Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 136: Hoàng thượng lên giường ngủ đi

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “ Hoàng thượng, đêm đã khuya, nghỉ tạm thôi! “Bắc Thiên Tuyết nhìn nến từng giọt nhỏ xuống một lớp thật dày, lại đưa mắt nhìn Lý Ngọc đang ghé lên bàn ngủ say, đáy mắt hiện lên một chút ảm đạm thản nhiên mà cô đơn.Cúi đầu cắn cắn môi, nàng từ từ đến bên cạnh Lý Ngọc, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, dịu dàng gọi:“ Hoàng thượng, Hoàng thượng, ở đây lạnh, lên trên giường ngủ đi! “Lý Ngọc nhíu mày, từ từ mở đôi mắt đã lờ đờ say. Dưới sự giúp đỡ của Bắc Thiên Tuyết đứng dậy, loạng choạng đi về chiếc giương lớn gỗ lim điêu khắc hình phỉ thúy.Chưa đi được mấy bước, hắn như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên xoay người lại, miệng nói không rõ:“ Đúng rồi, Qúy phi, đột nhiên Trẫm nhớ tới chúng ta còn chua uống, uống rượu hợp cẩn… “Dứt lời, Lý Ngọc xoay người trở lại, bưng rượu hợp cẩn trên bàn lễ, run rẩy đưa cho Bắc Thiên Tuyết, mơ hồ nói:“ Đến, đến đây, ái phi, đến uống ly rượu hợp cẩn này. ““ Hoàng thượng, buổi tối người đã uống nhiều rồi, vãn đừng nên… “Bắc Thiên Tuyết nhíu mày, tiếp nhận ly rượu, đáy mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.“ Không, không được, đây là của chúng ta… rượu hợp cẩn, làm sao lại không uống được? “Khoát tay áo, Lý Ngọc kiên định cự tuyệt nói.“ Đến đây, ái phi, uống nó đi. “Nghe vậy, gương mặt Bắc Thiên Tuyết đỏ bừng, thẹn thùng gật đầu, nàng đưa tay mình vòng qua tay Lý Ngọc, thấy Lý Ngọc ngửa đầu lại uống luôn ly rượu trong tay.Cuối cùng lại thấy Bắc Thiên Tuyết ngơ ngác, bày vẻ mặt kinh ngạc cười hỏi:“ Ái phi, ngươi làm sao… không, không uống nó? Nhanh nhanh uống đi, xuân… một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn… vàng đấy! “Cái mũi Bắc Thiên Tuyết đau xót, đáy mắt ngấn nước, lại quật cường không chịu rơi xuống.“ Vâng, Hoàng thượng. “Mang theo mấy phần khuất nhục, mấy phần giận dỗi uống ly rượu, chưa có lúc nào nàng cảm thấy ủy khuất như bây giờ.Nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt lờ đờ say, thần sắc không rõ, nàng hít sâu một hơi, cưỡng chế sự tức giận trong lòng.“ Đi thôi, Hoàng thượng, để nô tỳ đỡ người… “

“ Hoàng thượng, đêm đã khuya, nghỉ tạm thôi! “

Bắc Thiên Tuyết nhìn nến từng giọt nhỏ xuống một lớp thật dày, lại đưa mắt nhìn Lý Ngọc đang ghé lên bàn ngủ say, đáy mắt hiện lên một chút ảm đạm thản nhiên mà cô đơn.

Cúi đầu cắn cắn môi, nàng từ từ đến bên cạnh Lý Ngọc, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, dịu dàng gọi:

“ Hoàng thượng, Hoàng thượng, ở đây lạnh, lên trên giường ngủ đi! “

Lý Ngọc nhíu mày, từ từ mở đôi mắt đã lờ đờ say. Dưới sự giúp đỡ của Bắc Thiên Tuyết đứng dậy, loạng choạng đi về chiếc giương lớn gỗ lim điêu khắc hình phỉ thúy.

Chưa đi được mấy bước, hắn như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên xoay người lại, miệng nói không rõ:

“ Đúng rồi, Qúy phi, đột nhiên Trẫm nhớ tới chúng ta còn chua uống, uống rượu hợp cẩn… “

Dứt lời, Lý Ngọc xoay người trở lại, bưng rượu hợp cẩn trên bàn lễ, run rẩy đưa cho Bắc Thiên Tuyết, mơ hồ nói:

“ Đến, đến đây, ái phi, đến uống ly rượu hợp cẩn này. “

“ Hoàng thượng, buổi tối người đã uống nhiều rồi, vãn đừng nên… “

Bắc Thiên Tuyết nhíu mày, tiếp nhận ly rượu, đáy mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.

