-Lách cách... lách cách... lách cách... Trên đường lớn tiếng bánh xe phát ra từ chiếc vali cũ của Linh không ngừng vang lên hòa cùng với tiếng bước chân đầy rụt rè, e sợ nhưng cũng đầy sự dứt khoát của cô gái 17 tuổi. Dù không biết tương lai ở phía trước đang đợi cô ra sao, nhưng cô nhất định sẽ dũng cảm tiếp nhận nó bởi vì cô đã từng hứa với mẹ nhất định sẽ kiên cường sống tiếp mặc dù chỉ còn mình cô sống cô độc lẽ loi trên thế gian này. Đang loay hoay tìm kiếm địa chỉ cầm trên tay, hiện ra trước mắt cô là một ngôi nhà, không nói đúng hơn đó là một toà lâu đài tráng lệ rộng lớn. Đúng là địa chỉ ghi trên bưu thiếp, nhưng cô không nghĩ mình sẽ có thể sống trong ngôi nhà lớn đến vậy. Cô ngập ngừng bước tới bấm vào chiếc chuông trên tường, vào lúc này cánh cửa cũng bất chợt mở ra, bên trong là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền từ bước ra nhìn cô rồi mỉm cười. -Làm ơn cho cháu hỏi địa chỉ ghi trên bưu thiếp này là ở đây phải không ạ? Người phụ nữ có vẻ hơi bất ngờ trước câu…
Chương 26
Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá ĐạoTác giả: Liễu Nhược GiangTruyện Ngôn Tình-Lách cách... lách cách... lách cách... Trên đường lớn tiếng bánh xe phát ra từ chiếc vali cũ của Linh không ngừng vang lên hòa cùng với tiếng bước chân đầy rụt rè, e sợ nhưng cũng đầy sự dứt khoát của cô gái 17 tuổi. Dù không biết tương lai ở phía trước đang đợi cô ra sao, nhưng cô nhất định sẽ dũng cảm tiếp nhận nó bởi vì cô đã từng hứa với mẹ nhất định sẽ kiên cường sống tiếp mặc dù chỉ còn mình cô sống cô độc lẽ loi trên thế gian này. Đang loay hoay tìm kiếm địa chỉ cầm trên tay, hiện ra trước mắt cô là một ngôi nhà, không nói đúng hơn đó là một toà lâu đài tráng lệ rộng lớn. Đúng là địa chỉ ghi trên bưu thiếp, nhưng cô không nghĩ mình sẽ có thể sống trong ngôi nhà lớn đến vậy. Cô ngập ngừng bước tới bấm vào chiếc chuông trên tường, vào lúc này cánh cửa cũng bất chợt mở ra, bên trong là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền từ bước ra nhìn cô rồi mỉm cười. -Làm ơn cho cháu hỏi địa chỉ ghi trên bưu thiếp này là ở đây phải không ạ? Người phụ nữ có vẻ hơi bất ngờ trước câu… Lãnh Thiên Duệ rốt cục dần bước trước giường bệnh, bên môi nở ra một nụ cười thoải mái.Đôi tay rắn chắc hữu lực ôm lấy thân hình mềm mại không xương của cô, không cố kị đặt trên môi cô một nụ hôn cực kì bá đạo.Mà hình ảnh kia trong mắt Lý Ngạo Thiên lại cực kỳ chướng mắt, giống như gai nhọn đâm vào tim, gan hắn. Hắn cũng đương nhiên biết Lãnh Thiên Duệ muốn thị uy với hắn, muốn hắn từ bỏ ý định giành lại cô.Từ trước đến nay, ít có ai được Lý Ngạo Thiên xem là đối thủ, mà Lãnh Thiên Duệ là một trong số những người hiếm hoi đó, lần này hai người họ cũng không phải đối thủ cạnh tranh trên thương trường mà là cạnh tranh xem ai có được trái tim của Gia Linh.Điều này đương nhiên không ai trong hai người họ nói ra, nhưng trong lòng đã tự khắc hiểu rõ.