Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 94: Có phải kiếp trước ta nợ ngươi hay không?
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Một đêm này, mặc dù Lý Ly đã dự kiến được trước mọi việc mà chăm sóc thích đáng, nhưng mưa lớn lại kéo dài cho nên nàng vẫn bị cảm lạnh.Đến nửa đêm bắt đầu nóng, cả người nóng bỏng, thần trí bắt đầu mơ hồ...Trong lúc mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy miệng khô hết sức khó chịu.Bên ngoài vẫn là mưa bão. Bên trong sơn động vẫn im ắng, nàng và hắn mỗi người một góc, ngăn cách bởi đống lửa, cách xa nhau...Hắn nghe âm thanh nhỏ như muỗi kêu của nàng, lại giống như tiếng con mèo nhỏ kêu, suy yếu như không.“Nước... Nước... Ta muốn uống nước...”Hắn cầm bình nước lại gần nàng lại nhìn thấy hai bên má nàng ửng hồng, mày khẽ chau lại.Nàng nửa người nàng ngồi dậy, để cho nửa người dựa vào lòng mình. Hắn cẩn thận đưa bình nước tới bên miệng nàng...Nàng tham lam uống một ngụm nước, mãi đến khi môi nàng có nước tràn ra, lúc này hắn mới thôi.Đưa tay lau giọt nước đọng bên môi nàng, động tác dịu dàng của hắn ngay cả hắn đều cảm thấy hoảng sợ.Lúc bàn tay hắn chạm đến gương mặt nàng, nhiệt độ nóng bỏng, làm cho tay của Lý Ly bỗng dưng run lên.Cúi đầu nghĩ ngợi, hắn đứng dậy, lấy khăn lụa từ trong bọc quần áo, lại ra ngoài động dùng nước mưa làm ướt khăn rồi vắt khô. Lúc này mới quay người đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, đặt khăn ướt lên trán của nàng.Làm xong tất cả, hắn mới quay trở lại một góc khác trong sơn động, chợp mắt.Không biết trải qua bao lâu, hắn mới đi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng lại nghe thấy tiếng r*n r* suy yếu, trong đêm mưa yên tĩnh, âm thanh này nghe cực kì rõ ràng.“Lạnh... lạnh quá...”Lý Ly mở mắt, thở dài một hơi. Đứng dậy, đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, cái trán của nàng vẫn nóng bỏng như cũ, cả người theo bản năng co lại thành một đoàn.Hai tròng mắt của Diệp Mộ Liễu nhắm lại, hàng lông mi dán trên làn da như men sứ, đôi má xinh đẹp của nàng tạp nên một đường cong Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Lý Ly ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Mộ Liễu.“Nha đầu kia, có phải kiếp trước ta nợ ngươi hay không?”Chương 95: Không lẽ nàng ăn đậu hũ của hắn?
Một đêm này, mặc dù Lý Ly đã dự kiến được trước mọi việc mà chăm sóc thích đáng, nhưng mưa lớn lại kéo dài cho nên nàng vẫn bị cảm lạnh.
Đến nửa đêm bắt đầu nóng, cả người nóng bỏng, thần trí bắt đầu mơ hồ...
Trong lúc mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy miệng khô hết sức khó chịu.
Bên ngoài vẫn là mưa bão. Bên trong sơn động vẫn im ắng, nàng và hắn mỗi người một góc, ngăn cách bởi đống lửa, cách xa nhau...
Hắn nghe âm thanh nhỏ như muỗi kêu của nàng, lại giống như tiếng con mèo nhỏ kêu, suy yếu như không.
“Nước... Nước... Ta muốn uống nước...”
Hắn cầm bình nước lại gần nàng lại nhìn thấy hai bên má nàng ửng hồng, mày khẽ chau lại.
Nàng nửa người nàng ngồi dậy, để cho nửa người dựa vào lòng mình. Hắn cẩn thận đưa bình nước tới bên miệng nàng...
Nàng tham lam uống một ngụm nước, mãi đến khi môi nàng có nước tràn ra, lúc này hắn mới thôi.
Đưa tay lau giọt nước đọng bên môi nàng, động tác dịu dàng của hắn ngay cả hắn đều cảm thấy hoảng sợ.
