Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 172: Diệp Mộ Liễu, không cho phép nàng chết!
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Liễu Nhi...”Đao quang kiếm ảnh trước mắt dần dần mơ hồ.Giờ phút này, giết chóc và huyết tinh như không có quan hệ gì tới hắn.Lý Ngọc đưa tay lau vết máu trên mặt Diệp Mộ Liễu, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau lại càng nhiều, giống như lau thế nào cũng không sạch...“Diệp Mộ Liễu, nàng không được phép chết. Có nghe không, nàng phải sống lại cho ta.”Liều mạng lay lay nữ tử trong lòng, sắc mặt Lý Ngọc trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đỏ lên, như không có tiêu cự, trống rỗng.“Nếu nàng chết, ta sẽ giết cha mẹ nàng, sau đó giết mình, để chúng ta có thể cùng nhau ở dưới Hoàng tuyền. Nàng có nghe thấy không? Tuyệt đối sẽ không để tính toán của nàng được thành công. Nếu nàng chết, đời này, kiếp này, tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, nàng và ta sẽ trở thành người xa lạ!”“Hoàng thượng... Người nén bi thương! Hoàng hậu nương nương đã chết, người để cho nàng an tâm đi thôi...”Chiến đấu dần dần kết thúc, Lý Ngọc điên cuồng, làm cấm vệ quân hết sức sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau, không ai dám phát ra tiếng động.Mãi đến khi cấm vệ quân kết thúc chiến đấu, đưa đầu Cổ Trung tới gặp Lý Ngọc, mới cẩn thận khuyên giải.“Không, Liễu Nhi nàng không chết! Nàng sẽ không chết! Nàng còn chưa cùng Trẫm sinh con dưỡng cái, nàng còn chưa cùng Trẫm đi khắp Đông Thương quốc đại giang nam bắc, nàng còn chưa cùng Trẫm bạch đầu giai lão, nàng sao có thể chết được?”Dán má mình lên má Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc như một đứa bé, gào khóc lớn.(Chắc hẳn ai đọcBộ dáng ủy khuyết mà bi ai làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt, không đành lòng nhìn một màn trước mắt...Nước mắt từng giọt, từng giọt chảy từ hai má của Lý Ngọc xuống má Diệp Mộ Liễu, mãi không dứt, như dòng nước mắt bị chặt đứt không ngừng chảy xuống...“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, Hoàng cung còn chờ người...”Thấy vậy, thủ lĩnh cấm vệ quân cắn răng nhẫn tâm nói.Thân thể Lý Ngọc run lên, một giây sau hắn rũ mắt, che giấu sự đau khổ và tuyệt vọng trong mắt, yên lặng gật đầu:“Được.”Hắn đưa tay muốn lau nước mắt bên má Diệp Mộ Liễu, lúc ngón tay chạm vào phía dưới mũi Diệp Mộ Liễu, bỗng dưng ngẩn ra...
“Liễu Nhi...”
Đao quang kiếm ảnh trước mắt dần dần mơ hồ.
Giờ phút này, giết chóc và huyết tinh như không có quan hệ gì tới hắn.
Lý Ngọc đưa tay lau vết máu trên mặt Diệp Mộ Liễu, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau lại càng nhiều, giống như lau thế nào cũng không sạch...
“Diệp Mộ Liễu, nàng không được phép chết. Có nghe không, nàng phải sống lại cho ta.”
Liều mạng lay lay nữ tử trong lòng, sắc mặt Lý Ngọc trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đỏ lên, như không có tiêu cự, trống rỗng.
“Nếu nàng chết, ta sẽ giết cha mẹ nàng, sau đó giết mình, để chúng ta có thể cùng nhau ở dưới Hoàng tuyền. Nàng có nghe thấy không? Tuyệt đối sẽ không để tính toán của nàng được thành công. Nếu nàng chết, đời này, kiếp này, tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, nàng và ta sẽ trở thành người xa lạ!”
“Hoàng thượng... Người nén bi thương! Hoàng hậu nương nương đã chết, người để cho nàng an tâm đi thôi...”
Chiến đấu dần dần kết thúc, Lý Ngọc điên cuồng, làm cấm vệ quân hết sức sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau, không ai dám phát ra tiếng động.
