Cánh cửa ấy chính là định mệnh của nàng. Đã biết bao lần nàng trông thấy nó trong những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng lần này nó hiện ra rõ rệt và sống động hơn bao giờ hết – Nó có thật ! – Nàng thầm nghĩ Mắt nàng dán chặt vào vệt sáng mỗi lúc thêm mở to, khoanh thành một vùng sáng âm u lan rộng dưới bề mặt của làn nước sẫm tối. Cánh cửa hiện ra đẹp mê hồn trong quầng sáng màu hổ phách với hình chạm nổi long phụng , quả thật chỉ có kẻ khờ khạo mới từ chối bước xuyên qua nó – Không phải ảo ảnh ! Nó ở đây… Nàng bước xuống hồ không chút lưỡng lự. Nước dâng lên cao dần. Khi chân đã hẫng và không thể bước được nữa, nàng quyết định bơi tới cánh cửa ấy – Có lẽ chỉ hơn mười sải – Nàng tự nhủ Nhưng khi chỉ còn cách cánh cửa một chút thì quầng sáng kì ảo kia bỗng dưng biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. Một lực hút bất thình lình xuất hiện. Những vệt nước nhuốm ánh trăng bàng bạc cuộn xoáy, loang loáng như dát bạc. Vùng vẫy chống cự với lực hút kinh hoàng để ngoi đầu lên, mỗi giây trôi qua nàng…
Chương 12
Hoàng Hậu Tiểu Hồ LyTác giả: Tiểu Hồ (Bạch tiểu thư ) và Tiểu Ly (Lam tiểu thư)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCánh cửa ấy chính là định mệnh của nàng. Đã biết bao lần nàng trông thấy nó trong những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng lần này nó hiện ra rõ rệt và sống động hơn bao giờ hết – Nó có thật ! – Nàng thầm nghĩ Mắt nàng dán chặt vào vệt sáng mỗi lúc thêm mở to, khoanh thành một vùng sáng âm u lan rộng dưới bề mặt của làn nước sẫm tối. Cánh cửa hiện ra đẹp mê hồn trong quầng sáng màu hổ phách với hình chạm nổi long phụng , quả thật chỉ có kẻ khờ khạo mới từ chối bước xuyên qua nó – Không phải ảo ảnh ! Nó ở đây… Nàng bước xuống hồ không chút lưỡng lự. Nước dâng lên cao dần. Khi chân đã hẫng và không thể bước được nữa, nàng quyết định bơi tới cánh cửa ấy – Có lẽ chỉ hơn mười sải – Nàng tự nhủ Nhưng khi chỉ còn cách cánh cửa một chút thì quầng sáng kì ảo kia bỗng dưng biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. Một lực hút bất thình lình xuất hiện. Những vệt nước nhuốm ánh trăng bàng bạc cuộn xoáy, loang loáng như dát bạc. Vùng vẫy chống cự với lực hút kinh hoàng để ngoi đầu lên, mỗi giây trôi qua nàng… Cả buổi chiều đi dạo trong ngự hoa viên, hôm nay lại thấy nó trống trải vô cùng. Không hiểu sao hôm nay có rất ít cung tần, mĩ nữ đi dạo.– Quế Nhi, sao hôm nay ta cảm thấy ngự hoa viên vắng vẻ quá vậy?– Nô tì cũng cảm thấy như vậy!Chợt trước mặt xuất hiện hai nữ nhân đang nói chuyện cùng nhau.Nghe tiếng bước chân, nữ nhân vận tử y quay lại nhìn nàng, vẻ mặt cao ngạo, tóc vấn cao đính đầy trang kim hoa mẫu đơn.– To gan, thấy bổn cung sao không hành lễ? – Bờ môi đỏ mọng cất lên âm sắc lạnh lùng.Quế Nhi ghé tai Hiểu Tuyết thì thầm:– Nương nương mặc kệ cô ta đi, đây là Dương mĩ nhân mới nhập cung còn chưa được phong phi!Thì ra là một mĩ nhân, còn thấp hơn ta hai bậc mà dám lên giọng. Nàng mỉm cười:– Chào nàng!