Mẹ ta nói, khi ta ba tuổi bà ấy đã đưa ta đến Linh Ẩn Tự bên bờ Tây Hồ đi lễ tạ thần. Trong chánh điện yên lặng như tờ, nam thanh nữ tú đang thành kính cầu nguyện, đột nhiên ta bật khóc nỉ non làm mọi người chú ý. Lúc này, sư trụ trì nghe tiếng mà bước đến, chắp tay hình chữ thập, thi lễ với mẹ. Khi ánh mắt hiền từ, ấm áp của người nhìn chăm chú vào ta, ta từ từ bình tĩnh lại. Người quan sát thật lâu cuối cùng lắc đầu một cái, thở dài. Mẹ hỏi hết lần này đến lần khác người mới chậm rãi nói mấy chữ: “Đứa nhỏ này, trong mệnh có một số kiếp.” rồi không chịu nói thêm lời nào. Nghe xong, mẹ đột nhiên nở nụ cười buồn, bà nói: “Con người lúc còn sống, người nào không có kiếp số đây? Bình an hay không bình an, cũng chỉ là mọi người tự mình lựa chọn thôi." Bà khẽ vuốt tóc ta, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đó là một buổi sáng mùa xuân, chim hót líu lo, hạnh hoa ngậm sương, dương liễu lồng khói. Thật không ngờ vài ngày sau ta liền ngã bệnh. Tiết thanh minh ngày đó, ta còn hăng hái tràn trề cùng…
Chương 9
Cuộc Sống Nếu Mãi Như Lúc Ban ĐầuTác giả: Ngu Lãnh NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhMẹ ta nói, khi ta ba tuổi bà ấy đã đưa ta đến Linh Ẩn Tự bên bờ Tây Hồ đi lễ tạ thần. Trong chánh điện yên lặng như tờ, nam thanh nữ tú đang thành kính cầu nguyện, đột nhiên ta bật khóc nỉ non làm mọi người chú ý. Lúc này, sư trụ trì nghe tiếng mà bước đến, chắp tay hình chữ thập, thi lễ với mẹ. Khi ánh mắt hiền từ, ấm áp của người nhìn chăm chú vào ta, ta từ từ bình tĩnh lại. Người quan sát thật lâu cuối cùng lắc đầu một cái, thở dài. Mẹ hỏi hết lần này đến lần khác người mới chậm rãi nói mấy chữ: “Đứa nhỏ này, trong mệnh có một số kiếp.” rồi không chịu nói thêm lời nào. Nghe xong, mẹ đột nhiên nở nụ cười buồn, bà nói: “Con người lúc còn sống, người nào không có kiếp số đây? Bình an hay không bình an, cũng chỉ là mọi người tự mình lựa chọn thôi." Bà khẽ vuốt tóc ta, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đó là một buổi sáng mùa xuân, chim hót líu lo, hạnh hoa ngậm sương, dương liễu lồng khói. Thật không ngờ vài ngày sau ta liền ngã bệnh. Tiết thanh minh ngày đó, ta còn hăng hái tràn trề cùng… Một ngày, nha hoàn lặng lẽ nói cho ta biết cô gái Thẩm Hồng mang về có dáng vẻ giống ta bảy tám phần. Ta chán nản nói: “Thì sao chứ?” Chợt, cả kinh. Ta nhớ tới một người khác giống với ta, đầy nghi ngờ. Ta chạy vội đến hậu viện, nhìn thấy cô gái kia, quả nhiên dáng vẻ rất giống ta. Gương mặt giống nhau, nụ cười giống nhau, chỉ là nàng quyến rũ hấp dẫn hơn ta. Giờ phút này, nàng đang dựa vào ngực Thẩm Hồng đút hắn một quả nho. Ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại thốt lên: “Mạnh Tử Chân.” Nàng đứng lên nhìn về phía phát ra âm thanh, gương mặt kinh ngạc.Ta đột nhiên liền cười, cười ha ha, nước mắt điên cuồng tuôn rơi. Thật, thật sự là em gái hắn. Ta cười đến gãy lưng rồi, ngồi xổm trên mặt đất. Hắn vì em gái mà báo thù, rời xa ta, mà em gái hắn lại đang ở nơi này, ở bên cạnh chồng ta liếc mắt đưa tình, tình cảm mặn nồng. Ai bày ra trò đùa này như thế này? Thẩm Hồng hổn hển nói: “Nàng nhìn xem, nàng là cái dáng vẻ gì đây?” Ta ngừng cười, tao nhã lau nước mắt, đứng dậy nói với Thẩm Hồng: “Ta chính là cái dạng này….Chàng bỏ ta đi.” Nhẹ nhàng xoay người đi, bỏ lại Thẩm Hồng nổi điên cùng với Mạnh Tử Chân đầy bụng nghi ngờ.Đêm đó, Thẩm Hồng không muốn làm người, hắn tình nguyện làm một con thú. Ta im lặng chịu đựng. Cuối cùng hắn suy sụp ngã xuống, hắn nói: “Nàng muốn ta như thế nào? Muốn ta phải làm như thế nào? Nàng không yêu ta, cuối cùng ta chỉ có thể tìm một cô gái giống hệt nàng, không được sao?” Nghe hắn nói, trong lòng ta tràn đầy chua xót, thật không nghĩ tới, hắn dành cho ta cả một tấm chân tình. Ta nói: “Chàng bỏ ta đi, cùng cô gái kia sống thật tốt.” Hắn chợt ngồi dậy, cáu kỉnh nói với ta: “Nàng đừng mơ tưởng! Đời này, nàng sống là người của ta chết cũng là quỷ của ta. Ta hiểu rất rõ, trong lòng nàng vẫn có hình bóng người khác. Vậy nàng ở đó mà nhớ thương hắn đi.” Hắn đi ra ngoài.Một hồi lâu, hắn lại trở về. Ở đầu giường, hắn nắm tay ta nhỏ giọng mà đau đớn nói: “Chúng ta sống bên nhau thật tốt, được không? Ngàn năm cùng chăn cùng gối ngủ, nàng và ta cũng là duyên phận, quý trọng nó, được không?” Nhìn vẻ mặt hắn chân thành, ta không thể cự tuyệt, ta nói: “Được.” Từ ngày đó trở đi, ta tự nhủ quên quá khứ đi, phải thật quý trọng hiện tại. Ta cho Thẩm Hồng cưới Mạnh Tử Chân vào cửa, ta nguyện ý thay Mạnh Tử An chăm sóc nàng, thậm chí chấp nhận chia sẻ chồng mình với nàng. Dần dần ta cùng Thẩm Hồng trở thành một đôi vợ chồng đúng nghĩa, như chim liền cánh. Ta chưa từng nói với Tử Chân về anh trai của nàng. Ta nghĩ rằng mình có thể quên chuyện năm xưa, người xưa.
Một ngày, nha hoàn lặng lẽ nói cho ta biết cô gái Thẩm Hồng mang về có dáng vẻ giống ta bảy tám phần. Ta chán nản nói: “Thì sao chứ?” Chợt, cả kinh. Ta nhớ tới một người khác giống với ta, đầy nghi ngờ. Ta chạy vội đến hậu viện, nhìn thấy cô gái kia, quả nhiên dáng vẻ rất giống ta. Gương mặt giống nhau, nụ cười giống nhau, chỉ là nàng quyến rũ hấp dẫn hơn ta. Giờ phút này, nàng đang dựa vào ngực Thẩm Hồng đút hắn một quả nho. Ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại thốt lên: “Mạnh Tử Chân.” Nàng đứng lên nhìn về phía phát ra âm thanh, gương mặt kinh ngạc.
