Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 182: Nhốt Du Bạch vào thiên lao!
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Tuy nhiên vào giây phút cuối cùng tại thời điểm mấu chốt hắn vẫn ngừng lại, nhưng từ ngày đó, hắn không còn giấu giếm tình cảm của mình đối với nàng.Cũng làm cho hắn tin tưởng mình nhất định phải làm nữ nhân của hắn.Vì vậy trên đường trở về, nàng và hắn từng giây từng phút trôi qua không rời không bỏ.Mỗi một khắc tranh thủ triền miên, cảm giác này mỗi ngày giống như đến ngày tận thế, làm cho tình cảm của hai người mãnh liệt hơn rất nhiều, trong lòng sinh ra cảm giác lo sợ không yên.Bởi vì biết rõ tương lai có bao nhiêu gian nan, sẽ phải đối mặt với nhiều áp lực, thậm chí còn có khả năng phải chết. Chuyện đó sau này hai người đều không hề đề cập tới.Mãi đến lúc bước chân vào Cần Chính điện, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm, dù phải trả giá lớn như thế nào, bọn họ phải cùng nhau đối mặt.Nhìn khoảnh khắc hắn lùi bước, nàng không biết mình lấy dũng khí bước ra từ chỗ chết từ đâu.Vốn định từ từ rồi tính, từ từ chuẩn bị kế hoạch, nhưng trong giây phút đó đã tan thành mây khói. Lúc đó nàng chỉ muốn hoặc lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, bọn họ luôn ở cùng nhau!Nhưng chưa từng nghĩ, lúc hắn đối mặt với chủ tử mà hắn thề cống hiến sức lực cả đời, thẳng thắn, thành khẩn nói ra tình cảm của hắn với hắn (LN). Mãi đến lúc này Bắc Thiên Tuyết mới xác định bản thân không yêu sai người.“Hoàng thượng, không phải là lỗi của Du Bạch. Là Thiên Tuyết không biết liêm sỉ, quyến rũ hắn!”Nếu nhất định phải có một người phải trả giá cho đoạn tình cảm này, vậy nàng hy vọng người đó sẽ là nàng mà không phải là hắn!Nàng là công chúa tôn quý của Bắc Minh quốc, dù Lý Ngọc có tức giận cũng sẽ không g**t ch*t nàng.Nhưng hắn thì khác, nếu bị nàng liên lụy, hắn lúc nào cũng có thể bị trả giá bằng sinh mạng.“Hoàng thượng, Thiên Tuyết say rượu thất đức, không những không biết xấu hổ quyến rũ Du đại nhân, Thiên Tuyết, Thiên Tuyết đã là người của hắn rồi, không xứng làm phi tử của Hoàng thượng. Vì vậy, khẩn cầu Hoàng thượng phế bỏ ngôi vị Qúy phi của Thiên Tuyết...”Không để ý tới Du Bạch đang chấn kinh khi nghe được lời nói của nàng, Bắc Thiên Tuyết thản nhiên nói:“Hiệp nghị trước kia của Thiên Tuyết và Hoàng hậu nương nương mong Hoàng thượng xóa bỏ, Thiên Tuyết không muốn nữa. Thiên Tuyết chỉ khẩn cầu Hoàng thượng thành toàn cho ta và Du đại nhân.”Gạo nấu thành cơm sao? Bắc Thiên Tuyết, ngươi thật sự rất thông minh đấy. Ngươi chắc chắn Trẫm chỉ mong sao có thể loại bỏ đi ý đồ làm Hoàng hậu này, cho nên mới dám tìm đường sống từ trong chỗ chết phải không?“Người tới, áp giải Du Bạch vào thiên lao.”
Tuy nhiên vào giây phút cuối cùng tại thời điểm mấu chốt hắn vẫn ngừng lại, nhưng từ ngày đó, hắn không còn giấu giếm tình cảm của mình đối với nàng.
Cũng làm cho hắn tin tưởng mình nhất định phải làm nữ nhân của hắn.
Vì vậy trên đường trở về, nàng và hắn từng giây từng phút trôi qua không rời không bỏ.
Mỗi một khắc tranh thủ triền miên, cảm giác này mỗi ngày giống như đến ngày tận thế, làm cho tình cảm của hai người mãnh liệt hơn rất nhiều, trong lòng sinh ra cảm giác lo sợ không yên.
Bởi vì biết rõ tương lai có bao nhiêu gian nan, sẽ phải đối mặt với nhiều áp lực, thậm chí còn có khả năng phải chết. Chuyện đó sau này hai người đều không hề đề cập tới.
Mãi đến lúc bước chân vào Cần Chính điện, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm, dù phải trả giá lớn như thế nào, bọn họ phải cùng nhau đối mặt.
Nhìn khoảnh khắc hắn lùi bước, nàng không biết mình lấy dũng khí bước ra từ chỗ chết từ đâu.
Vốn định từ từ rồi tính, từ từ chuẩn bị kế hoạch, nhưng trong giây phút đó đã tan thành mây khói. Lúc đó nàng chỉ muốn hoặc lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, bọn họ luôn ở cùng nhau!
Nhưng chưa từng nghĩ, lúc hắn đối mặt với chủ tử mà hắn thề cống hiến sức lực cả đời, thẳng thắn, thành khẩn nói ra tình cảm của hắn với hắn (LN). Mãi đến lúc này Bắc Thiên Tuyết mới xác định bản thân không yêu sai người.