- Cảm ơn đã đưa cô ấy đến bệnh viện. Nhưng không vì vậy mà sau này tôi sẽ nhượng bộ đâu.Nói xong lời này cũng là lúc nụ cười tà mị trên môi Lãnh Thiên Duệ càng rực rỡ, bế theo cô, xoay người lướt qua Lý Ngạo Thiên đi ra ngoài. Cũng không biết có phải cố ý hay không, lúc đi ngang qua cố tình đụng phải hắn.Lãnh Ngạo Thiên đưa Gia Linh đi, chỉ còn lại một mình hắn đứng giữa phòng bệnh, nụ cười tà trên môi không biết từ khi nào đã tắt ngấm thay vào đó là một khuôn mặt vặn vẹo đến dọa người, giống như quỷ dữ báo hiệu tai họa sắp ập xuống. Vết máu trên môi vẫn còn chảy khiến người khác vô cùng bất an, sợ hãi.***Người hầu từ trên xuống dưới Lãnh gia không ai không phải là cực phẩm, chuyện trên trời dưới đất gì cũng sẽ đem ra tám được, hơn nữa trí tưởng tượng còn vô cùng phong phú. Giả dụ như việc tiểu thư được lão gia đưa về trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.Có người nói tiểu thư bị bắt cóc, xã hội ngày càng xuống cấp, tệ nạn cũng ngày càng nhiều. Những chuyện thương thiên hại lí gì cũng làm được huống chi là bắt cóc tống tiền và lão gia của bọn họ cũng đương nhiên trở thành anh hùng cứu mĩ nhân.Còn có người nói...Aizz những cái này cũng chỉ là bọn họ đoán mò, chi bằng đến phòng ngủ của lão gia nghe trộm, như vậy có phải thực tế hơn hay không. Thế là nơi vốn đang đông vui, bàn tán nghị luận xôn xao như đi trẩy hội bỗng chốc chỉ còn một bóng người, chỉ còn mình quản gia âm thầm rơi lệ. Không biết lão gia mướn họ làm việc hay mướn họ đi nhiều chuyện đây nữa.***Phòng ngủ...- Tỉnh? Đã khỏe hơn chưa?Vừa mới tỉnh lại, mơ mơ, màn màn đã thấy anh nằm bên cạnh làm cô không khỏi giật mình.- Là anh đến đón em sao?Cô nhớ mình đang ăn cơm với Ngạo thì ngất đi, sau đó chuyện gì xảy ra cũng không biết nữa, có lẽ là Thiên Duệ đến đón cô đi?- Chứ em nghĩ hắn có lòng tốt đưa em về sao? Chửi anh một trận rồi lại không về nhà, anh còn tưởng em bị hắn bắt cóc luôn rồi chứ.Anh lần đầu lớn tiếng với cô, khiến cô như một đứa trẻ làm sai, đầu rủ xuống ngày càng thấp, động cũng không dám động. Hình ảnh này trong mắt Lãnh Thiên Duệ làm anh có cảm giác thương xót, nhưng cũng không thể để cô được nước lấn tới, lần sau lại không chịu nghe lời.- Bác sĩ nói em bị dị ứng với trứng cá hồi, sau này không được ăn nữa biết chưa!Thật ra Thiên Duệ không có giận cô, chỉ lo lắng cho cô thôi, nếu không thì đã không đến đón cô rồi. Thật ra cô muốn nói anh là một người rất dịu dàng không phải người máu lạnh, chỉ là lúc đó cô giận dỗi nên cô mới nói vậy, muốn anh đừng để trong lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể mở miệng được.Cô chợt cuộn mình làm ổ trong ngực anh, giọng như mũi kêu.- Xin lỗi đã để anh lo lắng, thật ra em không cố ý nói những lời đó làm tổn thương anh. Dù chưa hiểu rõ anh lắm nhưng em có thể chắc chắc một điều anh không phải là loại người máu lạnh vô tình.Cái cần nói cũng đã nói, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn, chậm rãi ngẩng đầu, suy yếu nhìn anh.- Biết vậy là tốt! Anh cảm thấy có nhiều thứ chúng ta chưa hiểu rõ nhau cho nên...Lãnh Thiên Duệ cố ý kéo dài giọng, hiếm khi thấy cô nghiêm túc như vậy Lãnh Thiên Duệ rốt cục cười gian nói:- Cho nên...khụ khụ...tối nay anh quyết định sẽ tìm hiểu em đến sáng. Thế nào?Tiêu hóa được câu nói, mặt cô một mảnh đỏ rực, mặc dù biết anh chỉ nói đùa nhưng cô vẫn rất ngượng ngùng nha!- Lưu manh! Không nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây!
