Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 147: Hoàng hậu còn có nghi vấn gì sao?
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Thấy vậy, trong lòng nàng tức giận càng lớn, vì vậy không chút nghĩ ngợi hỏi:“Nếu Hoàng thượng nói tiểu Lý tử và Triệu Ngũ là ẩu đả mà chết, thế nô tì có một nghi vấn. Vì sao Triệu Ngũ lại không biết vì sao chết trong giếng cạn?”Thật ra trong lòng nàng nghi vấn đâu phải chỉ có một điều, mà tất cả từ ngữ hiện tại, nhiều người ở đây làm sao nàng có thể nói ra khỏi miệng?Ngay cả lời vừa nói cũng chỉ là nói ra trong lúc tức giận mà thôi.“Như thế nào? Hoàng hậu còn hoài nghi lời nói của Trẫm sao?”Ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, Lý Ngọc không thay đổi nói.“Thật ra đáp án cũng không khó để đoán. Triệu Ngũ sau khi giết người xong, vì trong lòng sợ hãi nên mới bỏ trốn. Ai ngờ đêm hôm khó nhìn, trong lúc hoảng hốt và chạy lung tung nên mới có thể rơi xuống giếng cạn ở lãnh cung.”Thật ra mà nói, có trăm ngàn chỗ hở, đầy những điểm đáng ngờ, không chỉ Diệp Mộ Liễu không tin mà mọi người ở đây ai cũng đều có nhiều nghi vấn.Làm gì được khi người nói chuyện lại là vua một nước, ở đây người cso tư cách để phản bác hắn ít ỏi có thể đếm được.Hoặc là bởi bì không nguyện đứng ra phản bác, hoặc chỉ yên lặng xem xét, chỉ còn một mình Diệp Mộ Liễu cảm thấy ủy khuất trong lòng, hết sức tức giận.“Nhưng...”“Hoàng hậu còn có nghi vấn gì sao?”Lần đầu tiên Lý Ngọc dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn Diệp Mộ Liễu.Trong lòng Diệp Mộ Liễu thắt lại, muốn từ trong đôi mắt của hắn nhìn ra được thứ gì đó nhưng lại không thể nhìn ra.Nhưng nàng biết, dựa theo ý tứ của Lý Ngọc, tức giận hôm nay của mình dù thế nào cũng phải nuốt xuống.Nàng cần phải chủ động thoái nhượng, làm sao nàng có thể cam lòng. Vì vậy đành cắn cắn môi, không nói lời nào mà chỉ cúi đầu làm cho mọi người không thể nhìn thấy biểu tình của nàng.“Việc này dừng ở đây đi, Trẫm không hy vọng còn có người tiếp tục nghị luận về vấn đề này.”Thấy vậy, con ngươi Lý Ngọc hiện lên một chút phức tạp, nhếch môi tiếp tục nói:“Chuyện này phát sinh ở Tử Vi cung, dù không liên quan đến Hoàng hậu nhưng dù sao Hoàng hậu cũng có trách nhiệm giám sát không tốt việc này. Vì vậy, Hoàng hậu bị cấm túc trong Tử Vi cung nửa tháng, đóng cửa suy nghĩ về bản thân.”Không biết vì đột ngột xử phạt hay là không thể hiểu nổi, trong lúc này mọi người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Thấy vậy, trong lòng nàng tức giận càng lớn, vì vậy không chút nghĩ ngợi hỏi:
“Nếu Hoàng thượng nói tiểu Lý tử và Triệu Ngũ là ẩu đả mà chết, thế nô tì có một nghi vấn. Vì sao Triệu Ngũ lại không biết vì sao chết trong giếng cạn?”
Thật ra trong lòng nàng nghi vấn đâu phải chỉ có một điều, mà tất cả từ ngữ hiện tại, nhiều người ở đây làm sao nàng có thể nói ra khỏi miệng?
Ngay cả lời vừa nói cũng chỉ là nói ra trong lúc tức giận mà thôi.
“Như thế nào? Hoàng hậu còn hoài nghi lời nói của Trẫm sao?”
Ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, Lý Ngọc không thay đổi nói.
“Thật ra đáp án cũng không khó để đoán. Triệu Ngũ sau khi giết người xong, vì trong lòng sợ hãi nên mới bỏ trốn. Ai ngờ đêm hôm khó nhìn, trong lúc hoảng hốt và chạy lung tung nên mới có thể rơi xuống giếng cạn ở lãnh cung.”
Thật ra mà nói, có trăm ngàn chỗ hở, đầy những điểm đáng ngờ, không chỉ Diệp Mộ Liễu không tin mà mọi người ở đây ai cũng đều có nhiều nghi vấn.
Làm gì được khi người nói chuyện lại là vua một nước, ở đây người cso tư cách để phản bác hắn ít ỏi có thể đếm được.