“ Không, không được, đây là của chúng ta… rượu hợp cẩn, làm sao lại không uống được? “

Khoát tay áo, Lý Ngọc kiên định cự tuyệt nói.

“ Đến đây, ái phi, uống nó đi. “

Nghe vậy, gương mặt Bắc Thiên Tuyết đỏ bừng, thẹn thùng gật đầu, nàng đưa tay mình vòng qua tay Lý Ngọc, thấy Lý Ngọc ngửa đầu lại uống luôn ly rượu trong tay.

Cuối cùng lại thấy Bắc Thiên Tuyết ngơ ngác, bày vẻ mặt kinh ngạc cười hỏi:

“ Ái phi, ngươi làm sao… không, không uống nó? Nhanh nhanh uống đi, xuân… một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn… vàng đấy! “

Cái mũi Bắc Thiên Tuyết đau xót, đáy mắt ngấn nước, lại quật cường không chịu rơi xuống.

“ Vâng, Hoàng thượng. “

Mang theo mấy phần khuất nhục, mấy phần giận dỗi uống ly rượu, chưa có lúc nào nàng cảm thấy ủy khuất như bây giờ.

Nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt lờ đờ say, thần sắc không rõ, nàng hít sâu một hơi, cưỡng chế sự tức giận trong lòng.

“ Đi thôi, Hoàng thượng, để nô tỳ đỡ người… “

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “ Hoàng thượng, đêm đã khuya, nghỉ tạm thôi! “Bắc Thiên Tuyết nhìn nến từng giọt nhỏ xuống một lớp thật dày, lại đưa mắt nhìn Lý Ngọc đang ghé lên bàn ngủ say, đáy mắt hiện lên một chút ảm đạm thản nhiên mà cô đơn.Cúi đầu cắn cắn môi, nàng từ từ đến bên cạnh Lý Ngọc, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, dịu dàng gọi:“ Hoàng thượng, Hoàng thượng, ở đây lạnh, lên trên giường ngủ đi! “Lý Ngọc nhíu mày, từ từ mở đôi mắt đã lờ đờ say. Dưới sự giúp đỡ của Bắc Thiên Tuyết đứng dậy, loạng choạng đi về chiếc giương lớn gỗ lim điêu khắc hình phỉ thúy.Chưa đi được mấy bước, hắn như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên xoay người lại, miệng nói không rõ:“ Đúng rồi, Qúy phi, đột nhiên Trẫm nhớ tới chúng ta còn chua uống, uống rượu hợp cẩn… “Dứt lời, Lý Ngọc xoay người trở lại, bưng rượu hợp cẩn trên bàn lễ, run rẩy đưa cho Bắc Thiên Tuyết, mơ hồ nói:“ Đến, đến đây, ái phi, đến uống ly rượu hợp cẩn này. ““ Hoàng thượng, buổi tối người đã uống nhiều rồi, vãn đừng nên… “Bắc Thiên Tuyết nhíu mày, tiếp nhận ly rượu, đáy mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.“ Không, không được, đây là của chúng ta… rượu hợp cẩn, làm sao lại không uống được? “Khoát tay áo, Lý Ngọc kiên định cự tuyệt nói.“ Đến đây, ái phi, uống nó đi. “Nghe vậy, gương mặt Bắc Thiên Tuyết đỏ bừng, thẹn thùng gật đầu, nàng đưa tay mình vòng qua tay Lý Ngọc, thấy Lý Ngọc ngửa đầu lại uống luôn ly rượu trong tay.Cuối cùng lại thấy Bắc Thiên Tuyết ngơ ngác, bày vẻ mặt kinh ngạc cười hỏi:“ Ái phi, ngươi làm sao… không, không uống nó? Nhanh nhanh uống đi, xuân… một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn… vàng đấy! “Cái mũi Bắc Thiên Tuyết đau xót, đáy mắt ngấn nước, lại quật cường không chịu rơi xuống.“ Vâng, Hoàng thượng. “Mang theo mấy phần khuất nhục, mấy phần giận dỗi uống ly rượu, chưa có lúc nào nàng cảm thấy ủy khuất như bây giờ.Nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt lờ đờ say, thần sắc không rõ, nàng hít sâu một hơi, cưỡng chế sự tức giận trong lòng.“ Đi thôi, Hoàng thượng, để nô tỳ đỡ người… “

Chương 136: Hoàng thượng lên giường ngủ đi