– Vô lễ! Ngươi biết bổn cung là ai không? – Dương mĩ nhân rít lên vô cùng chói tai – Ta là Dương mĩ nhân của Hàm Phúc Cung.Hiểu Tuyết ngao ngán vỗ trán một cái. Thì ra nàng đã bị thất sủng lâu như vậy. Ngay cả một mĩ nhân cũng không coi nàng ra gì! Nhưng đã muốn chà đạp Hàn Hiểu Tuyết này thì còn phải xem bản lĩnh ả! Hôm nay gặp Hiểu Phi ta coi như ngươi xui xẻo rồi.– À, ra là Dương mĩ nhân!Nữ nhân bên cạnh ả vội vàng thi lễ với Hiểu Tuyết.– Nô tì thỉnh an Hiểu Phi nương nương!– Hiểu Phi? Sao ta chưa nghe thấy bao giờ? – Dương mĩ nhân nheo mắt, trong khi nô tì bên cạnh khẽ nhắc ả:– Nương nương mau thi lễ!– Tham kiến Hiểu Phi nương nương! Thứ lỗi cho muội, tỉ ăn vận chẳng bằng nữ hầu nên muội nhất thời hồ đồ không nhận ra tỉ tỉ – Không đợi nàng miễn lễ, ả mĩ nhân ngạo mạn này đã đứng dậy nói kháy.A hoàn kia lại biết điều hơn, từ tốn nói:– Hiểu Phi ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý không lẫn vào đâu được.– Nói như ngươi không lẽ bổn cung mắt mù?– Dương mĩ nhân nhận ra điều này quả là tốt!Dương mĩ nhân mặt mày xám xịt khiến nàng vô cùng đắc ý, được đà nói tiếp:– Xem y phục của ngươi hẳn được hoàng thượng sủng ái lắm. Nhưng ngươi kiêu căng ngạo mạn coi thường phép tắc, ngay cả chuyện thi lễ cũng quên mất thì hoàng thượng dù sủng ái ngươi đến mấy e là cũng không vì tình riêng bao che cho ngươi đâu.– Thần thiếp cáo lui! – Dương mĩ nhân lúc này gần như đã bốc hỏa, thi lễ với nàng rồi lui nhanh.Rầm!Bước đi một đoạn thì nghe tiếng động lạ. Nàng cùng Quế Nhi giật mình quay lại. Thì ra Dương mĩ nhân do không cẩn thận đã trượt chân ngã. Chuỗi ngọc trân quý bị đứt đoạn văng tung tóe.– Nhanh lên! Mau giúp bổn cung… Truyền Thái y, dập hết đầu gối ta rồi! Hiểu Phi, đồ tiện nhân! Bổn cung không bỏ qua cho ngươi đâu!Hàn Hiểu Tuyết ta trời không sợ, đất không sợ, cớ sao phải sợ cái ngữ mĩ nhân nhà ngươi chứ! Nực cười…..
Cả buổi chiều đi dạo trong ngự hoa viên, hôm nay lại thấy nó trống trải vô cùng. Không hiểu sao hôm nay có rất ít cung tần, mĩ nữ đi dạo.
– Quế Nhi, sao hôm nay ta cảm thấy ngự hoa viên vắng vẻ quá vậy?
– Nô tì cũng cảm thấy như vậy!
Chợt trước mặt xuất hiện hai nữ nhân đang nói chuyện cùng nhau.
Nghe tiếng bước chân, nữ nhân vận tử y quay lại nhìn nàng, vẻ mặt cao ngạo, tóc vấn cao đính đầy trang kim hoa mẫu đơn.
– To gan, thấy bổn cung sao không hành lễ? – Bờ môi đỏ mọng cất lên âm sắc lạnh lùng.
Quế Nhi ghé tai Hiểu Tuyết thì thầm:
– Nương nương mặc kệ cô ta đi, đây là Dương mĩ nhân mới nhập cung còn chưa được phong phi!
Thì ra là một mĩ nhân, còn thấp hơn ta hai bậc mà dám lên giọng. Nàng mỉm cười:
– Chào nàng!
– Vô lễ! Ngươi biết bổn cung là ai không? – Dương mĩ nhân rít lên vô cùng chói tai – Ta là Dương mĩ nhân của Hàm Phúc Cung.
