Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 180: Hai người này chẳng lẽ có cái gì đang che giấu hay sao?
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Tạm thời thì không có, nhưng mà ngươi yên tâm, lúc cần ngươi Trẫm tuyệt đối sẽ không khách khí!”Đôi mắt Lý Ngọc nhìn thoáng qua thần sắc hơi thất vọng của Bắc Thiên Tuyết khi nhìn về Du Bạch, có vẻ đăm chiêu nói:“Lần này Ái phi lập công không nhỏ, ngươi yên tâm, lời Hoàng hậu đã nói, tất nhiên Trẫm sẽ làm theo.”Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên Lý Ngọc nhìn thấy hai người trước mắt đồng thời run rẩy.Thấy vậy, trong lòng Lý Ngọc nhất thời bừng tỉnh.Hai người này, chẳng lẽ có cái gì đang che giấu hay sao?Nghĩ đến đây, Lý Ngọc cúi đầu trầm mặc nhìn hai người vẫn không nói gì tiếp tục nói:“Như thế nào, chẳng lẽ Ái phi không tin lời Trẫm nói hay sao? Như vậy đi, ngươi về Thính Vũ hiên chuẩn bị thật tốt, tối nay Trẫm liền thị tẩm ngươi.”“Hoàng thượng...”Bắc Thiên Tuyết vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Du Bạch đã dành nói trước:“Hoàng thượng và Qúy phi có chuyện cần thương lượng vậy vi thần cáo lui trước.”Dứt lời, Du Bạch xoay người muốn đi.“Du Bạch, chàng dám đi ra ngoài, ta sẽ chết trước mặt chàng!”Nữ tử dịu dàng, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén như dao, vô cùng quyết tuyệt.Bước chân Du Bạch quả nhiên ngừng lại, bóng lưng thẳng tắp hết sức cứng ngắc.Bả vai hơn run, giống như ẩn nhẫn cái gì đó...Lý Ngọc cười cười hiểu rõ, nhưng lại không nói gì, chỉ bất động thanh sắc nhìn tất cả trước mắt.“Hoàng thượng...”“Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, ánh mắt Bắc Thiên Tuyết kiên định như bàn thạch.“Hoàng thượng cảm thấy nô tì có công sao?”“Đương nhiên.”Gật đầu, Lý Ngọc nhếch môi cười nói:“Hoàng thượng có khen thưởng cho nô tì cái gì không?”“Đó là đương nhiên, Trẫm vẫn luôn thưởng phạt phân minh.”“Vậy Thiên Tuyết có thể khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi khen thưởng trước đó hay không?”Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết dập đầu một cái, trong nháy mắt trên sàn nhà cẩm thạch soi rõ bóng người vang lên âm thanh đụng vào hết sức nặng nề.Thân thể Du Bạch run lên, quay đầu, ánh mắt phức tạp kêu lên:“Công chúa...”Một tiếng này bao gồm hàng vạn từ ngữ, có vùng vẫy, có chần chờ, có mâu thuẫn, ẩn ẩn trong đó là tình yêu sâu đậm được che giấu rất kĩ.
“Tạm thời thì không có, nhưng mà ngươi yên tâm, lúc cần ngươi Trẫm tuyệt đối sẽ không khách khí!”
Đôi mắt Lý Ngọc nhìn thoáng qua thần sắc hơi thất vọng của Bắc Thiên Tuyết khi nhìn về Du Bạch, có vẻ đăm chiêu nói:
“Lần này Ái phi lập công không nhỏ, ngươi yên tâm, lời Hoàng hậu đã nói, tất nhiên Trẫm sẽ làm theo.”
Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên Lý Ngọc nhìn thấy hai người trước mắt đồng thời run rẩy.
Thấy vậy, trong lòng Lý Ngọc nhất thời bừng tỉnh.
Hai người này, chẳng lẽ có cái gì đang che giấu hay sao?
Nghĩ đến đây, Lý Ngọc cúi đầu trầm mặc nhìn hai người vẫn không nói gì tiếp tục nói:
“Như thế nào, chẳng lẽ Ái phi không tin lời Trẫm nói hay sao? Như vậy đi, ngươi về Thính Vũ hiên chuẩn bị thật tốt, tối nay Trẫm liền thị tẩm ngươi.”
“Hoàng thượng...”
Bắc Thiên Tuyết vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Du Bạch đã dành nói trước:
“Hoàng thượng và Qúy phi có chuyện cần thương lượng vậy vi thần cáo lui trước.”
Dứt lời, Du Bạch xoay người muốn đi.
