Cánh cửa ấy chính là định mệnh của nàng. Đã biết bao lần nàng trông thấy nó trong những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng lần này nó hiện ra rõ rệt và sống động hơn bao giờ hết – Nó có thật ! – Nàng thầm nghĩ Mắt nàng dán chặt vào vệt sáng mỗi lúc thêm mở to, khoanh thành một vùng sáng âm u lan rộng dưới bề mặt của làn nước sẫm tối. Cánh cửa hiện ra đẹp mê hồn trong quầng sáng màu hổ phách với hình chạm nổi long phụng , quả thật chỉ có kẻ khờ khạo mới từ chối bước xuyên qua nó – Không phải ảo ảnh ! Nó ở đây… Nàng bước xuống hồ không chút lưỡng lự. Nước dâng lên cao dần. Khi chân đã hẫng và không thể bước được nữa, nàng quyết định bơi tới cánh cửa ấy – Có lẽ chỉ hơn mười sải – Nàng tự nhủ Nhưng khi chỉ còn cách cánh cửa một chút thì quầng sáng kì ảo kia bỗng dưng biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. Một lực hút bất thình lình xuất hiện. Những vệt nước nhuốm ánh trăng bàng bạc cuộn xoáy, loang loáng như dát bạc. Vùng vẫy chống cự với lực hút kinh hoàng để ngoi đầu lên, mỗi giây trôi qua nàng…
Chương 16
Hoàng Hậu Tiểu Hồ LyTác giả: Tiểu Hồ (Bạch tiểu thư ) và Tiểu Ly (Lam tiểu thư)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCánh cửa ấy chính là định mệnh của nàng. Đã biết bao lần nàng trông thấy nó trong những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng lần này nó hiện ra rõ rệt và sống động hơn bao giờ hết – Nó có thật ! – Nàng thầm nghĩ Mắt nàng dán chặt vào vệt sáng mỗi lúc thêm mở to, khoanh thành một vùng sáng âm u lan rộng dưới bề mặt của làn nước sẫm tối. Cánh cửa hiện ra đẹp mê hồn trong quầng sáng màu hổ phách với hình chạm nổi long phụng , quả thật chỉ có kẻ khờ khạo mới từ chối bước xuyên qua nó – Không phải ảo ảnh ! Nó ở đây… Nàng bước xuống hồ không chút lưỡng lự. Nước dâng lên cao dần. Khi chân đã hẫng và không thể bước được nữa, nàng quyết định bơi tới cánh cửa ấy – Có lẽ chỉ hơn mười sải – Nàng tự nhủ Nhưng khi chỉ còn cách cánh cửa một chút thì quầng sáng kì ảo kia bỗng dưng biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. Một lực hút bất thình lình xuất hiện. Những vệt nước nhuốm ánh trăng bàng bạc cuộn xoáy, loang loáng như dát bạc. Vùng vẫy chống cự với lực hút kinh hoàng để ngoi đầu lên, mỗi giây trôi qua nàng… Khi Trần Ngự Phong tỉnh dậy cũng là lúc hoàng hôn. Mĩ nữ trên giường hắn vẫn còn đang say ngủ, gương mặt xinh đẹp hệt như một thiên thần. Hắn bước xuống giường thay y phục, tiến tới bàn giấy tờ và tấu chương chất cao như núi.Việc trị quốc dù gì cũng không thể gác lại. Làm Hoàng đế ai bảo là sung sướng? Lúc nào cũng phải lo toan trăm việc, muốn có chút thời gian thảnh thơi bên người mình yêu thương cũng không có. Trần Ngự Phong trong mắt người đời là một hoàng đế uy nghiêm, bản tính lạnh lùng cao ngạo nhưng họ đâu biết hắn lại là một người mang tâm hồn đau đớn u uất.Mẫu hậu của hắn, người đã sinh ra hắn, người mà hắn lẽ ra phải vô cùng kính trọng lại là một người đàn bà độc ác nhẫn tâm bất chấp thủ đoạn để tranh quyền đoạn vị. Cả người huynh đệ tốt cũng bị hại chết… Hắn thực sự rất sợ những người mình yêu mến sẽ mẫu hậu làm tổn thương… Nhưng người là mẫu hậu của hắn, dù tàn