Ta đột nhiên liền cười, cười ha ha, nước mắt điên cuồng tuôn rơi. Thật, thật sự là em gái hắn. Ta cười đến gãy lưng rồi, ngồi xổm trên mặt đất. Hắn vì em gái mà báo thù, rời xa ta, mà em gái hắn lại đang ở nơi này, ở bên cạnh chồng ta liếc mắt đưa tình, tình cảm mặn nồng. Ai bày ra trò đùa này như thế này? Thẩm Hồng hổn hển nói: “Nàng nhìn xem, nàng là cái dáng vẻ gì đây?” Ta ngừng cười, tao nhã lau nước mắt, đứng dậy nói với Thẩm Hồng: “Ta chính là cái dạng này….Chàng bỏ ta đi.” Nhẹ nhàng xoay người đi, bỏ lại Thẩm Hồng nổi điên cùng với Mạnh Tử Chân đầy bụng nghi ngờ.
Đêm đó, Thẩm Hồng không muốn làm người, hắn tình nguyện làm một con thú. Ta im lặng chịu đựng. Cuối cùng hắn suy sụp ngã xuống, hắn nói: “Nàng muốn ta như thế nào? Muốn ta phải làm như thế nào? Nàng không yêu ta, cuối cùng ta chỉ có thể tìm một cô gái giống hệt nàng, không được sao?” Nghe hắn nói, trong lòng ta tràn đầy chua xót, thật không nghĩ tới, hắn dành cho ta cả một tấm chân tình. Ta nói: “Chàng bỏ ta đi, cùng cô gái kia sống thật tốt.” Hắn chợt ngồi dậy, cáu kỉnh nói với ta: “Nàng đừng mơ tưởng! Đời này, nàng sống là người của ta chết cũng là quỷ của ta. Ta hiểu rất rõ, trong lòng nàng vẫn có hình bóng người khác. Vậy nàng ở đó mà nhớ thương hắn đi.” Hắn đi ra ngoài.
Một hồi lâu, hắn lại trở về. Ở đầu giường, hắn nắm tay ta nhỏ giọng mà đau đớn nói: “Chúng ta sống bên nhau thật tốt, được không? Ngàn năm cùng chăn cùng gối ngủ, nàng và ta cũng là duyên phận, quý trọng nó, được không?” Nhìn vẻ mặt hắn chân thành, ta không thể cự tuyệt, ta nói: “Được.” Từ ngày đó trở đi, ta tự nhủ quên quá khứ đi, phải thật quý trọng hiện tại. Ta cho Thẩm Hồng cưới Mạnh Tử Chân vào cửa, ta nguyện ý thay Mạnh Tử An chăm sóc nàng, thậm chí chấp nhận chia sẻ chồng mình với nàng. Dần dần ta cùng Thẩm Hồng trở thành một đôi vợ chồng đúng nghĩa, như chim liền cánh. Ta chưa từng nói với Tử Chân về anh trai của nàng. Ta nghĩ rằng mình có thể quên chuyện năm xưa, người xưa.
Cuộc Sống Nếu Mãi Như Lúc Ban ĐầuTác giả: Ngu Lãnh NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhMẹ ta nói, khi ta ba tuổi bà ấy đã đưa ta đến Linh Ẩn Tự bên bờ Tây Hồ đi lễ tạ thần. Trong chánh điện yên lặng như tờ, nam thanh nữ tú đang thành kính cầu nguyện, đột nhiên ta bật khóc nỉ non làm mọi người chú ý. Lúc này, sư trụ trì nghe tiếng mà bước đến, chắp tay hình chữ thập, thi lễ với mẹ. Khi ánh mắt hiền từ, ấm áp của người nhìn chăm chú vào ta, ta từ từ bình tĩnh lại. Người quan sát thật lâu cuối cùng lắc đầu một cái, thở dài. Mẹ hỏi hết lần này đến lần khác người mới chậm rãi nói mấy chữ: “Đứa nhỏ này, trong mệnh có một số kiếp.” rồi không chịu nói thêm lời nào. Nghe xong, mẹ đột nhiên nở nụ cười buồn, bà nói: “Con người lúc còn sống, người nào không có kiếp số đây? Bình an hay không bình an, cũng chỉ là mọi người tự mình lựa