Mãi đến khi cấm vệ quân kết thúc chiến đấu, đưa đầu Cổ Trung tới gặp Lý Ngọc, mới cẩn thận khuyên giải.
“Không, Liễu Nhi nàng không chết! Nàng sẽ không chết! Nàng còn chưa cùng Trẫm sinh con dưỡng cái, nàng còn chưa cùng Trẫm đi khắp Đông Thương quốc đại giang nam bắc, nàng còn chưa cùng Trẫm bạch đầu giai lão, nàng sao có thể chết được?”
Dán má mình lên má Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc như một đứa bé, gào khóc lớn.
(Chắc hẳn ai đọc
Bộ dáng ủy khuyết mà bi ai làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt, không đành lòng nhìn một màn trước mắt...
Nước mắt từng giọt, từng giọt chảy từ hai má của Lý Ngọc xuống má Diệp Mộ Liễu, mãi không dứt, như dòng nước mắt bị chặt đứt không ngừng chảy xuống...
“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, Hoàng cung còn chờ người...”
Thấy vậy, thủ lĩnh cấm vệ quân cắn răng nhẫn tâm nói.
Thân thể Lý Ngọc run lên, một giây sau hắn rũ mắt, che giấu sự đau khổ và tuyệt vọng trong mắt, yên lặng gật đầu:
“Được.”
Hắn đưa tay muốn lau nước mắt bên má Diệp Mộ Liễu, lúc ngón tay chạm vào phía dưới mũi Diệp Mộ Liễu, bỗng dưng ngẩn ra...
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Liễu Nhi...”Đao quang kiếm ảnh trước mắt dần dần mơ hồ.Giờ phút này, giết chóc và huyết tinh như không có quan hệ gì tới hắn.Lý Ngọc đưa tay lau vết máu trên mặt Diệp Mộ Liễu, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau lại càng nhiều, giống như lau thế nào cũng không sạch...“Diệp Mộ Liễu, nàng không được phép chết. Có nghe không, nàng phải sống lại cho ta.”Liều mạng lay lay nữ tử trong lòng, sắc mặt Lý Ngọc trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đỏ lên, như không có tiêu cự, trống rỗng.“Nếu nàng chết, ta sẽ giết cha mẹ nàng, sau đó giết mình, để chúng ta có thể cùng nhau ở dưới Hoàng tuyền. Nàng có nghe thấy không? Tuyệt đối sẽ không để tính toán của nàng được thành công. Nếu nàng chết, đời này, kiếp này, tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, nàng và ta sẽ trở thành người xa lạ!”“Hoàng thượng... Người nén bi thương! Hoàng hậu nương nương đã chết, người để cho nàng an tâm đi thôi...”Chiến đấu dần dần kết thúc, Lý Ngọc điên cuồng, làm cấm vệ quân hết sức sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau, không ai dám phát ra tiếng động.Mãi đến khi cấm vệ quân kết thúc chiến đấu, đưa đầu Cổ Trung tới gặp Lý Ngọc, mới cẩn thận khuyên giải.“Không, Liễu Nhi nàng không chết! Nàng sẽ không chết! Nàng còn chưa cùng Trẫm sinh con dưỡng cái, nàng còn chưa cùng Trẫm đi khắp Đông Thương quốc đại giang nam bắc, nàng còn chưa cùng Trẫm bạch đầu giai lão, nàng sao có thể chết được?”Dán má mình lên má Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc như một đứa bé, gào khóc lớn.(Chắc hẳn ai đọcBộ dáng ủy khuyết mà bi ai làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt, không đành lòng nhìn một màn trước mắt...Nước mắt từng giọt, từng giọt chảy từ hai má của Lý Ngọc xuống má Diệp Mộ Liễu, mãi không dứt, như dòng nước mắt bị chặt đứt không ngừng chảy xuống...“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, Hoàng cung còn chờ người...”Thấy vậy, thủ lĩnh cấm vệ quân cắn răng nhẫn tâm nói.Thân thể Lý Ngọc run lên, một giây sau hắn rũ mắt, che giấu sự đau khổ và tuyệt vọng trong mắt, yên lặng gật đầu:“Được.”Hắn đưa tay muốn lau nước mắt bên má Diệp Mộ Liễu, lúc ngón tay chạm vào phía dưới mũi Diệp Mộ Liễu, bỗng dưng ngẩn ra...