảm thấy bên trong âm thành có chút quan tâm và lo lắng.Là nàng nghe nhầm sao?Làm sao hắn quan tâm nàng. Lúc nàng làm bậy, gây phiền toái cho hắn...Môi nàng khẽ cong lên, vỗ ngựa đuổi theo. Nước mưa từ trán nàng chảy xuống khuôn mặt, rơi xuống khóe môi hơi vểnh lên của nàng.Lóng lánh trong suốt, giống như rơi mà không phải rơi...Làm cho hắn nhớ tới nụ hôn đêm đó.Dời mắt, ép buộc tầm mắt của mình không nhìn vào cành môi xinh đẹp như hoa tường vi của nàng. Hắn thản nhiên nói:“Đi thôi, đường núi khó đi, cẩn thận một chút.”Nàng sững sờ nhìn đôi con ngươi đen như mặc ngọc, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.Sau đó nàng đến gần hắn, mà hắn cố ý đi chậm lại, rơi lại phía sau nàng.Rõ ràng mưa to gió lớn, nhưng lòng nàng lại cảm giác vô cùng thỏa mãn.Giống như chỉ cần phía sau còn có người đó thì mọi thứ sẽ bình tĩnh vượt qua dễ dàng hơn. Sau này cái gì cũng không cần phải nghĩ, cái gì cũng không cần phải lo lắng.Cho dù lúc này trời có sập xuống thì cũng có hắn giúp nàng đứng vững. Đúng là cảm giác kì quái. Rõ ràng nàng mới quen hắn không bao lâu, chỉ thân thiết hơn so với người lạ một chút nhưng nàng lại tin tưởng hắn như vậy.Hoặc là nam tử này có mạnh mẽ và tao nhã làm cho người ta cảm thấy vô cùng yên tâm, làm cho người ta không tự chủ mà trầm luân vào trong hơi thở của hắn, không tự chủ được mà tin tưởng hắn...Mưa càng lớn, chiếc áo dầu yếu ớt ở trong gió bão điên cuồng như vậy, chỉ trong chốc lát đã thẩm thấu ẩm ướt vào quân áo, một trận gió thổi tới lại cảm thấy lạnh lẽo.Lúc nàng cảm thấy sắp không thể kiên trì nổi, bọn họ cũng tìm được một sơn động, có thể tạm thời che mưa chắn gió.“Còn ngốc ra đó làm cái gì, không mau xuống đây đi.”Hắn xuống ngựa, buộc con ngựa vào cây đại thụ, sau đó đến dưới con ngựa của nàng, đưa cánh tay thon dài hữu lực về phía nàng.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chạy đến đây?”

Âm thanh lạnh lùng của hắn xen lẫn mưa to gió lớn ập tới, nhưng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Không biết có phải do Diệp Mộ Liễu nghe nhầm, tại sao trong nháy mắt đó nàng cảm thấy bên trong âm thành có chút quan tâm và lo lắng.

Là nàng nghe nhầm sao?

Làm sao hắn quan tâm nàng. Lúc nàng làm bậy, gây phiền toái cho hắn...

Môi nàng khẽ cong lên, vỗ ngựa đuổi theo. Nước mưa từ trán nàng chảy xuống khuôn mặt, rơi xuống khóe môi hơi vểnh lên của nàng.

Lóng lánh trong suốt, giống như rơi mà không phải rơi...Làm cho hắn nhớ tới nụ hôn đêm đó.

Dời mắt, ép buộc tầm mắt của mình không nhìn vào cành môi xinh đẹp như hoa tường vi của nàng. Hắn thản nhiên nói:

“Đi thôi, đường núi khó đi, cẩn thận một chút.”

Nàng sững sờ nhìn đôi con ngươi đen như mặc ngọc, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Sau đó nàng đến gần hắn, mà hắn cố ý đi chậm lại, rơi lại phía sau nàng.

Rõ ràng mưa to gió lớn, nhưng lòng nàng lại cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Giống như chỉ cần phía sau còn có người đó thì mọi thứ sẽ bình tĩnh vượt qua dễ dàng hơn. Sau này cái gì cũng không cần phải nghĩ, cái gì cũng không cần phải lo lắng.

