Tác giả:

Mẹ ta nói, khi ta ba tuổi bà ấy đã đưa ta đến Linh Ẩn Tự bên bờ Tây Hồ đi lễ tạ thần. Trong chánh điện yên lặng như tờ, nam thanh nữ tú đang thành kính cầu nguyện, đột nhiên ta bật khóc nỉ non làm mọi người chú ý. Lúc này, sư trụ trì nghe tiếng mà bước đến, chắp tay hình chữ thập, thi lễ với mẹ. Khi ánh mắt hiền từ, ấm áp của người nhìn chăm chú vào ta, ta từ từ bình tĩnh lại. Người quan sát thật lâu cuối cùng lắc đầu một cái, thở dài. Mẹ hỏi hết lần này đến lần khác người mới chậm rãi nói mấy chữ: “Đứa nhỏ này, trong mệnh có một số kiếp.” rồi không chịu nói thêm lời nào. Nghe xong, mẹ đột nhiên nở nụ cười buồn, bà nói: “Con người lúc còn sống, người nào không có kiếp số đây? Bình an hay không bình an, cũng chỉ là mọi người tự mình lựa chọn thôi." Bà khẽ vuốt tóc ta, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đó là một buổi sáng mùa xuân, chim hót líu lo, hạnh hoa ngậm sương, dương liễu lồng khói. Thật không ngờ vài ngày sau ta liền ngã bệnh. Tiết thanh minh ngày đó, ta còn hăng hái tràn trề cùng…

Chương 11

Cuộc Sống Nếu Mãi Như Lúc Ban ĐầuTác giả: Ngu Lãnh NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhMẹ ta nói, khi ta ba tuổi bà ấy đã đưa ta đến Linh Ẩn Tự bên bờ Tây Hồ đi lễ tạ thần. Trong chánh điện yên lặng như tờ, nam thanh nữ tú đang thành kính cầu nguyện, đột nhiên ta bật khóc nỉ non làm mọi người chú ý. Lúc này, sư trụ trì nghe tiếng mà bước đến, chắp tay hình chữ thập, thi lễ với mẹ. Khi ánh mắt hiền từ, ấm áp của người nhìn chăm chú vào ta, ta từ từ bình tĩnh lại. Người quan sát thật lâu cuối cùng lắc đầu một cái, thở dài. Mẹ hỏi hết lần này đến lần khác người mới chậm rãi nói mấy chữ: “Đứa nhỏ này, trong mệnh có một số kiếp.” rồi không chịu nói thêm lời nào. Nghe xong, mẹ đột nhiên nở nụ cười buồn, bà nói: “Con người lúc còn sống, người nào không có kiếp số đây? Bình an hay không bình an, cũng chỉ là mọi người tự mình lựa chọn thôi." Bà khẽ vuốt tóc ta, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đó là một buổi sáng mùa xuân, chim hót líu lo, hạnh hoa ngậm sương, dương liễu lồng khói. Thật không ngờ vài ngày sau ta liền ngã bệnh. Tiết thanh minh ngày đó, ta còn hăng hái tràn trề cùng… Tỉnh lại lần nữa, trước mắt ta là gương mặt lo lắng của Thẩm Hồng. Ta khóc: “Thật xin lỗi.” Hắn nằm trong chăn ôm lấy ta: “Chúng ta còn trẻ, còn có thể có con.” Ta yếu ớt lắc đầu: “Ta không phải nói việc này.” Hắn sửng sốt một chút, lại nói: “Đã qua rồi, tất cả đã qua rồi, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt.” Ta nhẹ nhàng gật đầu.Nhưng là không lâu sau đó, sau lần đẻ non ta bệnh không dậy nổi, vô phương cứu chữa. Thời khắc cuối cùng, Thẩm Hồng, Mạnh Tử An, Mạnh Tử Chân, Tố Lan đều ở bên cạnh ta. Ta nói với Thẩm Hồng: “Sau khi ta chết, chàng đem ta hỏa thiêu, rắc tro xuống dòng Tây Hồ. Đem thơ từ của ta đốt hết…Còn nữa, chàng phải chăm sóc Tử Chân thật tốt.” Hắn dùng sức gật đầu: “Ta hứa với nàng.” Ta v**t v* mặt hắn, là khuôn mặt của nam nhân yêu ta.Trong lòng ta thầm nghĩ, nếu như trời cao có thể cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định sẽ thương yêu hắn thật tốt. Đáng tiếc cuộc sống không cho ta cơ hội làm lại từ đầu. Có một số sai lầm mãi mãi không cách nào sửa chữa được. Mạnh Tử An đặt nửa cây trâm phỉ thúy đặt vào lòng bàn tay ta, ta cười, buông tay ra, nó rơi xuống đấy, tan tành mất tăm. Những quá khứ này, nam nhân trước mặt này có quan hệ gì với ta? Ta cũng chỉ là tự biên tự diễn một giấc mơ. Trụ trì Linh Ẩn Tự nói đúng kiếp người của ta. Ta nói với Tố Lan: “Ta đi rồi, mọi người sẽ tốt hơn.”