Lãnh Thiên Duệ rốt cục dần bước trước giường bệnh, bên môi nở ra một nụ cười thoải mái.
Đôi tay rắn chắc hữu lực ôm lấy thân hình mềm mại không xương của cô, không cố kị đặt trên môi cô một nụ hôn cực kì bá đạo.
Mà hình ảnh kia trong mắt Lý Ngạo Thiên lại cực kỳ chướng mắt, giống như gai nhọn đâm vào tim, gan hắn. Hắn cũng đương nhiên biết Lãnh Thiên Duệ muốn thị uy với hắn, muốn hắn từ bỏ ý định giành lại cô.
Từ trước đến nay, ít có ai được Lý Ngạo Thiên xem là đối thủ, mà Lãnh Thiên Duệ là một trong số những người hiếm hoi đó, lần này hai người họ cũng không phải đối thủ cạnh tranh trên thương trường mà là cạnh tranh xem ai có được trái tim của Gia Linh.
Điều này đương nhiên không ai trong hai người họ nói ra, nhưng trong lòng đã tự khắc hiểu rõ.
- Cảm ơn đã đưa cô ấy đến bệnh viện. Nhưng không vì vậy mà sau này tôi sẽ nhượng bộ đâu.
Nói xong lời này cũng là lúc nụ cười tà mị trên môi Lãnh Thiên Duệ càng rực rỡ, bế theo cô, xoay người lướt qua Lý Ngạo Thiên đi ra ngoài. Cũng không biết có phải cố ý hay không, lúc đi ngang qua cố tình đụng phải hắn.
Lãnh Ngạo Thiên đưa Gia Linh đi, chỉ còn lại một mình hắn đứng giữa phòng bệnh, nụ cười tà trên môi không biết từ khi nào đã tắt ngấm thay vào đó là một khuôn mặt vặn vẹo đến dọa người, giống như quỷ dữ báo hiệu tai họa sắp ập xuống. Vết máu trên môi vẫn còn chảy khiến người khác vô cùng bất an, sợ hãi.
***
Người hầu từ trên xuống dưới Lãnh gia không ai không phải là cực phẩm, chuyện trên trời dưới đất gì cũng sẽ đem ra tám được, hơn nữa trí tưởng tượng còn vô cùng phong phú. Giả dụ như việc tiểu thư được lão gia đưa về trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.
Có người nói tiểu thư bị bắt cóc, xã hội ngày càng xuống cấp, tệ nạn cũng ngày càng nhiều. Những chuyện thương thiên hại lí gì cũng làm được huống chi là bắt cóc tống tiền và lão gia của bọn họ cũng đương nhiên trở thành anh hùng cứu mĩ nhân.
Còn có người nói...
Aizz những cái này cũng chỉ là bọn họ đoán mò, chi bằng đến phòng ngủ của lão gia nghe trộm, như vậy có phải thực tế hơn hay không. Thế là nơi vốn đang đông vui, bàn tán nghị luận xôn xao như đi trẩy hội bỗng chốc chỉ còn một bóng người, chỉ còn mình quản gia âm thầm rơi lệ. Không biết lão gia mướn họ làm việc hay mướn họ đi nhiều chuyện đây nữa.
***
Phòng ngủ...
- Tỉnh? Đã khỏe hơn chưa?
Vừa mới tỉnh lại, mơ mơ, màn màn đã thấy anh nằm bên cạnh làm cô không khỏi giật mình.
- Là anh đến đón em sao?
Cô nhớ mình đang ăn cơm với Ngạo thì ngất đi, sau đó chuyện gì xảy ra cũng không biết nữa, có lẽ là Thiên Duệ đến đón cô đi?
- Chứ em nghĩ hắn có lòng tốt đưa em về sao? Chửi anh một trận rồi lại không về nhà, anh còn tưởng em bị hắn bắt cóc luôn rồi chứ.
Anh lần đầu lớn tiếng với cô, khiến cô như một đứa trẻ làm sai, đầu rủ xuống ngày càng thấp, động cũng không dám động. Hình ảnh này trong mắt Lãnh Thiên Duệ làm anh có cảm giác thương xót, nhưng cũng không thể để cô được nước lấn tới, lần sau lại không chịu nghe lời.
- Bác sĩ nói em bị dị ứng với trứng cá hồi, sau này không được ăn nữa biết chưa!