độc tới đâu cũng là mẫu hậu của hắn. Hắn chỉ có thể mang chiếc mặt nạ lạnh lùng ngạo mạn kia mà ngồi trên ngai vàng…. Chính nữ nhân kia đã khiến hắn từng chút từng chút một lột bỏ chiếc mặt nạ vô tình, hắn muốn bảo vệ nàng và nàng cũng cần hắn bảo vệ.Những ngày qua hắn đã nghĩ rất nhiều về hắn, về mẫu hậu, về nàng: ” Mẫu hậu, nhi thần sẽ không yếu đuối như trước nữa, nhi thần tuyệt đối không để bất kì ai làm tổn thương những người nhi thần yêu mến, kể cả mẫu hậu cũng không được phép làm tổn thương họ!”…. Công văn ngập bàn khiến hắn phát mệt, hết báo cáo quân số lại tình hình quân lương và tuyển chọn quan lại, đúng là mấy kẻ rỗi việc. Hắn nhăn mặt nhìn đống tấu chương còn lại, ánh mắt dừng lại trên một màu sắc nổi bật.Một phong thư màu vàng.Là thư riêng của hoàng thân quốc thích..Dear hoàng huynh thân yêu!Đừng vội xé bỏ bức thư vì không hiểu những gì muội viết. Đó là tiếng Tây dương, hay lắm, muội học được từ những thương nhân trên con đường tơ lụa.Muội viết thư hỏi thăm sức khỏe huynh và mẫu hậu thôi, khi nào đi du lịch về muội sẽ mang quà biếu huynh và các vị tỉ tỉ. Nghe nói huynh có một phi tần trông giống hệt Nhiếp phu nhân của phụ hoàng hả, sao huynh liều thế?? Không sợ mẫu hậu hả, cơn giận của người huynh còn lạ gì nữa, muội nếm rồi nên biết, khuyên huynh đừng ham vui quá đà!Tái bút, cuối cùng muội cũng gặp được định mệnh của đời mình, đợi muội cầu hôn người ta xong sẽ dẫn về.Hoàng huynh cũng mau lập hoàng hậu đi, tam cung lục viện nhiều phi tần thế mà vẫn chưa có tin vui là sao?Vậy nhé, chào hoành huynh thân yêu!Công chúa xinh đẹp vui tínhTrần Băng CơĐọc xong thư hắn liền vo tròn rồi ném thẳng đi, tiểu muội muội của hắn, lớn rồi còn ham vui, cả ngày toàn chú tâm đi nghiên cứu mấy thứ linh tinh. Công chúa mà suốt ngày rong ruổi đây đó không chịu yên phận. Cả cái cách viết thư cũng không có chút phong thái hoàng tộc gì hết, vô tư quá đáng, đường đường là công chúa một nước mà đòi đi cầu hôn nam nhân là sao?? Đúng là mất thể diện hoàng tộc quá!
Khi Trần Ngự Phong tỉnh dậy cũng là lúc hoàng hôn. Mĩ nữ trên giường hắn vẫn còn đang say ngủ, gương mặt xinh đẹp hệt như một thiên thần. Hắn bước xuống giường thay y phục, tiến tới bàn giấy tờ và tấu chương chất cao như núi.
Việc trị quốc dù gì cũng không thể gác lại. Làm Hoàng đế ai bảo là sung sướng? Lúc nào cũng phải lo toan trăm việc, muốn có chút thời gian thảnh thơi bên người mình yêu thương cũng không có. Trần Ngự Phong trong mắt người đời là một hoàng đế uy nghiêm, bản tính lạnh lùng cao ngạo nhưng họ đâu biết hắn lại là một người mang tâm hồn đau đớn u uất.
Mẫu hậu của hắn, người đã sinh ra hắn, người mà hắn lẽ ra phải vô cùng kính trọng lại là một người đàn bà độc ác nhẫn tâm bất chấp thủ đoạn để tranh quyền đoạn vị. Cả người huynh đệ tốt cũng bị hại chết… Hắn thực sự rất sợ những người mình yêu mến sẽ mẫu hậu làm tổn thương… Nhưng người là mẫu hậu của hắn, dù tàn độc tới đâu cũng là mẫu hậu của hắn. Hắn chỉ có thể mang chiếc mặt nạ lạnh lùng ngạo mạn kia mà ngồi trên ngai vàng…. Chính nữ nhân kia đã khiến hắn từng chút từng chút một lột bỏ chiếc mặt nạ vô tình, hắn muốn bảo vệ nàng và nàng cũng cần hắn bảo vệ.
Những ngày qua hắn đã nghĩ rất nhiều về hắn, về mẫu hậu, về nàng: ” Mẫu hậu, nhi thần sẽ không yếu đuối như trước nữa, nhi thần tuyệt đối không để bất kì ai làm tổn thương những người nhi thần yêu mến, kể cả mẫu hậu cũng không được phép làm tổn thương họ!”
…. Công văn ngập bàn khiến hắn phát mệt, hết báo cáo quân số lại tình hình quân lương và tuyển chọn quan lại, đúng là mấy kẻ rỗi việc. Hắn nhăn mặt nhìn đống tấu chương còn lại, ánh mắt dừng lại trên một màu sắc nổi bật.
Một phong thư màu vàng.
Là thư riêng của hoàng thân quốc thích..
Dear hoàng huynh thân yêu!
Đừng vội xé bỏ bức thư vì không hiểu những gì muội viết. Đó là tiếng Tây dương, hay lắm, muội học được từ những thương nhân trên con đường tơ lụa.
Muội viết thư hỏi thăm sức khỏe huynh và mẫu hậu thôi, khi nào đi du lịch về muội sẽ mang quà biếu huynh và các vị tỉ tỉ. Nghe nói huynh có một phi tần trông giống hệt Nhiếp phu nhân của phụ hoàng hả, sao huynh liều thế?? Không sợ mẫu hậu hả, cơn giận của người huynh còn lạ gì nữa, muội nếm rồi nên biết, khuyên huynh đừng ham vui quá đà!
Tái bút, cuối cùng muội cũng gặp được định mệnh của đời mình, đợi muội cầu hôn người ta xong sẽ dẫn về.
Hoàng huynh cũng mau lập hoàng hậu đi, tam cung lục viện nhiều phi tần thế mà vẫn chưa có tin vui là sao?
Vậy nhé, chào hoành huynh thân yêu!
Công chúa xinh đẹp vui tính
Trần Băng Cơ
Đọc xong thư hắn liền vo tròn rồi ném thẳng đi, tiểu muội muội của hắn, lớn rồi còn ham vui, cả ngày toàn chú tâm đi nghiên cứu mấy thứ linh tinh. Công chúa mà suốt ngày rong ruổi đây đó không chịu yên phận. Cả cái cách viết thư cũng không có chút phong thái hoàng tộc gì hết, vô tư quá đáng, đường đường là công chúa một nước mà đòi đi cầu hôn nam nhân là sao?? Đúng là mất thể diện hoàng tộc quá!
Hoàng Hậu Tiểu Hồ LyTác giả: Tiểu Hồ (Bạch tiểu thư ) và Tiểu Ly (Lam tiểu thư)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCánh cửa ấy chính là định mệnh của nàng. Đã biết bao lần nàng trông thấy nó trong những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng lần này nó hiện ra rõ rệt và sống động hơn bao giờ hết – Nó có thật ! – Nàng thầm nghĩ Mắt nàng dán chặt vào vệt sáng mỗi lúc thêm mở to, khoanh thành một vùng sáng âm u lan rộng dưới bề mặt của làn nước sẫm tối. Cánh cửa hiện ra đẹp mê hồn trong quầng sáng màu hổ phách với hình chạm nổi long phụng , quả thật chỉ có kẻ khờ khạo mới từ chối bước xuyên qua nó – Không phải ảo ảnh ! Nó ở đây… Nàng bước xuống hồ không chút lưỡng lự. Nước dâng lên cao dần. Khi chân đã hẫng và không thể bước được nữa, nàng quyết định bơi tới cánh cửa ấy – Có lẽ chỉ hơn mười sải – Nàng tự nhủ Nhưng khi chỉ còn cách cánh cửa một chút thì quầng sáng kì ảo kia bỗng dưng biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. Một lực hút bất thình lình xuất hiện. Những vệt nước nhuốm ánh trăng bàng bạc cuộn xoáy, loang loáng như dát bạc. Vùng vẫy chống cự với lực hút kinh hoàng để ngoi đầu