Tỉnh lại lần nữa, trước mắt ta là gương mặt lo lắng của Thẩm Hồng. Ta khóc: “Thật xin lỗi.” Hắn nằm trong chăn ôm lấy ta: “Chúng ta còn trẻ, còn có thể có con.” Ta yếu ớt lắc đầu: “Ta không phải nói việc này.” Hắn sửng sốt một chút, lại nói: “Đã qua rồi, tất cả đã qua rồi, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt.” Ta nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng là không lâu sau đó, sau lần đẻ non ta bệnh không dậy nổi, vô phương cứu chữa. Thời khắc cuối cùng, Thẩm Hồng, Mạnh Tử An, Mạnh Tử Chân, Tố Lan đều ở bên cạnh ta. Ta nói với Thẩm Hồng: “Sau khi ta chết, chàng đem ta hỏa thiêu, rắc tro xuống dòng Tây Hồ. Đem thơ từ của ta đốt hết…Còn nữa, chàng phải chăm sóc Tử Chân thật tốt.” Hắn dùng sức gật đầu: “Ta hứa với nàng.” Ta v**t v* mặt hắn, là khuôn mặt của nam nhân yêu ta.

Trong lòng ta thầm nghĩ, nếu như trời cao có thể cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định sẽ thương yêu hắn thật tốt. Đáng tiếc cuộc sống không cho ta cơ hội làm lại từ đầu. Có một số sai lầm mãi mãi không cách nào sửa chữa được. Mạnh Tử An đặt nửa cây trâm phỉ thúy đặt vào lòng bàn tay ta, ta cười, buông tay ra, nó rơi xuống đấy, tan tành mất tăm. Những quá khứ này, nam nhân trước mặt này có quan hệ gì với ta? Ta cũng chỉ là tự biên tự diễn một giấc mơ. Trụ trì Linh Ẩn Tự nói đúng kiếp người của ta. Ta nói với Tố Lan: “Ta đi rồi, mọi người sẽ tốt hơn.”

Cuộc Sống Nếu Mãi Như Lúc Ban ĐầuTác giả: Ngu Lãnh NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhMẹ ta nói, khi ta ba tuổi bà ấy đã đưa ta đến Linh Ẩn Tự bên bờ Tây Hồ đi lễ tạ thần. Trong chánh điện yên lặng như tờ, nam thanh nữ tú đang thành kính cầu nguyện, đột nhiên ta bật khóc nỉ non làm mọi người chú ý. Lúc này, sư trụ trì nghe tiếng mà bước đến, chắp tay hình chữ thập, thi lễ với mẹ. Khi ánh mắt hiền từ, ấm áp của người nhìn chăm chú vào ta, ta từ từ bình tĩnh lại. Người quan sát thật lâu cuối cùng lắc đầu một cái, thở dài. Mẹ hỏi hết lần này đến lần khác người mới chậm rãi nói mấy chữ: “Đứa nhỏ này, trong mệnh có một số kiếp.” rồi không chịu nói thêm lời nào. Nghe xong, mẹ đột nhiên nở nụ cười buồn, bà nói: “Con người lúc còn sống, người nào không có kiếp số đây? Bình an hay không bình an, cũng chỉ là mọi người tự mình lựa chọn thôi." Bà khẽ vuốt tóc ta, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đó là một buổi sáng mùa xuân, chim hót líu lo, hạnh hoa ngậm sương, dương liễu lồng khói. Thật không ngờ vài ngày sau ta liền ngã bệnh. Tiết thanh minh ngày đó, ta còn hăng hái tràn trề cùng… Tỉnh lại lần nữa, trước mắt ta là gương mặt lo lắng của Thẩm Hồng. Ta khóc: “Thật xin lỗi.” Hắn nằm trong chăn ôm lấy ta: “Chúng ta còn trẻ, còn có thể có con.” Ta yếu ớt lắc đầu: “Ta không phải nói việc này.” Hắn sửng sốt một chút, lại nói: “Đã qua rồi, tất cả đã qua rồi, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt.” Ta nhẹ nhàng gật đầu.Nhưng là không lâu sau đó, sau lần đẻ non ta bệnh không dậy nổi, vô phương cứu chữa. Thời khắc cuối cùng, Thẩm Hồng, Mạnh Tử An, Mạnh Tử Chân, Tố Lan đều ở bên cạnh ta. Ta nói với Thẩm Hồng: “Sau khi ta chết, chàng đem ta hỏa thiêu, rắc tro xuống dòng Tây Hồ. Đem thơ từ của ta đốt hết…Còn nữa, chàng phải chăm sóc Tử Chân thật tốt.” Hắn dùng sức gật đầu: “Ta hứa với nàng.” Ta v**t v* mặt hắn, là khuôn mặt của nam nhân yêu ta.Trong lòng ta thầm nghĩ, nếu như trời cao có thể cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định sẽ thương yêu hắn thật tốt. Đáng tiếc cuộc sống không cho ta cơ hội làm lại từ đầu. Có một số sai lầm mãi mãi không cách nào sửa chữa được. Mạnh Tử An đặt nửa cây trâm phỉ thúy đặt vào lòng bàn tay ta, ta cười, buông tay ra, nó rơi xuống đấy, tan tành mất tăm. Những quá khứ này, nam nhân trước mặt này có quan hệ gì với ta? Ta cũng chỉ là tự biên tự diễn một giấc mơ. Trụ trì Linh Ẩn Tự nói đúng kiếp người của ta. Ta nói với Tố Lan: “Ta đi rồi, mọi người sẽ tốt hơn.”

Chương 11