Thật ra Thiên Duệ không có giận cô, chỉ lo lắng cho cô thôi, nếu không thì đã không đến đón cô rồi. Thật ra cô muốn nói anh là một người rất dịu dàng không phải người máu lạnh, chỉ là lúc đó cô giận dỗi nên cô mới nói vậy, muốn anh đừng để trong lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể mở miệng được.
Cô chợt cuộn mình làm ổ trong ngực anh, giọng như mũi kêu.
- Xin lỗi đã để anh lo lắng, thật ra em không cố ý nói những lời đó làm tổn thương anh. Dù chưa hiểu rõ anh lắm nhưng em có thể chắc chắc một điều anh không phải là loại người máu lạnh vô tình.
Cái cần nói cũng đã nói, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn, chậm rãi ngẩng đầu, suy yếu nhìn anh.
- Biết vậy là tốt! Anh cảm thấy có nhiều thứ chúng ta chưa hiểu rõ nhau cho nên...
Lãnh Thiên Duệ cố ý kéo dài giọng, hiếm khi thấy cô nghiêm túc như vậy Lãnh Thiên Duệ rốt cục cười gian nói:
- Cho nên...khụ khụ...tối nay anh quyết định sẽ tìm hiểu em đến sáng. Thế nào?
Tiêu hóa được câu nói, mặt cô một mảnh đỏ rực, mặc dù biết anh chỉ nói đùa nhưng cô vẫn rất ngượng ngùng nha!
- Lưu manh! Không nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây!
Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá ĐạoTác giả: Liễu Nhược GiangTruyện Ngôn Tình-Lách cách... lách cách... lách cách... Trên đường lớn tiếng bánh xe phát ra từ chiếc vali cũ của Linh không ngừng vang lên hòa cùng với tiếng bước chân đầy rụt rè, e sợ nhưng cũng đầy sự dứt khoát của cô gái 17 tuổi. Dù không biết tương lai ở phía trước đang đợi cô ra sao, nhưng cô nhất định sẽ dũng cảm tiếp nhận nó bởi vì cô đã từng hứa với mẹ nhất định sẽ kiên cường sống tiếp mặc dù chỉ còn mình cô sống cô độc lẽ loi trên thế gian này. Đang loay hoay tìm kiếm địa chỉ cầm trên tay, hiện ra trước mắt cô là một ngôi nhà, không nói đúng hơn đó là một toà lâu đài tráng lệ rộng lớn. Đúng là địa chỉ ghi trên bưu thiếp, nhưng cô không nghĩ mình sẽ có thể sống trong ngôi nhà lớn đến vậy. Cô ngập ngừng bước tới bấm vào chiếc chuông trên tường, vào lúc này cánh cửa cũng bất chợt mở ra, bên trong là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền từ bước ra nhìn cô rồi mỉm cười. -Làm ơn cho cháu hỏi địa chỉ ghi trên bưu thiếp này là ở đây phải không ạ? Người phụ nữ có vẻ hơi bất ngờ trước câu… Lãnh Thiên Duệ rốt cục dần bước trước giường bệnh, bên môi nở ra một nụ cười thoải mái.Đôi tay rắn chắc hữu lực ôm lấy thân hình mềm mại không xương của cô, không cố kị đặt trên môi cô một nụ hôn cực kì bá đạo.Mà hình ảnh kia trong mắt Lý Ngạo Thiên lại cực kỳ chướng mắt, giống như gai nhọn đâm vào tim, gan hắn. Hắn cũng đương nhiên biết Lãnh Thiên Duệ muốn thị uy với hắn, muốn hắn từ bỏ ý định giành lại cô.Từ trước đến nay, ít có ai được Lý Ngạo Thiên xem là đối thủ, mà Lãnh Thiên Duệ là một trong số những người hiếm hoi đó, lần này hai người họ cũng không phải đối thủ cạnh tranh trên thương trường mà là cạnh tranh xem ai có được trái tim của Gia Linh.Điều này đương nhiên không ai trong hai người họ nói ra, nhưng trong lòng đã tự khắc hiểu rõ.