Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 200: Ở dưới cửu tuyền hắn có thể nhắm mắt được rồi !
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Trời xanh không một bóng mây, hoa cúc nở rộ.Thỉnh thoảng những đợt gió nhẹ thổi qua, làm cho thời tiết mùa thu càng trở nên mát mẻ, cảm giác yên bình và thanh thản.Cảnh đẹp ý vui, bên trong lương đình chỉ có hai đôi tuấn nam mỹ nử ôm nhau, càng tô điểm cho vẻ đẹp nơi đây.Lý Ly nâng mắt, lẳng lặng nhìn đôi giai nhân ở cùng một chỗ, bên trong đôi mắt lóe lên ánh sáng phức tạp, như hâm mộ, như vui mừng, lại như cảm thán, nhưng ẩn ẩn bên trong đó là sự cô đơn không cách nào che giấu được.“ Thanh nhi, ngươi mang Nhị hoàng tử Bắc Minh đi gặp Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đi. “Một lúc sau, Lý Ly rũ mắt, không nhìn vào hình ảnh xinh đẹp có chút chói mắt kia nữa.“ Đột nhiên ta nhớ tới, ta còn có một bản tấu chương chưa phê duyệt. ““ Vâng, thưa Vương gia. “Thanh nhi thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lý Ly như hiểu rõ điều gì.“ Nhị hoàng tử, chúng ta đi thôi. “Phúc thân với nam tử tuấn mỹ bên cạnh, Thanh nhi cung kính nói.Nhìn hai người đi đến chỗ Lý Ngọc, lúc thay Lý Ly mới xoay người trở về.Vốn hậu cung của Lý Ngọc cũng không nhiều, từ sau sự kiện Trịnh Nhất Phong, Hoàng quý phi áp đảo hậu cung sau một đêm trở thành tù nhân.Đồng thời còn có mấy phi tần khác bị liên lụy, lại thêm Qúy phi Bắc Thiên Tuyết sau khi trở về bị Lý Ngọc chớp nhoáng biếm vào lãnh cung. Hậu cung nhất thời chỉ còn lại một mình Hoàng hậu Diệp Mộ Liễu và Ninh phi Nghiêm Thủy Dao là phi tần duy nhất và một vài người phân vị không cao, tiểu chủ chưa qua thị tẩm.Hậu cung nhanh chóng điêu linh, càng làm cho Hoàng cung thêm mấy phần lạnh lẽo.Ví dụ như giờ phút này, Ngự hoa viên ngày xưa lại nơi hết sức náo nhiệt thì hiện tại nhìn quanh cũng không thấy một bóng người.Thở dài một hơi, trong lòng Lý Ly biết, Lý Ngọc muốn vì Diệp Mộ Liễu mà phế bỏ hậu cung.Bất quá như vậy cũng tốt, không phải sao?It nhất nữ tử hắn thích sẽ được nam nhân che chở, sống một cuộc sống an bình hạnh phúc.Như vậy hắn ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt…
Trời xanh không một bóng mây, hoa cúc nở rộ.
Thỉnh thoảng những đợt gió nhẹ thổi qua, làm cho thời tiết mùa thu càng trở nên mát mẻ, cảm giác yên bình và thanh thản.
Cảnh đẹp ý vui, bên trong lương đình chỉ có hai đôi tuấn nam mỹ nử ôm nhau, càng tô điểm cho vẻ đẹp nơi đây.
Lý Ly nâng mắt, lẳng lặng nhìn đôi giai nhân ở cùng một chỗ, bên trong đôi mắt lóe lên ánh sáng phức tạp, như hâm mộ, như vui mừng, lại như cảm thán, nhưng ẩn ẩn bên trong đó là sự cô đơn không cách nào che giấu được.
“ Thanh nhi, ngươi mang Nhị hoàng tử Bắc Minh đi gặp Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đi. “
Một lúc sau, Lý Ly rũ mắt, không nhìn vào hình ảnh xinh đẹp có chút chói mắt kia nữa.
“ Đột nhiên ta nhớ tới, ta còn có một bản tấu chương chưa phê duyệt. “
“ Vâng, thưa Vương gia. “
Thanh nhi thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lý Ly như hiểu rõ điều gì.
“ Nhị hoàng tử, chúng ta đi thôi. “
Phúc thân với nam tử tuấn mỹ bên cạnh, Thanh nhi cung kính nói.