“Du Bạch, chàng dám đi ra ngoài, ta sẽ chết trước mặt chàng!”
Nữ tử dịu dàng, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén như dao, vô cùng quyết tuyệt.
Bước chân Du Bạch quả nhiên ngừng lại, bóng lưng thẳng tắp hết sức cứng ngắc.
Bả vai hơn run, giống như ẩn nhẫn cái gì đó...
Lý Ngọc cười cười hiểu rõ, nhưng lại không nói gì, chỉ bất động thanh sắc nhìn tất cả trước mắt.
“Hoàng thượng...”
“Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, ánh mắt Bắc Thiên Tuyết kiên định như bàn thạch.
“Hoàng thượng cảm thấy nô tì có công sao?”
“Đương nhiên.”
Gật đầu, Lý Ngọc nhếch môi cười nói:
“Hoàng thượng có khen thưởng cho nô tì cái gì không?”
“Đó là đương nhiên, Trẫm vẫn luôn thưởng phạt phân minh.”
“Vậy Thiên Tuyết có thể khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi khen thưởng trước đó hay không?”
Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết dập đầu một cái, trong nháy mắt trên sàn nhà cẩm thạch soi rõ bóng người vang lên âm thanh đụng vào hết sức nặng nề.
Thân thể Du Bạch run lên, quay đầu, ánh mắt phức tạp kêu lên:
“Công chúa...”
Một tiếng này bao gồm hàng vạn từ ngữ, có vùng vẫy, có chần chờ, có mâu thuẫn, ẩn ẩn trong đó là tình yêu sâu đậm được che giấu rất kĩ.
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Tạm thời thì không có, nhưng mà ngươi yên tâm, lúc cần ngươi Trẫm tuyệt đối sẽ không khách khí!”Đôi mắt Lý Ngọc nhìn thoáng qua thần sắc hơi thất vọng của Bắc Thiên Tuyết khi nhìn về Du Bạch, có vẻ đăm chiêu nói:“Lần này Ái phi lập công không nhỏ, ngươi yên tâm, lời Hoàng hậu đã nói, tất nhiên Trẫm sẽ làm theo.”Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên Lý Ngọc nhìn thấy hai người trước mắt đồng thời run rẩy.Thấy vậy, trong lòng Lý Ngọc nhất thời bừng tỉnh.Hai người này, chẳng lẽ có cái gì đang che giấu hay sao?Nghĩ đến đây, Lý Ngọc cúi đầu trầm mặc nhìn hai người vẫn không nói gì tiếp tục nói:“Như thế nào, chẳng lẽ Ái phi không tin lời Trẫm nói hay sao? Như vậy đi, ngươi về Thính Vũ hiên chuẩn bị thật tốt, tối nay Trẫm liền thị tẩm ngươi.”“Hoàng thượng...”Bắc Thiên Tuyết vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Du Bạch đã dành nói trước:“Hoàng thượng và Qúy phi có chuyện cần thương lượng vậy vi thần cáo lui trước.”Dứt lời, Du Bạch xoay người muốn đi.“Du Bạch, chàng dám đi ra ngoài, ta sẽ chết trước mặt chàng!”Nữ tử dịu dàng, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén như dao, vô cùng quyết tuyệt.Bước chân Du Bạch quả nhiên ngừng lại, bóng lưng thẳng tắp hết sức cứng ngắc.Bả vai hơn run, giống như ẩn nhẫn cái gì đó...Lý Ngọc cười cười hiểu rõ, nhưng lại không nói gì, chỉ bất động thanh sắc nhìn tất cả trước mắt.“Hoàng thượng...”“Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, ánh mắt Bắc Thiên Tuyết kiên định như bàn thạch.“Hoàng thượng cảm thấy nô tì có công sao?”“Đương nhiên.”Gật đầu, Lý Ngọc nhếch môi cười nói:“Hoàng thượng có khen thưởng cho nô tì cái gì không?”“Đó là đương nhiên, Trẫm vẫn luôn thưởng phạt phân minh.”“Vậy Thiên Tuyết có thể khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi khen thưởng trước đó hay không?”Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết dập đầu một cái, trong nháy mắt trên sàn nhà cẩm thạch soi rõ bóng người vang lên âm thanh đụng vào hết sức nặng nề.Thân thể Du Bạch run lên, quay đầu, ánh mắt phức tạp kêu lên:“Công chúa...”Một tiếng này bao gồm hàng vạn từ ngữ, có vùng vẫy, có chần chờ, có mâu thuẫn, ẩn ẩn trong đó là tình yêu sâu đậm được che giấu rất kĩ.