Hiểu Tuyết ngao ngán vỗ trán một cái. Thì ra nàng đã bị thất sủng lâu như vậy. Ngay cả một mĩ nhân cũng không coi nàng ra gì! Nhưng đã muốn chà đạp Hàn Hiểu Tuyết này thì còn phải xem bản lĩnh ả! Hôm nay gặp Hiểu Phi ta coi như ngươi xui xẻo rồi.
– À, ra là Dương mĩ nhân!
Nữ nhân bên cạnh ả vội vàng thi lễ với Hiểu Tuyết.
– Nô tì thỉnh an Hiểu Phi nương nương!
– Hiểu Phi? Sao ta chưa nghe thấy bao giờ? – Dương mĩ nhân nheo mắt, trong khi nô tì bên cạnh khẽ nhắc ả:
– Nương nương mau thi lễ!
– Tham kiến Hiểu Phi nương nương! Thứ lỗi cho muội, tỉ ăn vận chẳng bằng nữ hầu nên muội nhất thời hồ đồ không nhận ra tỉ tỉ – Không đợi nàng miễn lễ, ả mĩ nhân ngạo mạn này đã đứng dậy nói kháy.
A hoàn kia lại biết điều hơn, từ tốn nói:
– Hiểu Phi ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý không lẫn vào đâu được.
– Nói như ngươi không lẽ bổn cung mắt mù?
– Dương mĩ nhân nhận ra điều này quả là tốt!
Dương mĩ nhân mặt mày xám xịt khiến nàng vô cùng đắc ý, được đà nói tiếp:
– Xem y phục của ngươi hẳn được hoàng thượng sủng ái lắm. Nhưng ngươi kiêu căng ngạo mạn coi thường phép tắc, ngay cả chuyện thi lễ cũng quên mất thì hoàng thượng dù sủng ái ngươi đến mấy e là cũng không vì tình riêng bao che cho ngươi đâu.
– Thần thiếp cáo lui! – Dương mĩ nhân lúc này gần như đã bốc hỏa, thi lễ với nàng rồi lui nhanh.
Rầm!
Bước đi một đoạn thì nghe tiếng động lạ. Nàng cùng Quế Nhi giật mình quay lại. Thì ra Dương mĩ nhân do không cẩn thận đã trượt chân ngã. Chuỗi ngọc trân quý bị đứt đoạn văng tung tóe.
– Nhanh lên! Mau giúp bổn cung… Truyền Thái y, dập hết đầu gối ta rồi! Hiểu Phi, đồ tiện nhân! Bổn cung không bỏ qua cho ngươi đâu!
Hàn Hiểu Tuyết ta trời không sợ, đất không sợ, cớ sao phải sợ cái ngữ mĩ nhân nhà ngươi chứ! Nực cười…..
Hoàng Hậu Tiểu Hồ LyTác giả: Tiểu Hồ (Bạch tiểu thư ) và Tiểu Ly (Lam tiểu thư)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCánh cửa ấy chính là định mệnh của nàng. Đã biết bao lần nàng trông thấy nó trong những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng lần này nó hiện ra rõ rệt và sống động hơn bao giờ hết – Nó có thật ! – Nàng thầm nghĩ Mắt nàng dán chặt vào vệt sáng mỗi lúc thêm mở to, khoanh thành một vùng sáng âm u lan rộng dưới bề mặt của làn nước sẫm tối. Cánh cửa hiện ra đẹp mê hồn trong quầng sáng màu hổ phách với hình chạm nổi long phụng , quả thật chỉ có kẻ khờ khạo mới từ chối bước xuyên qua nó – Không phải ảo ảnh ! Nó ở đây… Nàng bước xuống hồ không chút lưỡng lự. Nước dâng lên cao dần. Khi chân đã hẫng và không thể bước được nữa, nàng quyết định bơi tới cánh cửa ấy – Có lẽ chỉ hơn mười sải – Nàng tự nhủ Nhưng khi chỉ còn cách cánh cửa một chút thì quầng sáng kì ảo kia bỗng dưng biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. Một lực hút bất thình lình xuất hiện. Những vệt nước nhuốm ánh trăng bàng bạc cuộn xoáy, loang loáng như dát bạc. Vùng vẫy chống cự với lực hút kinh hoàng để ngoi đầu lên, mỗi giây trôi qua nàng… Cả buổi chiều đi dạo trong ngự hoa viên, hôm nay lại thấy nó trống trải vô cùng. Không hiểu sao hôm nay có rất ít cung tần, mĩ nữ đi dạo.