Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 168-2: Giang sơn và nàng, hắn sẽ chọn ai? (tt)
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Nương nương, như thế nào, nô tài đã từng nói, người không thể chống đỡ đến lúc cứu binh đến đâu.”Mũi kiếm lóe sáng chỉ vào ngực Diệp Mộ Liễu, Cổ Trung thu lưỡi kiếm, vươn người nhảy ra ngoài vòng vây.Có thể hiện tại nàng bị hắn nắm trong tay, nhưng đối mặt với sự cuồng nộ của Lý Ngọc bao vây trùng trùng, sắc mặt Cổ Trung vẫn hết sức kiên định như trước.“Nô tài tham kiến Hoàng thượng.”Miệng nói như vậy nhưng gương mặt Cổ Trung không có một chút cung kính, ngược lại có chút khiêu khích.“Thả nàng ra, Trẫm sẽ tha chết cho ngươi.”“Hoàng thượng, người đang nói giỡn sao? Nô tài mệnh tiện, làm sao quý giá như Hoàng hậu được.”“Ngươi muốn gì? Nói giá đi, Trẫm đều đồng ý với ngươi.”Thân thể Lý Ngọc cứng đờ, sắc mặt tái mét, nhất là đôi mắt tràn đầy lửa giận mãnh liệt quay cuồng, môi nhếch lên, mím thành một đường.“Nếu, nô tài muốn giang sơn Hoàng thượng thì sao?”Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Cổ Trung cợt nhả hỏi.“Dựa vào ngươi cũng xứng sao?”“Nô tài tất nhiên không xứng, nhưng chủ tử của nô tài xứng.”Cười khanh khách nhìn Lý Ngọc, Cổ Trung quay đầu, dùng kiếm nâng cằm Diệp Mộ Liễu lên, nhíu mày cười nói:“Hoàng thượng cảm thấy Hoàng hậu nương nương trong lòng ngươi không đủ để so với giang sơn xã tắc của ngươi sao?”Một giọt máu đỏ tươi từ kiếm chảy xuống., đập vào mắt làm Lý Ngọc đau đớn.Cổ Diệp Mộ Liễu bị bức bách, lưỡi dao bạc cứa vào da thịt, làm cho hắn không rét mà run. Hắn sợ Cổ Trung lỡ tay thì hắn sẽ không thể gặp lại được nàng rồi...
“Nương nương, như thế nào, nô tài đã từng nói, người không thể chống đỡ đến lúc cứu binh đến đâu.”
Mũi kiếm lóe sáng chỉ vào ngực Diệp Mộ Liễu, Cổ Trung thu lưỡi kiếm, vươn người nhảy ra ngoài vòng vây.
Có thể hiện tại nàng bị hắn nắm trong tay, nhưng đối mặt với sự cuồng nộ của Lý Ngọc bao vây trùng trùng, sắc mặt Cổ Trung vẫn hết sức kiên định như trước.
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng.”
Miệng nói như vậy nhưng gương mặt Cổ Trung không có một chút cung kính, ngược lại có chút khiêu khích.
“Thả nàng ra, Trẫm sẽ tha chết cho ngươi.”
“Hoàng thượng, người đang nói giỡn sao? Nô tài mệnh tiện, làm sao quý giá như Hoàng hậu được.”
“Ngươi muốn gì? Nói giá đi, Trẫm đều đồng ý với ngươi.”
Thân thể Lý Ngọc cứng đờ, sắc mặt tái mét, nhất là đôi mắt tràn đầy lửa giận mãnh liệt quay cuồng, môi nhếch lên, mím thành một đường.
“Nếu, nô tài muốn giang sơn Hoàng thượng thì sao?”
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Cổ Trung cợt nhả hỏi.
“Dựa vào ngươi cũng xứng sao?”
“Nô tài tất nhiên không xứng, nhưng chủ tử của nô tài xứng.”
Cười khanh khách nhìn Lý Ngọc, Cổ Trung quay đầu, dùng kiếm nâng cằm Diệp Mộ Liễu lên, nhíu mày cười nói:
“Hoàng thượng cảm thấy Hoàng hậu nương nương trong lòng ngươi không đủ để so với giang sơn xã tắc của ngươi sao?”
Một giọt máu đỏ tươi từ kiếm chảy xuống., đập vào mắt làm Lý Ngọc đau đớn.
Cổ Diệp Mộ Liễu bị bức bách, lưỡi dao bạc cứa vào da thịt, làm cho hắn không rét mà run. Hắn sợ Cổ Trung lỡ tay thì hắn sẽ không thể gặp lại được nàng rồi...
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Nương nương, như thế nào, nô tài đã từng nói, người không thể chống đỡ đến lúc cứu binh đến đâu.”Mũi kiếm lóe sáng chỉ vào ngực Diệp Mộ Liễu, Cổ Trung thu lưỡi kiếm, vươn người nhảy ra ngoài vòng vây.Có thể hiện tại nàng bị hắn nắm trong tay, nhưng đối mặt với sự cuồng nộ của Lý Ngọc bao vây trùng trùng, sắc mặt Cổ Trung vẫn hết sức kiên định như trước.“Nô tài tham kiến Hoàng thượng.”Miệng nói như vậy nhưng gương mặt Cổ Trung không có một chút cung kính, ngược lại có chút khiêu khích.“Thả nàng ra, Trẫm sẽ tha chết cho ngươi.”“Hoàng thượng, người đang nói giỡn sao? Nô tài mệnh tiện, làm sao quý giá như Hoàng hậu được.”“Ngươi muốn gì? Nói giá đi, Trẫm đều đồng ý với ngươi.”Thân thể Lý Ngọc cứng đờ, sắc mặt tái mét, nhất là đôi mắt tràn đầy lửa giận mãnh liệt quay cuồng, môi nhếch lên, mím thành một đường.“Nếu, nô tài muốn giang sơn Hoàng thượng thì sao?”Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Cổ Trung cợt nhả hỏi.“Dựa vào ngươi cũng xứng sao?”“Nô tài tất nhiên không xứng, nhưng chủ tử của nô tài xứng.”Cười khanh khách nhìn Lý Ngọc, Cổ Trung quay đầu, dùng kiếm nâng cằm Diệp Mộ Liễu lên, nhíu mày cười nói:“Hoàng thượng cảm thấy Hoàng hậu nương nương trong lòng ngươi không đủ để so với giang sơn xã tắc của ngươi sao?”Một giọt máu đỏ tươi từ kiếm chảy xuống., đập vào mắt làm Lý Ngọc đau đớn.Cổ Diệp Mộ Liễu bị bức bách, lưỡi dao bạc cứa vào da thịt, làm cho hắn không rét mà run. Hắn sợ Cổ Trung lỡ tay thì hắn sẽ không thể gặp lại được nàng rồi...