Lúc bàn tay hắn chạm đến gương mặt nàng, nhiệt độ nóng bỏng, làm cho tay của Lý Ly bỗng dưng run lên.
Cúi đầu nghĩ ngợi, hắn đứng dậy, lấy khăn lụa từ trong bọc quần áo, lại ra ngoài động dùng nước mưa làm ướt khăn rồi vắt khô. Lúc này mới quay người đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, đặt khăn ướt lên trán của nàng.
Làm xong tất cả, hắn mới quay trở lại một góc khác trong sơn động, chợp mắt.
Không biết trải qua bao lâu, hắn mới đi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng lại nghe thấy tiếng r*n r* suy yếu, trong đêm mưa yên tĩnh, âm thanh này nghe cực kì rõ ràng.
“Lạnh... lạnh quá...”
Lý Ly mở mắt, thở dài một hơi. Đứng dậy, đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, cái trán của nàng vẫn nóng bỏng như cũ, cả người theo bản năng co lại thành một đoàn.
Hai tròng mắt của Diệp Mộ Liễu nhắm lại, hàng lông mi dán trên làn da như men sứ, đôi má xinh đẹp của nàng tạp nên một đường cong
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Lý Ly ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Mộ Liễu.
“Nha đầu kia, có phải kiếp trước ta nợ ngươi hay không?”
Chương 95: Không lẽ nàng ăn đậu hũ của hắn?
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Một đêm này, mặc dù Lý Ly đã dự kiến được trước mọi việc mà chăm sóc thích đáng, nhưng mưa lớn lại kéo dài cho nên nàng vẫn bị cảm lạnh.Đến nửa đêm bắt đầu nóng, cả người nóng bỏng, thần trí bắt đầu mơ hồ...Trong lúc mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy miệng khô hết sức khó chịu.Bên ngoài vẫn là mưa bão. Bên trong sơn động vẫn im ắng, nàng và hắn mỗi người một góc, ngăn cách bởi đống lửa, cách xa nhau...Hắn nghe âm thanh nhỏ như muỗi kêu của nàng, lại giống như tiếng con mèo nhỏ kêu, suy yếu như không.“Nước... Nước... Ta muốn uống nước...”Hắn cầm bình nước lại gần nàng lại nhìn thấy hai bên má nàng ửng hồng, mày khẽ chau lại.Nàng nửa người nàng ngồi dậy, để cho nửa người dựa vào lòng mình. Hắn cẩn thận đưa bình nước tới bên miệng nàng...Nàng tham lam uống một ngụm nước, mãi đến khi môi nàng có nước tràn ra, lúc này hắn mới thôi.Đưa tay lau giọt nước đọng bên môi nàng, động tác dịu dàng của hắn ngay cả hắn đều cảm thấy hoảng sợ.Lúc bàn tay hắn chạm đến gương mặt nàng, nhiệt độ nóng bỏng, làm cho tay của Lý Ly bỗng dưng run lên.Cúi đầu nghĩ ngợi, hắn đứng dậy, lấy khăn lụa từ trong bọc quần áo, lại ra ngoài động dùng nước mưa làm ướt khăn rồi vắt khô. Lúc này mới quay người đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, đặt khăn ướt lên trán của nàng.Làm xong tất cả, hắn mới quay trở lại một góc khác trong sơn động, chợp mắt.Không biết trải qua bao lâu, hắn mới đi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng lại nghe thấy tiếng r*n r* suy yếu, trong đêm mưa yên tĩnh, âm thanh này nghe cực kì rõ ràng.“Lạnh... lạnh quá...”Lý Ly mở mắt, thở dài một hơi. Đứng dậy, đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, cái trán của nàng vẫn nóng bỏng như cũ, cả người theo bản năng co lại thành một đoàn.Hai tròng mắt của Diệp Mộ Liễu nhắm lại, hàng lông mi dán trên làn da như men sứ, đôi má xinh đẹp của nàng tạp nên một đường cong Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Lý Ly ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Mộ Liễu.“Nha đầu kia, có phải kiếp trước ta nợ ngươi hay không?”Chương 95: Không lẽ nàng ăn đậu hũ của hắn?