Hoặc là bởi bì không nguyện đứng ra phản bác, hoặc chỉ yên lặng xem xét, chỉ còn một mình Diệp Mộ Liễu cảm thấy ủy khuất trong lòng, hết sức tức giận.
“Nhưng...”
“Hoàng hậu còn có nghi vấn gì sao?”
Lần đầu tiên Lý Ngọc dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn Diệp Mộ Liễu.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu thắt lại, muốn từ trong đôi mắt của hắn nhìn ra được thứ gì đó nhưng lại không thể nhìn ra.
Nhưng nàng biết, dựa theo ý tứ của Lý Ngọc, tức giận hôm nay của mình dù thế nào cũng phải nuốt xuống.
Nàng cần phải chủ động thoái nhượng, làm sao nàng có thể cam lòng. Vì vậy đành cắn cắn môi, không nói lời nào mà chỉ cúi đầu làm cho mọi người không thể nhìn thấy biểu tình của nàng.
“Việc này dừng ở đây đi, Trẫm không hy vọng còn có người tiếp tục nghị luận về vấn đề này.”
Thấy vậy, con ngươi Lý Ngọc hiện lên một chút phức tạp, nhếch môi tiếp tục nói:
“Chuyện này phát sinh ở Tử Vi cung, dù không liên quan đến Hoàng hậu nhưng dù sao Hoàng hậu cũng có trách nhiệm giám sát không tốt việc này. Vì vậy, Hoàng hậu bị cấm túc trong Tử Vi cung nửa tháng, đóng cửa suy nghĩ về bản thân.”
Không biết vì đột ngột xử phạt hay là không thể hiểu nổi, trong lúc này mọi người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Thấy vậy, trong lòng nàng tức giận càng lớn, vì vậy không chút nghĩ ngợi hỏi:“Nếu Hoàng thượng nói tiểu Lý tử và Triệu Ngũ là ẩu đả mà chết, thế nô tì có một nghi vấn. Vì sao Triệu Ngũ lại không biết vì sao chết trong giếng cạn?”Thật ra trong lòng nàng nghi vấn đâu phải chỉ có một điều, mà tất cả từ ngữ hiện tại, nhiều người ở đây làm sao nàng có thể nói ra khỏi miệng?Ngay cả lời vừa nói cũng chỉ là nói ra trong lúc tức giận mà thôi.“Như thế nào? Hoàng hậu còn hoài nghi lời nói của Trẫm sao?”Ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, Lý Ngọc không thay đổi nói.“Thật ra đáp án cũng không khó để đoán. Triệu Ngũ sau khi giết người xong, vì trong lòng sợ hãi nên mới bỏ trốn. Ai ngờ đêm hôm khó nhìn, trong lúc hoảng hốt và chạy lung tung nên mới có thể rơi xuống giếng cạn ở lãnh cung.”Thật ra mà nói, có trăm ngàn chỗ hở, đầy những điểm đáng ngờ, không chỉ Diệp Mộ Liễu không tin mà mọi người ở đây ai cũng đều có nhiều nghi vấn.Làm gì được khi người nói chuyện lại là vua một nước, ở đây người cso tư cách để phản bác hắn ít ỏi có thể đếm được.Hoặc là bởi bì không nguyện đứng ra phản bác, hoặc chỉ yên lặng xem xét, chỉ còn một mình Diệp Mộ Liễu cảm thấy ủy khuất trong lòng, hết sức tức giận.“Nhưng...”“Hoàng hậu còn có nghi vấn gì sao?”Lần đầu tiên Lý Ngọc dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn Diệp Mộ Liễu.Trong lòng Diệp Mộ Liễu thắt lại, muốn từ trong đôi mắt của hắn nhìn ra được thứ gì đó nhưng lại không thể nhìn ra.Nhưng nàng biết, dựa theo ý tứ của Lý Ngọc, tức giận hôm nay của mình dù thế nào cũng phải nuốt xuống.Nàng cần phải chủ động thoái nhượng, làm sao nàng có thể cam lòng. Vì vậy đành cắn cắn môi, không nói lời nào mà chỉ cúi đầu làm cho mọi người không thể nhìn thấy biểu tình của nàng.“Việc này dừng ở đây đi, Trẫm không hy vọng còn có người tiếp tục nghị luận về vấn đề này.”Thấy vậy, con ngươi Lý Ngọc hiện lên một chút phức tạp, nhếch môi tiếp tục nói:“Chuyện này phát sinh ở Tử Vi cung, dù không liên quan đến Hoàng hậu nhưng dù sao Hoàng hậu cũng có trách nhiệm giám sát không tốt việc này. Vì vậy, Hoàng hậu bị cấm túc trong Tử Vi cung nửa tháng, đóng cửa suy nghĩ về bản thân.”Không biết vì đột ngột xử phạt hay là không thể hiểu nổi, trong lúc này mọi người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.