“Hoàng thượng, không phải là lỗi của Du Bạch. Là Thiên Tuyết không biết liêm sỉ, quyến rũ hắn!”
Nếu nhất định phải có một người phải trả giá cho đoạn tình cảm này, vậy nàng hy vọng người đó sẽ là nàng mà không phải là hắn!
Nàng là công chúa tôn quý của Bắc Minh quốc, dù Lý Ngọc có tức giận cũng sẽ không g**t ch*t nàng.
Nhưng hắn thì khác, nếu bị nàng liên lụy, hắn lúc nào cũng có thể bị trả giá bằng sinh mạng.
“Hoàng thượng, Thiên Tuyết say rượu thất đức, không những không biết xấu hổ quyến rũ Du đại nhân, Thiên Tuyết, Thiên Tuyết đã là người của hắn rồi, không xứng làm phi tử của Hoàng thượng. Vì vậy, khẩn cầu Hoàng thượng phế bỏ ngôi vị Qúy phi của Thiên Tuyết...”
Không để ý tới Du Bạch đang chấn kinh khi nghe được lời nói của nàng, Bắc Thiên Tuyết thản nhiên nói:
“Hiệp nghị trước kia của Thiên Tuyết và Hoàng hậu nương nương mong Hoàng thượng xóa bỏ, Thiên Tuyết không muốn nữa. Thiên Tuyết chỉ khẩn cầu Hoàng thượng thành toàn cho ta và Du đại nhân.”
Gạo nấu thành cơm sao? Bắc Thiên Tuyết, ngươi thật sự rất thông minh đấy. Ngươi chắc chắn Trẫm chỉ mong sao có thể loại bỏ đi ý đồ làm Hoàng hậu này, cho nên mới dám tìm đường sống từ trong chỗ chết phải không?
“Người tới, áp giải Du Bạch vào thiên lao.”
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Tuy nhiên vào giây phút cuối cùng tại thời điểm mấu chốt hắn vẫn ngừng lại, nhưng từ ngày đó, hắn không còn giấu giếm tình cảm của mình đối với nàng.Cũng làm cho hắn tin tưởng mình nhất định phải làm nữ nhân của hắn.Vì vậy trên đường trở về, nàng và hắn từng giây từng phút trôi qua không rời không bỏ.Mỗi một khắc tranh thủ triền miên, cảm giác này mỗi ngày giống như đến ngày tận thế, làm cho tình cảm của hai người mãnh liệt hơn rất nhiều, trong lòng sinh ra cảm giác lo sợ không yên.Bởi vì biết rõ tương lai có bao nhiêu gian nan, sẽ phải đối mặt với nhiều áp lực, thậm chí còn có khả năng phải chết. Chuyện đó sau này hai người đều không hề đề cập tới.Mãi đến lúc bước chân vào Cần Chính điện, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm, dù phải trả giá lớn như thế nào, bọn họ phải cùng nhau đối mặt.Nhìn khoảnh khắc hắn lùi bước, nàng không biết mình lấy dũng khí bước ra từ chỗ chết từ đâu.Vốn định từ từ rồi tính, từ từ chuẩn bị kế hoạch, nhưng trong giây phút đó đã tan thành mây khói. Lúc đó nàng chỉ muốn hoặc lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, bọn họ luôn ở cùng nhau!Nhưng chưa từng nghĩ, lúc hắn đối mặt với chủ tử mà hắn thề cống hiến sức lực cả đời, thẳng thắn, thành khẩn nói ra tình cảm của hắn với hắn (LN). Mãi đến lúc này Bắc Thiên Tuyết mới xác định bản thân không yêu sai người.“Hoàng thượng, không phải là lỗi của Du Bạch. Là Thiên Tuyết không biết liêm sỉ, quyến rũ hắn!”Nếu nhất định phải có một người phải trả giá cho đoạn tình cảm này, vậy nàng hy vọng người đó sẽ là nàng mà không phải là hắn!Nàng là công chúa tôn quý của Bắc Minh quốc, dù Lý Ngọc có tức giận cũng sẽ không g**t ch*t nàng.Nhưng hắn thì khác, nếu bị nàng liên lụy, hắn lúc nào cũng có thể bị trả giá bằng sinh mạng.“Hoàng thượng, Thiên Tuyết say rượu thất đức, không những không biết xấu hổ quyến rũ Du đại nhân, Thiên Tuyết, Thiên Tuyết đã là người của hắn rồi, không xứng làm phi tử của Hoàng thượng. Vì vậy, khẩn cầu Hoàng thượng phế bỏ ngôi vị Qúy phi của Thiên Tuyết...”Không để ý tới Du Bạch đang chấn kinh khi nghe được lời nói của nàng, Bắc Thiên Tuyết thản nhiên nói:“Hiệp nghị trước kia của Thiên Tuyết và Hoàng hậu nương nương mong Hoàng thượng xóa bỏ, Thiên Tuyết không muốn nữa. Thiên Tuyết chỉ khẩn cầu Hoàng thượng thành toàn cho ta và Du đại nhân.”Gạo nấu thành cơm sao? Bắc Thiên Tuyết, ngươi thật sự rất thông minh đấy. Ngươi chắc chắn Trẫm chỉ mong sao có thể loại bỏ đi ý đồ làm Hoàng hậu này, cho nên mới dám tìm đường sống từ trong chỗ chết phải không?“Người tới, áp giải Du Bạch vào thiên lao.”