chọn thôi." Bà khẽ vuốt tóc ta, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đó là một buổi sáng mùa xuân, chim hót líu lo, hạnh hoa ngậm sương, dương liễu lồng khói. Thật không ngờ vài ngày sau ta liền ngã bệnh. Tiết thanh minh ngày đó, ta còn hăng hái tràn trề cùng… Một ngày, nha hoàn lặng lẽ nói cho ta biết cô gái Thẩm Hồng mang về có dáng vẻ giống ta bảy tám phần. Ta chán nản nói: “Thì sao chứ?” Chợt, cả kinh. Ta nhớ tới một người khác giống với ta, đầy nghi ngờ. Ta chạy vội đến hậu viện, nhìn thấy cô gái kia, quả nhiên dáng vẻ rất giống ta. Gương mặt giống nhau, nụ cười giống nhau, chỉ là nàng quyến rũ hấp dẫn hơn ta. Giờ phút này, nàng đang dựa vào ngực Thẩm Hồng đút hắn một quả nho. Ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại thốt lên: “Mạnh Tử Chân.” Nàng đứng lên nhìn về phía phát ra âm thanh, gương mặt kinh ngạc.Ta đột nhiên liền cười, cười ha ha, nước mắt điên cuồng tuôn rơi. Thật, thật sự là em gái hắn. Ta cười đến gãy lưng rồi, ngồi xổm trên mặt đất. Hắn vì em gái mà báo thù, rời xa ta, mà em gái hắn lại đang ở nơi này, ở bên cạnh chồng ta liếc mắt đưa tình, tình cảm mặn nồng. Ai bày ra trò đùa này như thế này? Thẩm Hồng hổn hển nói: “Nàng nhìn xem, nàng là cái dáng vẻ gì đây?” Ta ngừng cười, tao nhã lau nước mắt, đứng dậy nói với Thẩm Hồng: “Ta chính là cái dạng này….Chàng bỏ ta đi.” Nhẹ nhàng xoay người đi, bỏ lại Thẩm Hồng nổi điên cùng với Mạnh Tử Chân đầy bụng nghi ngờ.Đêm đó, Thẩm Hồng không muốn làm người, hắn tình nguyện làm một con thú. Ta im lặng chịu đựng. Cuối cùng hắn suy sụp ngã xuống, hắn nói: “Nàng muốn ta như thế nào? Muốn ta phải làm như thế nào? Nàng không yêu ta, cuối cùng ta chỉ có thể tìm một cô gái giống hệt nàng, không được sao?” Nghe hắn nói, trong lòng ta tràn đầy chua xót, thật không nghĩ tới, hắn dành cho ta cả một tấm chân tình. Ta nói: “Chàng bỏ ta đi, cùng cô gái kia sống thật tốt.” Hắn chợt ngồi dậy, cáu kỉnh nói với ta: “Nàng đừng mơ tưởng! Đời này, nàng sống là người của ta chết cũng là quỷ của ta. Ta hiểu rất rõ, trong lòng nàng vẫn có hình bóng người khác. Vậy nàng ở đó mà nhớ thương hắn đi.” Hắn đi ra ngoài.Một hồi lâu, hắn lại trở về. Ở đầu giường, hắn nắm tay ta nhỏ giọng mà đau đớn nói: “Chúng ta sống bên nhau thật tốt, được không? Ngàn năm cùng chăn cùng gối ngủ, nàng và ta cũng là duyên phận, quý trọng nó, được không?” Nhìn vẻ mặt hắn chân thành, ta không thể cự tuyệt, ta nói: “Được.” Từ ngày đó trở đi, ta tự nhủ quên quá khứ đi, phải thật quý trọng hiện tại. Ta cho Thẩm Hồng cưới Mạnh Tử Chân vào cửa, ta nguyện ý thay Mạnh Tử An chăm sóc nàng, thậm chí chấp nhận chia sẻ chồng mình với nàng. Dần dần ta cùng Thẩm Hồng trở thành một đôi vợ chồng đúng nghĩa, như chim liền cánh. Ta chưa từng nói với Tử Chân về anh trai của nàng. Ta nghĩ rằng mình có thể quên chuyện năm xưa, người xưa.