– Quế Nhi, sao hôm nay ta cảm thấy ngự hoa viên vắng vẻ quá vậy?– Nô tì cũng cảm thấy như vậy!Chợt trước mặt xuất hiện hai nữ nhân đang nói chuyện cùng nhau.Nghe tiếng bước chân, nữ nhân vận tử y quay lại nhìn nàng, vẻ mặt cao ngạo, tóc vấn cao đính đầy trang kim hoa mẫu đơn.– To gan, thấy bổn cung sao không hành lễ? – Bờ môi đỏ mọng cất lên âm sắc lạnh lùng.Quế Nhi ghé tai Hiểu Tuyết thì thầm:– Nương nương mặc kệ cô ta đi, đây là Dương mĩ nhân mới nhập cung còn chưa được phong phi!Thì ra là một mĩ nhân, còn thấp hơn ta hai bậc mà dám lên giọng. Nàng mỉm cười:– Chào nàng!– Vô lễ! Ngươi biết bổn cung là ai không? – Dương mĩ nhân rít lên vô cùng chói tai – Ta là Dương mĩ nhân của Hàm Phúc Cung.Hiểu Tuyết ngao ngán vỗ trán một cái. Thì ra nàng đã bị thất sủng lâu như vậy. Ngay cả một mĩ nhân cũng không coi nàng ra gì! Nhưng đã muốn chà đạp Hàn Hiểu Tuyết này thì còn phải xem bản lĩnh ả! Hôm nay gặp Hiểu Phi ta coi như ngươi xui xẻo rồi.– À, ra là Dương mĩ nhân!Nữ nhân bên cạnh ả vội vàng thi lễ với Hiểu Tuyết.– Nô tì thỉnh an Hiểu Phi nương nương!– Hiểu Phi? Sao ta chưa nghe thấy bao giờ? – Dương mĩ nhân nheo mắt, trong khi nô tì bên cạnh khẽ nhắc ả:– Nương nương mau thi lễ!– Tham kiến Hiểu Phi nương nương! Thứ lỗi cho muội, tỉ ăn vận chẳng bằng nữ hầu nên muội nhất thời hồ đồ không nhận ra tỉ tỉ – Không đợi nàng miễn lễ, ả mĩ nhân ngạo mạn này đã đứng dậy nói kháy.A hoàn kia lại biết điều hơn, từ tốn nói:– Hiểu Phi ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý không lẫn vào đâu được.– Nói như ngươi không lẽ bổn cung mắt mù?– Dương mĩ nhân nhận ra điều này quả là tốt!Dương mĩ nhân mặt mày xám xịt khiến nàng vô cùng đắc ý, được đà nói tiếp:– Xem y phục của ngươi hẳn được hoàng thượng sủng ái lắm. Nhưng ngươi kiêu căng ngạo mạn coi thường phép tắc, ngay cả chuyện thi lễ cũng quên mất thì hoàng thượng dù sủng ái ngươi đến mấy e là cũng không vì tình riêng bao che cho ngươi đâu.– Thần thiếp cáo lui! – Dương mĩ nhân lúc này gần như đã bốc hỏa, thi lễ với nàng rồi lui nhanh.Rầm!Bước đi một đoạn thì nghe tiếng động lạ. Nàng cùng Quế Nhi giật mình quay lại. Thì ra Dương mĩ nhân do không cẩn thận đã trượt chân ngã. Chuỗi ngọc trân quý bị đứt đoạn văng tung tóe.– Nhanh lên! Mau giúp bổn cung… Truyền Thái y, dập hết đầu gối ta rồi! Hiểu Phi, đồ tiện nhân! Bổn cung không bỏ qua cho ngươi đâu!Hàn Hiểu Tuyết ta trời không sợ, đất không sợ, cớ sao phải sợ cái ngữ mĩ nhân nhà ngươi chứ! Nực cười…..