Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 99: Ta chỉ không cẩn thận cứu ngươi mà thôi
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Nước mắt trong mắt Diệp Mộ Liễu rốt cuộc không nhịn được mà tràn ra.Nàng xong lên, hai tay đấm vào ngực Lý Ly, uất ức như một đứa trẻ.“Lý Ly, ngươi là tên bại hoại! Ngươi dọa chết ta rồi!”Hô hấp Lý Ly hơi chậm lại, đôi con ngươi đen bóng luôn luôn bình tĩnh, hiện tại lại vô cùng rung động, sau đó biểu tình mới ổn định lại, cuối cùng chỉ còn sự tĩnh lặng.Tay hắn dừng ở không trung, cuối cùng lại để xuống, động tác nhẹ nhàng đến hắn cũng không phát hiện ra.Nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng của Diệp Mộ Liễu, ở bên tai nàng nhẹ giọng an ủi:“ Được rồi, ta đã không sao rồi. Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa. ”“ Lần sau không cho phép ngươi làm ta sợ hãi như vậy nữa. ”Diệp Mộ Liễu khóc nức nở, rời khỏi cái ôm của hắn, ngẩng đầu nháy mắt thấy mọi người xung quanh đang mỉm cười nhìn bọn họ.Hai má đỏ lên, Diệp Mộ Liễu oán hận trừng mắt nhìn Lý Ly một cái. Lại nghe thấy ở trong cổ họng của hắn bật ra tiếng cười nhẹ, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:“Ngươi đừng cảm kích ra, ta chỉ không cẩn thận cứu ngươi mà thôi.”“Ai cảm kích ngươi chứ, ngươi bớt tự mình đa tình đi.”Mắt liếc nhìn Lý Ly, Diệp Mộ Liễu đưa hai tay đỡ hắn. Miệng nói thế nhưng người lại không do dự mà đỡ hắn đến lều trại dược liệu.Bởi vì chân bị thương, cho nên sau này công việc cứu viện Diệp Mộ Liễu kiên quyết không để cho Lý Ly tham dự.May mà lực lượng đủ nhiều, ít đi một người như Lý Ly cũng không sao.Vì vậy, Lý Ly cũng rất vui vì nhàn rỗi, chỉ vui vẻ làm một chút công việc chỉ huy phía sau.Như vậy bọn họ trì hoãn ở sơn thôn nhỏ chừng năm ngày. Mà Tống Vô Khuyết và đội gánh hát Tây Việt sau khi bọn họ xuất phát cũng đi luôn.Hành trình của hai người đột nhiên trở nên chậm hơn đội ngũ. Ở trước mặt người khác, Lý Ly lại khôi phục cảm giác muốn sống chớ lại gần.Thậm chí có đôi khi hắn vẫn đối với Diệp Mộ Liễu xa cách như vậy.Xa cách đến nỗi Diệp Mộ Liễu cảm thấy trải qua mấy ngày cùng nhau trải qua đồng sinh cộng tử của bọn họ giống như chỉ là ảo giác của nàng.Nhưng tình cờ, lúc bọn họ xuyên qua đám người nhìn thấy nhau lúc đó, Diệp Mộ Liễu biết có vài thứ đã khác rồi...E hèm, chắc fan của Lý Ly công tử áp đảo fan của Lý Ngọc, muốn phù chính Lý Ly lên làm nam chính cũng nên ý chứ.Lý Ngọc chuẩn bị tái xuất giang hồ, bà con cùng Dung Cảnh cùng nhau tìm hiểu xem ai mới là người đi đến cuối con đường với Diệp Mộ Liễu nhé.^_^
Nước mắt trong mắt Diệp Mộ Liễu rốt cuộc không nhịn được mà tràn ra.
Nàng xong lên, hai tay đấm vào ngực Lý Ly, uất ức như một đứa trẻ.
“Lý Ly, ngươi là tên bại hoại! Ngươi dọa chết ta rồi!”
Hô hấp Lý Ly hơi chậm lại, đôi con ngươi đen bóng luôn luôn bình tĩnh, hiện tại lại vô cùng rung động, sau đó biểu tình mới ổn định lại, cuối cùng chỉ còn sự tĩnh lặng.
Tay hắn dừng ở không trung, cuối cùng lại để xuống, động tác nhẹ nhàng đến hắn cũng không phát hiện ra.
Nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng của Diệp Mộ Liễu, ở bên tai nàng nhẹ giọng an ủi:
“ Được rồi, ta đã không sao rồi. Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa. ”
“ Lần sau không cho phép ngươi làm ta sợ hãi như vậy nữa. ”
Diệp Mộ Liễu khóc nức nở, rời khỏi cái ôm của hắn, ngẩng đầu nháy mắt thấy mọi người xung quanh đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Hai má đỏ lên, Diệp Mộ Liễu oán hận trừng mắt nhìn Lý Ly một cái. Lại nghe thấy ở trong cổ họng của hắn bật ra tiếng cười nhẹ, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
“Ngươi đừng cảm kích ra, ta chỉ không cẩn thận cứu ngươi mà thôi.”
“Ai cảm kích ngươi chứ, ngươi bớt tự mình đa tình đi.”
Mắt liếc nhìn Lý Ly, Diệp Mộ Liễu đưa hai tay đỡ hắn. Miệng nói thế nhưng người lại không do dự mà đỡ hắn đến lều trại dược liệu.