lên, mỗi giây trôi qua nàng… Khi Trần Ngự Phong tỉnh dậy cũng là lúc hoàng hôn. Mĩ nữ trên giường hắn vẫn còn đang say ngủ, gương mặt xinh đẹp hệt như một thiên thần. Hắn bước xuống giường thay y phục, tiến tới bàn giấy tờ và tấu chương chất cao như núi.Việc trị quốc dù gì cũng không thể gác lại. Làm Hoàng đế ai bảo là sung sướng? Lúc nào cũng phải lo toan trăm việc, muốn có chút thời gian thảnh thơi bên người mình yêu thương cũng không có. Trần Ngự Phong trong mắt người đời là một hoàng đế uy nghiêm, bản tính lạnh lùng cao ngạo nhưng họ đâu biết hắn lại là một người mang tâm hồn đau đớn u uất.Mẫu hậu của hắn, người đã sinh ra hắn, người mà hắn lẽ ra phải vô cùng kính trọng lại là một người đàn bà độc ác nhẫn tâm bất chấp thủ đoạn để tranh quyền đoạn vị. Cả người huynh đệ tốt cũng bị hại chết… Hắn thực sự rất sợ những người mình yêu mến sẽ mẫu hậu làm tổn thương… Nhưng người là mẫu hậu của hắn, dù tàn độc tới đâu cũng là mẫu hậu của hắn. Hắn chỉ có thể mang chiếc mặt nạ lạnh lùng ngạo mạn kia mà ngồi trên ngai vàng…. Chính nữ nhân kia đã khiến hắn từng chút từng chút một lột bỏ chiếc mặt nạ vô tình, hắn muốn bảo vệ nàng và nàng cũng cần hắn bảo vệ.Những ngày qua hắn đã nghĩ rất nhiều về hắn, về mẫu hậu, về nàng: ” Mẫu hậu, nhi thần sẽ không yếu đuối như trước nữa, nhi thần tuyệt đối không để bất kì ai làm tổn thương những người nhi thần yêu mến, kể cả mẫu hậu cũng không được phép làm tổn thương họ!”…. Công văn ngập bàn khiến hắn phát mệt, hết báo cáo quân số lại tình hình quân lương và tuyển chọn quan lại, đúng là mấy kẻ rỗi việc. Hắn nhăn mặt nhìn đống tấu chương còn lại, ánh mắt dừng lại trên một màu sắc nổi bật.Một phong thư màu vàng.Là thư riêng của hoàng thân quốc thích..Dear hoàng huynh thân yêu!Đừng vội xé bỏ bức thư vì không hiểu những gì muội viết. Đó là tiếng Tây dương, hay lắm, muội học được từ những thương nhân trên con đường tơ lụa.Muội viết thư hỏi thăm sức khỏe huynh và mẫu hậu thôi, khi nào đi du lịch về muội sẽ mang quà biếu huynh và các vị tỉ tỉ. Nghe nói huynh có một phi tần trông giống hệt Nhiếp phu nhân của phụ hoàng hả, sao huynh liều thế?? Không sợ mẫu hậu hả, cơn giận của người huynh còn lạ gì nữa, muội nếm rồi nên biết, khuyên huynh đừng ham vui quá đà!Tái bút, cuối cùng muội cũng gặp được định mệnh của đời mình, đợi muội cầu hôn người ta xong sẽ dẫn về.Hoàng huynh cũng mau lập hoàng hậu đi, tam cung lục viện nhiều phi tần thế mà vẫn chưa có tin vui là sao?Vậy nhé, chào hoành huynh thân yêu!Công chúa xinh đẹp vui tínhTrần Băng CơĐọc xong thư hắn liền vo tròn rồi ném thẳng đi, tiểu muội muội của hắn, lớn rồi còn ham vui, cả ngày toàn chú tâm đi nghiên cứu mấy thứ linh tinh. Công chúa mà suốt ngày rong ruổi đây đó không chịu yên phận. Cả cái cách viết thư cũng không có chút phong thái hoàng tộc gì hết, vô tư quá đáng, đường đường là công chúa một nước mà đòi đi cầu hôn nam nhân là sao?? Đúng là mất thể diện hoàng tộc quá!