Nhìn hai người đi đến chỗ Lý Ngọc, lúc thay Lý Ly mới xoay người trở về.
Vốn hậu cung của Lý Ngọc cũng không nhiều, từ sau sự kiện Trịnh Nhất Phong, Hoàng quý phi áp đảo hậu cung sau một đêm trở thành tù nhân.
Đồng thời còn có mấy phi tần khác bị liên lụy, lại thêm Qúy phi Bắc Thiên Tuyết sau khi trở về bị Lý Ngọc chớp nhoáng biếm vào lãnh cung. Hậu cung nhất thời chỉ còn lại một mình Hoàng hậu Diệp Mộ Liễu và Ninh phi Nghiêm Thủy Dao là phi tần duy nhất và một vài người phân vị không cao, tiểu chủ chưa qua thị tẩm.
Hậu cung nhanh chóng điêu linh, càng làm cho Hoàng cung thêm mấy phần lạnh lẽo.
Ví dụ như giờ phút này, Ngự hoa viên ngày xưa lại nơi hết sức náo nhiệt thì hiện tại nhìn quanh cũng không thấy một bóng người.
Thở dài một hơi, trong lòng Lý Ly biết, Lý Ngọc muốn vì Diệp Mộ Liễu mà phế bỏ hậu cung.
Bất quá như vậy cũng tốt, không phải sao?
It nhất nữ tử hắn thích sẽ được nam nhân che chở, sống một cuộc sống an bình hạnh phúc.
Như vậy hắn ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt…
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Trời xanh không một bóng mây, hoa cúc nở rộ.Thỉnh thoảng những đợt gió nhẹ thổi qua, làm cho thời tiết mùa thu càng trở nên mát mẻ, cảm giác yên bình và thanh thản.Cảnh đẹp ý vui, bên trong lương đình chỉ có hai đôi tuấn nam mỹ nử ôm nhau, càng tô điểm cho vẻ đẹp nơi đây.Lý Ly nâng mắt, lẳng lặng nhìn đôi giai nhân ở cùng một chỗ, bên trong đôi mắt lóe lên ánh sáng phức tạp, như hâm mộ, như vui mừng, lại như cảm thán, nhưng ẩn ẩn bên trong đó là sự cô đơn không cách nào che giấu được.“ Thanh nhi, ngươi mang Nhị hoàng tử Bắc Minh đi gặp Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đi. “Một lúc sau, Lý Ly rũ mắt, không nhìn vào hình ảnh xinh đẹp có chút chói mắt kia nữa.“ Đột nhiên ta nhớ tới, ta còn có một bản tấu chương chưa phê duyệt. ““ Vâng, thưa Vương gia. “Thanh nhi thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lý Ly như hiểu rõ điều gì.“ Nhị hoàng tử, chúng ta đi thôi. “Phúc thân với nam tử tuấn mỹ bên cạnh, Thanh nhi cung kính nói.Nhìn hai người đi đến chỗ Lý Ngọc, lúc thay Lý Ly mới xoay người trở về.Vốn hậu cung của Lý Ngọc cũng không nhiều, từ sau sự kiện Trịnh Nhất Phong, Hoàng quý phi áp đảo hậu cung sau một đêm trở thành tù nhân.Đồng thời còn có mấy phi tần khác bị liên lụy, lại thêm Qúy phi Bắc Thiên Tuyết sau khi trở về bị Lý Ngọc chớp nhoáng biếm vào lãnh cung. Hậu cung nhất thời chỉ còn lại một mình Hoàng hậu Diệp Mộ Liễu và Ninh phi Nghiêm Thủy Dao là phi tần duy nhất và một vài người phân vị không cao, tiểu chủ chưa qua thị tẩm.Hậu cung nhanh chóng điêu linh, càng làm cho Hoàng cung thêm mấy phần lạnh lẽo.Ví dụ như giờ phút này, Ngự hoa viên ngày xưa lại nơi hết sức náo nhiệt thì hiện tại nhìn quanh cũng không thấy một bóng người.Thở dài một hơi, trong lòng Lý Ly biết, Lý Ngọc muốn vì Diệp Mộ Liễu mà phế bỏ hậu cung.Bất quá như vậy cũng tốt, không phải sao?It nhất nữ tử hắn thích sẽ được nam nhân che chở, sống một cuộc sống an bình hạnh phúc.Như vậy hắn ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt…