Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 102: Lý Ly, rốt cuộc ngươi là người phương nào?
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Ngươi cảm thấy ta cần phải lừa ngươi sao?”Không thèm chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu, ánh mắt dài hẹp đen như mực của Lý Ly sâu như nước ẩn chứa ánh sáng.“Mỗi lời nói của ta là thạt, tin hay không tất cả là do suy nghĩ của người. Hơn nữa...”Lý Ly chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Liễu một câu cắt ngang:“Lý Ly, rốt cuộc ngươi là người phương nào?”Lý Ly ngẩn ra, trong nháy mắt hắn có chút giật mình. Đôi con ngươi sâu như đáy biển lóe lên ánh sáng kì dị. Một lúc sau, hắn nhếch môi cười nhạt, nói:“Lý Ly chẳng qua là nhàn vân dã hạc mà thôi (người nhàn tản ý), không đáng để Diệp tiểu thư quan tâm.”Trong lúc đó, giọng điệu của Lý Ly mang theo mấy phần khoảng cách không dễ thấy, giống như thời gian hắn vừa mới quen Diệp Mộ Liễu.“Vậy sao?”Khóe một nhếch lên nụ cười giống như châm biếm, Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn hắn, đáy mắt đều là sự trào phúng.“Nếu vậy thì làm sao Lý công tử biết được những thứ này?”Không biết là do cảm giác được Lý Ly xa lạ hay là lời nói vô tâm, nhưng giờ khắc này xưng hô trong miệng Diệp Mộ Liễu đã thay đổi.“Đừng nói với ta, dân chúng bình thường sẽ quan tâm đến thế cục của thiên hạ. Dân chúng bình thường có thể suy đoán được tâm tư Hoàng thượng sao? Lý Ly, mặc dù ta ngu dốt nhưng không ngu xuẩn đến mức này.”“Ha ha... thì ra ngươi vì chuyện này mà hoài nghi.”Trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ, con ngươi đen sẫm của Lý Ly sâu thẳm nhìn chăm chú vào Diệp Mộ Liễu, khóe môi mềm mại nhếch lên, thân hình cao to anh tuấn càng toát ra sức quyến rũ.“Diệp Mộ Liễu, nhưng ngươi đừng quên, tuy ta nhàn vân dã hạc nhưng Tống công tử là quan lớn triều đình... Hơn nữa chỉ cần có chút thông minh đều không khó để đoán ra sự sâu xa trong đó.”“Cho dù là như vậy, những thứ này cũng không liên quan gì tới ta. Ta chẳng qua chỉ là nữ tử bình thường , chuyện quốc gia đại sự không liên quan đến ta. Lý Ly, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào cũng không liên quan tới ta.”Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lý Ly, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên quang mang, tối tăm, sâu thẳm, ẩn ẩn mấy phần thất vọng, uể oải.“Không, Diệp Mộ Liễu, ngươi sai rồi.”Trong mắt Lý Ly gợn sóng, nhưng ẩn ẩn sự sâu thẳm trong con ngươi. Ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu thâm sâu hơn....
“Ngươi cảm thấy ta cần phải lừa ngươi sao?”
Không thèm chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu, ánh mắt dài hẹp đen như mực của Lý Ly sâu như nước ẩn chứa ánh sáng.
“Mỗi lời nói của ta là thạt, tin hay không tất cả là do suy nghĩ của người. Hơn nữa...”
Lý Ly chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Liễu một câu cắt ngang:
“Lý Ly, rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
Lý Ly ngẩn ra, trong nháy mắt hắn có chút giật mình. Đôi con ngươi sâu như đáy biển lóe lên ánh sáng kì dị. Một lúc sau, hắn nhếch môi cười nhạt, nói:
“Lý Ly chẳng qua là nhàn vân dã hạc mà thôi (người nhàn tản ý), không đáng để Diệp tiểu thư quan tâm.”
Trong lúc đó, giọng điệu của Lý Ly mang theo mấy phần khoảng cách không dễ thấy, giống như thời gian hắn vừa mới quen Diệp Mộ Liễu.
“Vậy sao?”
Khóe một nhếch lên nụ cười giống như châm biếm, Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn hắn, đáy mắt đều là sự trào phúng.
“Nếu vậy thì làm sao Lý công tử biết được những thứ này?”
Không biết là do cảm giác được Lý Ly xa lạ hay là lời nói vô tâm, nhưng giờ khắc này xưng hô trong miệng Diệp Mộ Liễu đã thay đổi.
“Đừng nói với ta, dân chúng bình thường sẽ quan tâm đến thế cục của thiên hạ. Dân chúng bình thường có thể suy đoán được tâm tư Hoàng thượng sao? Lý Ly, mặc dù ta ngu dốt nhưng không ngu xuẩn đến mức này.”
“Ha ha... thì ra ngươi vì chuyện này mà hoài nghi.”
Trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ, con ngươi đen sẫm của Lý Ly sâu thẳm nhìn chăm chú vào Diệp Mộ Liễu, khóe môi mềm mại nhếch lên, thân hình cao to anh tuấn càng toát ra sức quyến rũ.
“Diệp Mộ Liễu, nhưng ngươi đừng quên, tuy ta nhàn vân dã hạc nhưng Tống công tử là quan lớn triều đình... Hơn nữa chỉ cần có chút thông minh đều không khó để đoán ra sự sâu xa trong đó.”
“Cho dù là như vậy, những thứ này cũng không liên quan gì tới ta. Ta chẳng qua chỉ là nữ tử bình thường , chuyện quốc gia đại sự không liên quan đến ta. Lý Ly, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào cũng không liên quan tới ta.”
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lý Ly, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên quang mang, tối tăm, sâu thẳm, ẩn ẩn mấy phần thất vọng, uể oải.
“Không, Diệp Mộ Liễu, ngươi sai rồi.”
Trong mắt Lý Ly gợn sóng, nhưng ẩn ẩn sự sâu thẳm trong con ngươi. Ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu thâm sâu hơn....
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Ngươi cảm thấy ta cần phải lừa ngươi sao?”Không thèm chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu, ánh mắt dài hẹp đen như mực của Lý Ly sâu như nước ẩn chứa ánh sáng.“Mỗi lời nói của ta là thạt, tin hay không tất cả là do suy nghĩ của người. Hơn nữa...”Lý Ly chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Liễu một câu cắt ngang:“Lý Ly, rốt cuộc ngươi là người phương nào?”Lý Ly ngẩn ra, trong nháy mắt hắn có chút giật mình. Đôi con ngươi sâu như đáy biển lóe lên ánh sáng kì dị. Một lúc sau, hắn nhếch môi cười nhạt, nói:“Lý Ly chẳng qua là nhàn vân dã hạc mà thôi (người nhàn tản ý), không đáng để Diệp tiểu thư quan tâm.”Trong lúc đó, giọng điệu của Lý Ly mang theo mấy phần khoảng cách không dễ thấy, giống như thời gian hắn vừa mới quen Diệp Mộ Liễu.“Vậy sao?”Khóe một nhếch lên nụ cười giống như châm biếm, Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn hắn, đáy mắt đều là sự trào phúng.“Nếu vậy thì làm sao Lý công tử biết được những thứ này?”Không biết là do cảm giác được Lý Ly xa lạ hay là lời nói vô tâm, nhưng giờ khắc này xưng hô trong miệng Diệp Mộ Liễu đã thay đổi.“Đừng nói với ta, dân chúng bình thường sẽ quan tâm đến thế cục của thiên hạ. Dân chúng bình thường có thể suy đoán được tâm tư Hoàng thượng sao? Lý Ly, mặc dù ta ngu dốt nhưng không ngu xuẩn đến mức này.”“Ha ha... thì ra ngươi vì chuyện này mà hoài nghi.”Trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ, con ngươi đen sẫm của Lý Ly sâu thẳm nhìn chăm chú vào Diệp Mộ Liễu, khóe môi mềm mại nhếch lên, thân hình cao to anh tuấn càng toát ra sức quyến rũ.“Diệp Mộ Liễu, nhưng ngươi đừng quên, tuy ta nhàn vân dã hạc nhưng Tống công tử là quan lớn triều đình... Hơn nữa chỉ cần có chút thông minh đều không khó để đoán ra sự sâu xa trong đó.”“Cho dù là như vậy, những thứ này cũng không liên quan gì tới ta. Ta chẳng qua chỉ là nữ tử bình thường , chuyện quốc gia đại sự không liên quan đến ta. Lý Ly, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào cũng không liên quan tới ta.”Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lý Ly, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên quang mang, tối tăm, sâu thẳm, ẩn ẩn mấy phần thất vọng, uể oải.“Không, Diệp Mộ Liễu, ngươi sai rồi.”Trong mắt Lý Ly gợn sóng, nhưng ẩn ẩn sự sâu thẳm trong con ngươi. Ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu thâm sâu hơn....