Cho dù lúc này trời có sập xuống thì cũng có hắn giúp nàng đứng vững. Đúng là cảm giác kì quái. Rõ ràng nàng mới quen hắn không bao lâu, chỉ thân thiết hơn so với người lạ một chút nhưng nàng lại tin tưởng hắn như vậy.

Hoặc là nam tử này có mạnh mẽ và tao nhã làm cho người ta cảm thấy vô cùng yên tâm, làm cho người ta không tự chủ mà trầm luân vào trong hơi thở của hắn, không tự chủ được mà tin tưởng hắn...

Mưa càng lớn, chiếc áo dầu yếu ớt ở trong gió bão điên cuồng như vậy, chỉ trong chốc lát đã thẩm thấu ẩm ướt vào quân áo, một trận gió thổi tới lại cảm thấy lạnh lẽo.

Lúc nàng cảm thấy sắp không thể kiên trì nổi, bọn họ cũng tìm được một sơn động, có thể tạm thời che mưa chắn gió.

“Còn ngốc ra đó làm cái gì, không mau xuống đây đi.”

Hắn xuống ngựa, buộc con ngựa vào cây đại thụ, sau đó đến dưới con ngựa của nàng, đưa cánh tay thon dài hữu lực về phía nàng.

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chạy đến đây?”Âm thanh lạnh lùng của hắn xen lẫn mưa to gió lớn ập tới, nhưng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.Không biết có phải do Diệp Mộ Liễu nghe nhầm, tại sao trong nháy mắt đó nàng cảm thấy bên trong âm thành có chút quan tâm và lo lắng.Là nàng nghe nhầm sao?Làm sao hắn quan tâm nàng. Lúc nàng làm bậy, gây phiền toái cho hắn...Môi nàng khẽ cong lên, vỗ ngựa đuổi theo. Nước mưa từ trán nàng chảy xuống khuôn mặt, rơi xuống khóe môi hơi vểnh lên của nàng.Lóng lánh trong suốt, giống như rơi mà không phải rơi...Làm cho hắn nhớ tới nụ hôn đêm đó.Dời mắt, ép buộc tầm mắt của mình không nhìn vào cành môi xinh đẹp như hoa tường vi của nàng. Hắn thản nhiên nói:“Đi thôi, đường núi khó đi, cẩn thận một chút.”Nàng sững sờ nhìn đôi con ngươi đen như mặc ngọc, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.Sau đó nàng đến gần hắn, mà hắn cố ý đi chậm lại, rơi lại phía sau nàng.Rõ ràng mưa to gió lớn, nhưng lòng nàng lại cảm giác vô cùng thỏa mãn.Giống như chỉ cần phía sau còn có người đó thì mọi thứ sẽ bình tĩnh vượt qua dễ dàng hơn. Sau này cái gì cũng không cần phải nghĩ, cái gì cũng không cần phải lo lắng.Cho dù lúc này trời có sập xuống thì cũng có hắn giúp nàng đứng vững. Đúng là cảm giác kì quái. Rõ ràng nàng mới quen hắn không bao lâu, chỉ thân thiết hơn so với người lạ một chút nhưng nàng lại tin tưởng hắn như vậy.Hoặc là nam tử này có mạnh mẽ và tao nhã làm cho người ta cảm thấy vô cùng yên tâm, làm cho người ta không tự chủ mà trầm luân vào trong hơi thở của hắn, không tự chủ được mà tin tưởng hắn...Mưa càng lớn, chiếc áo dầu yếu ớt ở trong gió bão điên cuồng như vậy, chỉ trong chốc lát đã thẩm thấu ẩm ướt vào quân áo, một trận gió thổi tới lại cảm thấy lạnh lẽo.Lúc nàng cảm thấy sắp không thể kiên trì nổi, bọn họ cũng tìm được một sơn động, có thể tạm thời che mưa chắn gió.“Còn ngốc ra đó làm cái gì, không mau xuống đây đi.”Hắn xuống ngựa, buộc con ngựa vào cây đại thụ, sau đó đến dưới con ngựa của nàng, đưa cánh tay thon dài hữu lực về phía nàng.

Chương 92: Hắn nhớ tới nụ hôn kia