Bởi vì chân bị thương, cho nên sau này công việc cứu viện Diệp Mộ Liễu kiên quyết không để cho Lý Ly tham dự.
May mà lực lượng đủ nhiều, ít đi một người như Lý Ly cũng không sao.
Vì vậy, Lý Ly cũng rất vui vì nhàn rỗi, chỉ vui vẻ làm một chút công việc chỉ huy phía sau.
Như vậy bọn họ trì hoãn ở sơn thôn nhỏ chừng năm ngày. Mà Tống Vô Khuyết và đội gánh hát Tây Việt sau khi bọn họ xuất phát cũng đi luôn.
Hành trình của hai người đột nhiên trở nên chậm hơn đội ngũ. Ở trước mặt người khác, Lý Ly lại khôi phục cảm giác muốn sống chớ lại gần.
Thậm chí có đôi khi hắn vẫn đối với Diệp Mộ Liễu xa cách như vậy.
Xa cách đến nỗi Diệp Mộ Liễu cảm thấy trải qua mấy ngày cùng nhau trải qua đồng sinh cộng tử của bọn họ giống như chỉ là ảo giác của nàng.
Nhưng tình cờ, lúc bọn họ xuyên qua đám người nhìn thấy nhau lúc đó, Diệp Mộ Liễu biết có vài thứ đã khác rồi...
E hèm, chắc fan của Lý Ly công tử áp đảo fan của Lý Ngọc, muốn phù chính Lý Ly lên làm nam chính cũng nên ý chứ.
Lý Ngọc chuẩn bị tái xuất giang hồ, bà con cùng Dung Cảnh cùng nhau tìm hiểu xem ai mới là người đi đến cuối con đường với Diệp Mộ Liễu nhé.^_^
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Nước mắt trong mắt Diệp Mộ Liễu rốt cuộc không nhịn được mà tràn ra.Nàng xong lên, hai tay đấm vào ngực Lý Ly, uất ức như một đứa trẻ.“Lý Ly, ngươi là tên bại hoại! Ngươi dọa chết ta rồi!”Hô hấp Lý Ly hơi chậm lại, đôi con ngươi đen bóng luôn luôn bình tĩnh, hiện tại lại vô cùng rung động, sau đó biểu tình mới ổn định lại, cuối cùng chỉ còn sự tĩnh lặng.Tay hắn dừng ở không trung, cuối cùng lại để xuống, động tác nhẹ nhàng đến hắn cũng không phát hiện ra.Nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng của Diệp Mộ Liễu, ở bên tai nàng nhẹ giọng an ủi:“ Được rồi, ta đã không sao rồi. Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa. ”“ Lần sau không cho phép ngươi làm ta sợ hãi như vậy nữa. ”Diệp Mộ Liễu khóc nức nở, rời khỏi cái ôm của hắn, ngẩng đầu nháy mắt thấy mọi người xung quanh đang mỉm cười nhìn bọn họ.Hai má đỏ lên, Diệp Mộ Liễu oán hận trừng mắt nhìn Lý Ly một cái. Lại nghe thấy ở trong cổ họng của hắn bật ra tiếng cười nhẹ, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:“Ngươi đừng cảm kích ra, ta chỉ không cẩn thận cứu ngươi mà thôi.”“Ai cảm kích ngươi chứ, ngươi bớt tự mình đa tình đi.”Mắt liếc nhìn Lý Ly, Diệp Mộ Liễu đưa hai tay đỡ hắn. Miệng nói thế nhưng người lại không do dự mà đỡ hắn đến lều trại dược liệu.Bởi vì chân bị thương, cho nên sau này công việc cứu viện Diệp Mộ Liễu kiên quyết không để cho Lý Ly tham dự.May mà lực lượng đủ nhiều, ít đi một người như Lý Ly cũng không sao.Vì vậy, Lý Ly cũng rất vui vì nhàn rỗi, chỉ vui vẻ làm một chút công việc chỉ huy phía sau.Như vậy bọn họ trì hoãn ở sơn thôn nhỏ chừng năm ngày. Mà Tống Vô Khuyết và đội gánh hát Tây Việt sau khi bọn họ xuất phát cũng đi luôn.Hành trình của hai người đột nhiên trở nên chậm hơn đội ngũ. Ở trước mặt người khác, Lý Ly lại khôi phục cảm giác muốn sống chớ lại gần.Thậm chí có đôi khi hắn vẫn đối với Diệp Mộ Liễu xa cách như vậy.Xa cách đến nỗi Diệp Mộ Liễu cảm thấy trải qua mấy ngày cùng nhau trải qua đồng sinh cộng tử của bọn họ giống như chỉ là ảo giác của nàng.Nhưng tình cờ, lúc bọn họ xuyên qua đám người nhìn thấy nhau lúc đó, Diệp Mộ Liễu biết có vài thứ đã khác rồi...E hèm, chắc fan của Lý Ly công tử áp đảo fan của Lý Ngọc, muốn phù chính Lý Ly lên làm nam chính cũng nên ý chứ.Lý Ngọc chuẩn bị tái xuất giang hồ, bà con cùng Dung Cảnh cùng nhau tìm hiểu xem ai mới là người đi đến cuối con đường với Diệp Mộ Liễu nhé.^_^