- Cảm ơn đã đưa cô ấy đến bệnh viện. Nhưng không vì vậy mà sau này tôi sẽ nhượng bộ đâu.Nói xong lời này cũng là lúc nụ cười tà mị trên môi Lãnh Thiên Duệ càng rực rỡ, bế theo cô, xoay người lướt qua Lý Ngạo Thiên đi ra ngoài. Cũng không biết có phải cố ý hay không, lúc đi ngang qua cố tình đụng phải hắn.Lãnh Ngạo Thiên đưa Gia Linh đi, chỉ còn lại một mình hắn đứng giữa phòng bệnh, nụ cười tà trên môi không biết từ khi nào đã tắt ngấm thay vào đó là một khuôn mặt vặn vẹo đến dọa người, giống như quỷ dữ báo hiệu tai họa sắp ập xuống. Vết máu trên môi vẫn còn chảy khiến người khác vô cùng bất an, sợ hãi.***Người hầu từ trên xuống dưới Lãnh gia không ai không phải là cực phẩm, chuyện trên trời dưới đất gì cũng sẽ đem ra tám được, hơn nữa trí tưởng tượng còn vô cùng phong phú. Giả dụ như việc tiểu thư được lão gia đưa về trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.Có người nói tiểu thư bị bắt cóc, xã hội ngày càng xuống cấp, tệ nạn cũng ngày càng nhiều. Những chuyện thương thiên hại lí gì cũng làm được huống chi là bắt cóc tống tiền và lão gia của bọn họ cũng đương nhiên trở thành anh hùng cứu mĩ nhân.Còn có người nói...Aizz những cái này cũng chỉ là bọn họ đoán mò, chi bằng đến phòng ngủ của lão gia nghe trộm, như vậy có phải thực tế hơn hay không. Thế là nơi vốn đang đông vui, bàn tán nghị luận xôn xao như đi trẩy hội bỗng chốc chỉ còn một bóng người, chỉ còn mình quản gia âm thầm rơi lệ. Không biết lão gia mướn họ làm việc hay mướn họ đi nhiều chuyện đây nữa.***Phòng ngủ...- Tỉnh? Đã khỏe hơn chưa?Vừa mới tỉnh lại, mơ mơ, màn màn đã thấy anh nằm bên cạnh làm cô không khỏi giật mình.- Là anh đến đón em sao?Cô nhớ mình đang ăn cơm với Ngạo thì ngất đi, sau đó chuyện gì xảy ra cũng không biết nữa, có lẽ là Thiên Duệ đến đón cô đi?- Chứ em nghĩ hắn có lòng tốt đưa em về sao? Chửi anh một trận rồi lại không về nhà, anh còn tưởng em bị hắn bắt cóc luôn rồi chứ.Anh lần đầu lớn tiếng với cô, khiến cô như một đứa trẻ làm sai, đầu rủ xuống ngày càng thấp, động cũng không dám động. Hình ảnh này trong mắt Lãnh Thiên Duệ làm anh có cảm giác thương xót, nhưng cũng không thể để cô được nước lấn tới, lần sau lại không chịu nghe lời.- Bác sĩ nói em bị dị ứng với trứng cá hồi, sau này không được ăn nữa biết chưa!Thật ra Thiên Duệ không có giận cô, chỉ lo lắng cho cô thôi, nếu không thì đã không đến đón cô rồi. Thật ra cô muốn nói anh là một người rất dịu dàng không phải người máu lạnh, chỉ là lúc đó cô giận dỗi nên cô mới nói vậy, muốn anh đừng để trong lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể mở miệng được.Cô chợt cuộn mình làm ổ trong ngực anh, giọng như mũi kêu.- Xin lỗi đã để anh lo lắng, thật ra em không cố ý nói những lời đó làm tổn thương anh. Dù chưa hiểu rõ anh lắm nhưng em có thể chắc chắc một điều anh không phải là loại người máu lạnh vô tình.Cái cần nói cũng đã nói, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn, chậm rãi ngẩng đầu, suy yếu nhìn anh.- Biết vậy là tốt! Anh cảm thấy có nhiều thứ chúng ta chưa hiểu rõ nhau cho nên...Lãnh Thiên Duệ cố ý kéo dài giọng, hiếm khi thấy cô nghiêm túc như vậy Lãnh Thiên Duệ rốt cục cười gian nói:- Cho nên...khụ khụ...tối nay anh quyết định sẽ tìm hiểu em đến sáng. Thế nào?Tiêu hóa được câu nói, mặt cô một mảnh đỏ rực, mặc dù biết anh chỉ nói đùa nhưng cô vẫn rất ngượng ngùng nha!- Lưu manh! Không nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây!