Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 130: Bức họa trong Ngự thư phòng

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Hắn vội vàng, dặn nàng ở trong Ngự thư phòng chơi đùa. Nàng chán đến chết, tùy tiện tìm hứng thú trên giá sách.Nàng ở trước giá sách chọn đông chọn tây, trong lúc vô ý để lộ ra mấy cuốn bức họa. Lấy một cuốn, mở ra, Lý Ngọc ngạc nhiên hỏi:“Lý Ngọc, ai đây?”Tập tranh vẽ nam tử, toàn thân áo đen, tuấn lãng cao ngất, có thân thể cường tráng, ngũ quan thâm thúy, nhìn có mấy phần quen thuộc.Lý Ngọc quay đầu nhìn một cái, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương của hắn.“À... đó là Phụ hoàng của ta.”“ Phụ hoàng của chàng ? “Diệp Mộ Liễu cảm thấy hứng thú, cầm tập tranh cẩn thận nghiên cứu.“ Lý Ngọc, nhìn Phụ hoàng của chàng thật quen… “ >>> Lại chả quen, mn đoán ra chưa ???“ Nha đầu ngốc, đó là Phụ hoàng của ta, đương nhiên nàng sẽ có cảm giác quen thuộc. “Lý Ngọc thả bút xuống, lấy tay nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.“ Mỗi ngày đối mặt với tướng công là ta, nếu nàng cảm thấy không quen, nên bị đánh đòn. ““ Lý Ngọc, ta rất ít nghe chàng kể về Phụ hoàng của mình đấy? Rốt cuộc Phụ hoàng của chàng là người như thế nào, có thể kể cho ta nghe một chút được không ? “Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu vừa đánh giá bức họa, vừa nói.“Phụ hoàng của ta...”Lý Ngọc nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đơn giản đứng dậy đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, ôm nàng tùy ý ngồi trên sàn đá cẩm thạch, lúc này mới từ từ nói:“Nói như thế nào nhỉ? Phụ hoàng của ta, ông là người chung tình, trong ấn tượng của ta, ông không thích hợp làm một quân chủ, càng thích hợp làm một người thường dân hơn.”“Chung tình?”Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn Lý Ngọc, đôi mắt xinh đẹp lóe ra tia sáng nửa tin nửa ngờ.“Đều nói từ xưa Đế vương là người vô tình nhất, đều yêu giang sơn không yêu mĩ nhân. Thế gian này, còn có Đế vương chung tình sao?”Nghe vậy, Lý Ngọc nheo mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu, như cười như không nói:“Nghe ý tứ của Liễu Nhi, cảm thấy Trẫm là Đế vương bạc tình bạc nghĩa rồi hả?”“Ách...”Diệp Mộ Liễu thè lưỡi, nghiêng đầu cười nói:“Làm sao có thể như vậy, Lý Ngọc nhà chúng ra là ngoại lệ, ngoại lệ...”

Hắn vội vàng, dặn nàng ở trong Ngự thư phòng chơi đùa. Nàng chán đến chết, tùy tiện tìm hứng thú trên giá sách.

Nàng ở trước giá sách chọn đông chọn tây, trong lúc vô ý để lộ ra mấy cuốn bức họa. Lấy một cuốn, mở ra, Lý Ngọc ngạc nhiên hỏi:

“Lý Ngọc, ai đây?”

Tập tranh vẽ nam tử, toàn thân áo đen, tuấn lãng cao ngất, có thân thể cường tráng, ngũ quan thâm thúy, nhìn có mấy phần quen thuộc.

Lý Ngọc quay đầu nhìn một cái, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương của hắn.

“À... đó là Phụ hoàng của ta.”

“ Phụ hoàng của chàng ? “

Diệp Mộ Liễu cảm thấy hứng thú, cầm tập tranh cẩn thận nghiên cứu.

“ Lý Ngọc, nhìn Phụ hoàng của chàng thật quen… “ >>> Lại chả quen, mn đoán ra chưa ???

“ Nha đầu ngốc, đó là Phụ hoàng của ta, đương nhiên nàng sẽ có cảm giác quen thuộc. “

Lý Ngọc thả bút xuống, lấy tay nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“ Mỗi ngày đối mặt với tướng công là ta, nếu nàng cảm thấy không quen, nên bị đánh đòn. “

“ Lý Ngọc, ta rất ít nghe chàng kể về Phụ hoàng của mình đấy? Rốt cuộc Phụ hoàng của chàng là người như thế nào, có thể kể cho ta nghe một chút được không ? “

Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu vừa đánh giá bức họa, vừa nói.

“Phụ hoàng của ta...”

Lý Ngọc nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đơn giản đứng dậy đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, ôm nàng tùy ý ngồi trên sàn đá cẩm thạch, lúc này mới từ từ nói:

“Nói như thế nào nhỉ? Phụ hoàng của ta, ông là người chung tình, trong ấn tượng của ta, ông không thích hợp làm một quân chủ, càng thích hợp làm một người thường dân hơn.”

“Chung tình?”

Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn Lý Ngọc, đôi mắt xinh đẹp lóe ra tia sáng nửa tin nửa ngờ.

“Đều nói từ xưa Đế vương là người vô tình nhất, đều yêu giang sơn không yêu mĩ nhân. Thế gian này, còn có Đế vương chung tình sao?”

Nghe vậy, Lý Ngọc nheo mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu, như cười như không nói:

“Nghe ý tứ của Liễu Nhi, cảm thấy Trẫm là Đế vương bạc tình bạc nghĩa rồi hả?”

“Ách...”

Diệp Mộ Liễu thè lưỡi, nghiêng đầu cười nói:

“Làm sao có thể như vậy, Lý Ngọc nhà chúng ra là ngoại lệ, ngoại lệ...”

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Hắn vội vàng, dặn nàng ở trong Ngự thư phòng chơi đùa. Nàng chán đến chết, tùy tiện tìm hứng thú trên giá sách.Nàng ở trước giá sách chọn đông chọn tây, trong lúc vô ý để lộ ra mấy cuốn bức họa. Lấy một cuốn, mở ra, Lý Ngọc ngạc nhiên hỏi:“Lý Ngọc, ai đây?”Tập tranh vẽ nam tử, toàn thân áo đen, tuấn lãng cao ngất, có thân thể cường tráng, ngũ quan thâm thúy, nhìn có mấy phần quen thuộc.Lý Ngọc quay đầu nhìn một cái, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương của hắn.“À... đó là Phụ hoàng của ta.”“ Phụ hoàng của chàng ? “Diệp Mộ Liễu cảm thấy hứng thú, cầm tập tranh cẩn thận nghiên cứu.“ Lý Ngọc, nhìn Phụ hoàng của chàng thật quen… “ >>> Lại chả quen, mn đoán ra chưa ???“ Nha đầu ngốc, đó là Phụ hoàng của ta, đương nhiên nàng sẽ có cảm giác quen thuộc. “Lý Ngọc thả bút xuống, lấy tay nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.“ Mỗi ngày đối mặt với tướng công là ta, nếu nàng cảm thấy không quen, nên bị đánh đòn. ““ Lý Ngọc, ta rất ít nghe chàng kể về Phụ hoàng của mình đấy? Rốt cuộc Phụ hoàng của chàng là người như thế nào, có thể kể cho ta nghe một chút được không ? “Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu vừa đánh giá bức họa, vừa nói.“Phụ hoàng của ta...”Lý Ngọc nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đơn giản đứng dậy đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, ôm nàng tùy ý ngồi trên sàn đá cẩm thạch, lúc này mới từ từ nói:“Nói như thế nào nhỉ? Phụ hoàng của ta, ông là người chung tình, trong ấn tượng của ta, ông không thích hợp làm một quân chủ, càng thích hợp làm một người thường dân hơn.”“Chung tình?”Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn Lý Ngọc, đôi mắt xinh đẹp lóe ra tia sáng nửa tin nửa ngờ.“Đều nói từ xưa Đế vương là người vô tình nhất, đều yêu giang sơn không yêu mĩ nhân. Thế gian này, còn có Đế vương chung tình sao?”Nghe vậy, Lý Ngọc nheo mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu, như cười như không nói:“Nghe ý tứ của Liễu Nhi, cảm thấy Trẫm là Đế vương bạc tình bạc nghĩa rồi hả?”“Ách...”Diệp Mộ Liễu thè lưỡi, nghiêng đầu cười nói:“Làm sao có thể như vậy, Lý Ngọc nhà chúng ra là ngoại lệ, ngoại lệ...”

Chương 130: Bức họa trong Ngự thư phòng