Hắn ngáp một cái thật dài, miễn cưỡng nói: “Cô đã nhìn ta ba canh giờ rồi đó”. “Ta biết. Cũng đâu có quy định không thể nhìn huynh”. Hắn bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhẹ nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm đi, giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”. “Ta không giết.” Lông mày của hắn nhíu chặt đến dọa người: “‘Đoạn hồn tiêu’, một tiêu đứt cổ, cô chỉ chọn chỗ không quan trọng mà đánh, còn gì gọi là ‘Đoạn hồn tiêu’ nữa hả? Để người trong giang hồ biết do ta dạy cô tiêu pháp thì chẳng phải sẽ cười rớt răng hàm sao? Mau giết nó đi!”. “Ta mặc kệ. Tuy ta xuất chiêu không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng đủ khiến người ta mất đi năng lực chống cự, chẳng phải cũng như nhau sao? Nó đã bị thương, đáng thương như vậy, ta sẽ không giết nó”. “Nó chảy nhiều máu như thế, rất đau đớn, nhất định trong lòng nó cũng đang cầu cô giết nó đấy, dứt khoát cho một nhát đi”. Ta cố nhịn không bật cười: “Huynh chỉ giỏi cái nói bậy”. Con vật nhỏ nãy giờ chúng ta thảo luận đang nằm cạnh chân…
Chương 3
Đoạn Hồn TiêuTác giả: Triêu LamTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcHắn ngáp một cái thật dài, miễn cưỡng nói: “Cô đã nhìn ta ba canh giờ rồi đó”. “Ta biết. Cũng đâu có quy định không thể nhìn huynh”. Hắn bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhẹ nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm đi, giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”. “Ta không giết.” Lông mày của hắn nhíu chặt đến dọa người: “‘Đoạn hồn tiêu’, một tiêu đứt cổ, cô chỉ chọn chỗ không quan trọng mà đánh, còn gì gọi là ‘Đoạn hồn tiêu’ nữa hả? Để người trong giang hồ biết do ta dạy cô tiêu pháp thì chẳng phải sẽ cười rớt răng hàm sao? Mau giết nó đi!”. “Ta mặc kệ. Tuy ta xuất chiêu không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng đủ khiến người ta mất đi năng lực chống cự, chẳng phải cũng như nhau sao? Nó đã bị thương, đáng thương như vậy, ta sẽ không giết nó”. “Nó chảy nhiều máu như thế, rất đau đớn, nhất định trong lòng nó cũng đang cầu cô giết nó đấy, dứt khoát cho một nhát đi”. Ta cố nhịn không bật cười: “Huynh chỉ giỏi cái nói bậy”. Con vật nhỏ nãy giờ chúng ta thảo luận đang nằm cạnh chân… Ta không tên là Lê Tình, ta tên Bách Lý Y.Ta căm thù sự mềm yếu, cũng cho rằng nước mắt là biểu hiện của sự mềm yếu. Cho nên kể từ khi sáu tuổi, ta chưa từng rơi lệ trước mặt ai. Cho dù là ngày người thân bị giết, ta cũng không hề rơi lệ.Ta chỉ quyết định sẽ báo thù.Ta gặp được chủ nhân của “Đoạn hồn tiêu” trong đám đông, thầm quyết định sẽ học được tuyệt kỹ trọn đời của hắn, rồi dùng chính tuyệt kỹ của hắn để g**t ch*t hắn. Một cuộc báo thù hoàn mỹ.Đương nhiên ta sẽ không thừa nhận hắn là sư phụ mình, ai lại đi nhận kẻ thù của mình làm thầy chứ?Không có ai hoài nghi thân phận của ta, kết hoạch này vốn dĩ tiến hành rất thuận lợi. Nhưng bây giờ ta phát hiện, ta gặp phải một chướng ngại vô cùng khó vượt qua.“Đoạn hồn tiêu” là tiêu pháp một chiêu đánh vào cổ họng để lấy mạng, không đa dạng như những thứ khác. Nhưng thủy chung ta vẫn không làm được như vậy, ta không quên được “Đoạn hồn tiêu” lạnh như băng trên cổ họng người thân, thảm trạng ngã trong vũng máu của họ. Vì vậy tiêu của ta, luôn luôn tránh cổ họng của đối phương.Hắn nói những gì ta đều hiểu cả, nếu như không một kích lấy mạng kẻ thù, ta đương nhiên sẽ phải hối hận. Nhưng ta lại không làm được. Lúc hắn bảo ta giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn, không phải ta không muốn, mà là tiêu của ta chệch đi. Ta sợ trên cơ thể con vật bé nhỏ đó, sẽ hiện lên bóng dáng người thân của ta.Ta sợ bất kỳ sinh vật nào có bóng dáng của người thân ta.Cho nên ta không thể luyện thành “Đoạn hồn tiêu” được. Tựa như hắn từng nói: “Không thể một tiêu đứt cổ, còn gì gọi là “Đoạn hồn tiêu” nữa?”.Ta không vượt qua được ám ảnh này, là vì ta mềm yếu. Thật ra thì cho tới nay, mềm yếu là nhược điểm lớn nhất của ta, đây mới chính là nguyên nhân ta căm ghét mềm yếu.Hắn nói ta đang do dự. Có không? Không phải ta một mực muốn báo thù sao?Nhưng mà, lúc ở bên hắn, ta lại vô cùng vui vẻ.Ta ngày càng không hiểu nổi chính mình.
Ta không tên là Lê Tình, ta tên Bách Lý Y.
Ta căm thù sự mềm yếu, cũng cho rằng nước mắt là biểu hiện của sự mềm yếu. Cho nên kể từ khi sáu tuổi, ta chưa từng rơi lệ trước mặt ai. Cho dù là ngày người thân bị giết, ta cũng không hề rơi lệ.
Ta chỉ quyết định sẽ báo thù.
Ta gặp được chủ nhân của “Đoạn hồn tiêu” trong đám đông, thầm quyết định sẽ học được tuyệt kỹ trọn đời của hắn, rồi dùng chính tuyệt kỹ của hắn để g**t ch*t hắn. Một cuộc báo thù hoàn mỹ.
Đương nhiên ta sẽ không thừa nhận hắn là sư phụ mình, ai lại đi nhận kẻ thù của mình làm thầy chứ?
Không có ai hoài nghi thân phận của ta, kết hoạch này vốn dĩ tiến hành rất thuận lợi. Nhưng bây giờ ta phát hiện, ta gặp phải một chướng ngại vô cùng khó vượt qua.
“Đoạn hồn tiêu” là tiêu pháp một chiêu đánh vào cổ họng để lấy mạng, không đa dạng như những thứ khác. Nhưng thủy chung ta vẫn không làm được như vậy, ta không quên được “Đoạn hồn tiêu” lạnh như băng trên cổ họng người thân, thảm trạng ngã trong vũng máu của họ. Vì vậy tiêu của ta, luôn luôn tránh cổ họng của đối phương.
Hắn nói những gì ta đều hiểu cả, nếu như không một kích lấy mạng kẻ thù, ta đương nhiên sẽ phải hối hận. Nhưng ta lại không làm được. Lúc hắn bảo ta giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn, không phải ta không muốn, mà là tiêu của ta chệch đi. Ta sợ trên cơ thể con vật bé nhỏ đó, sẽ hiện lên bóng dáng người thân của ta.
Ta sợ bất kỳ sinh vật nào có bóng dáng của người thân ta.
Cho nên ta không thể luyện thành “Đoạn hồn tiêu” được. Tựa như hắn từng nói: “Không thể một tiêu đứt cổ, còn gì gọi là “Đoạn hồn tiêu” nữa?”.
Ta không vượt qua được ám ảnh này, là vì ta mềm yếu. Thật ra thì cho tới nay, mềm yếu là nhược điểm lớn nhất của ta, đây mới chính là nguyên nhân ta căm ghét mềm yếu.
Hắn nói ta đang do dự. Có không? Không phải ta một mực muốn báo thù sao?
Nhưng mà, lúc ở bên hắn, ta lại vô cùng vui vẻ.
Ta ngày càng không hiểu nổi chính mình.
Đoạn Hồn TiêuTác giả: Triêu LamTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcHắn ngáp một cái thật dài, miễn cưỡng nói: “Cô đã nhìn ta ba canh giờ rồi đó”. “Ta biết. Cũng đâu có quy định không thể nhìn huynh”. Hắn bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhẹ nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm đi, giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”. “Ta không giết.” Lông mày của hắn nhíu chặt đến dọa người: “‘Đoạn hồn tiêu’, một tiêu đứt cổ, cô chỉ chọn chỗ không quan trọng mà đánh, còn gì gọi là ‘Đoạn hồn tiêu’ nữa hả? Để người trong giang hồ biết do ta dạy cô tiêu pháp thì chẳng phải sẽ cười rớt răng hàm sao? Mau giết nó đi!”. “Ta mặc kệ. Tuy ta xuất chiêu không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng đủ khiến người ta mất đi năng lực chống cự, chẳng phải cũng như nhau sao? Nó đã bị thương, đáng thương như vậy, ta sẽ không giết nó”. “Nó chảy nhiều máu như thế, rất đau đớn, nhất định trong lòng nó cũng đang cầu cô giết nó đấy, dứt khoát cho một nhát đi”. Ta cố nhịn không bật cười: “Huynh chỉ giỏi cái nói bậy”. Con vật nhỏ nãy giờ chúng ta thảo luận đang nằm cạnh chân… Ta không tên là Lê Tình, ta tên Bách Lý Y.Ta căm thù sự mềm yếu, cũng cho rằng nước mắt là biểu hiện của sự mềm yếu. Cho nên kể từ khi sáu tuổi, ta chưa từng rơi lệ trước mặt ai. Cho dù là ngày người thân bị giết, ta cũng không hề rơi lệ.Ta chỉ quyết định sẽ báo thù.Ta gặp được chủ nhân của “Đoạn hồn tiêu” trong đám đông, thầm quyết định sẽ học được tuyệt kỹ trọn đời của hắn, rồi dùng chính tuyệt kỹ của hắn để g**t ch*t hắn. Một cuộc báo thù hoàn mỹ.Đương nhiên ta sẽ không thừa nhận hắn là sư phụ mình, ai lại đi nhận kẻ thù của mình làm thầy chứ?Không có ai hoài nghi thân phận của ta, kết hoạch này vốn dĩ tiến hành rất thuận lợi. Nhưng bây giờ ta phát hiện, ta gặp phải một chướng ngại vô cùng khó vượt qua.“Đoạn hồn tiêu” là tiêu pháp một chiêu đánh vào cổ họng để lấy mạng, không đa dạng như những thứ khác. Nhưng thủy chung ta vẫn không làm được như vậy, ta không quên được “Đoạn hồn tiêu” lạnh như băng trên cổ họng người thân, thảm trạng ngã trong vũng máu của họ. Vì vậy tiêu của ta, luôn luôn tránh cổ họng của đối phương.Hắn nói những gì ta đều hiểu cả, nếu như không một kích lấy mạng kẻ thù, ta đương nhiên sẽ phải hối hận. Nhưng ta lại không làm được. Lúc hắn bảo ta giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn, không phải ta không muốn, mà là tiêu của ta chệch đi. Ta sợ trên cơ thể con vật bé nhỏ đó, sẽ hiện lên bóng dáng người thân của ta.Ta sợ bất kỳ sinh vật nào có bóng dáng của người thân ta.Cho nên ta không thể luyện thành “Đoạn hồn tiêu” được. Tựa như hắn từng nói: “Không thể một tiêu đứt cổ, còn gì gọi là “Đoạn hồn tiêu” nữa?”.Ta không vượt qua được ám ảnh này, là vì ta mềm yếu. Thật ra thì cho tới nay, mềm yếu là nhược điểm lớn nhất của ta, đây mới chính là nguyên nhân ta căm ghét mềm yếu.Hắn nói ta đang do dự. Có không? Không phải ta một mực muốn báo thù sao?Nhưng mà, lúc ở bên hắn, ta lại vô cùng vui vẻ.Ta ngày càng không hiểu nổi chính mình.