Tác giả:

Hắn ngáp một cái thật dài, miễn cưỡng nói: “Cô đã nhìn ta ba canh giờ rồi đó”. “Ta biết. Cũng đâu có quy định không thể nhìn huynh”. Hắn bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhẹ nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm đi, giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”. “Ta không giết.” Lông mày của hắn nhíu chặt đến dọa người: “‘Đoạn hồn tiêu’, một tiêu đứt cổ, cô chỉ chọn chỗ không quan trọng mà đánh, còn gì gọi là ‘Đoạn hồn tiêu’ nữa hả? Để người trong giang hồ biết do ta dạy cô tiêu pháp thì chẳng phải sẽ cười rớt răng hàm sao? Mau giết nó đi!”. “Ta mặc kệ. Tuy ta xuất chiêu không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng đủ khiến người ta mất đi năng lực chống cự, chẳng phải cũng như nhau sao? Nó đã bị thương, đáng thương như vậy, ta sẽ không giết nó”. “Nó chảy nhiều máu như thế, rất đau đớn, nhất định trong lòng nó cũng đang cầu cô giết nó đấy, dứt khoát cho một nhát đi”. Ta cố nhịn không bật cười: “Huynh chỉ giỏi cái nói bậy”. Con vật nhỏ nãy giờ chúng ta thảo luận đang nằm cạnh chân…

Chương 7

Đoạn Hồn TiêuTác giả: Triêu LamTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcHắn ngáp một cái thật dài, miễn cưỡng nói: “Cô đã nhìn ta ba canh giờ rồi đó”. “Ta biết. Cũng đâu có quy định không thể nhìn huynh”. Hắn bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhẹ nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm đi, giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”. “Ta không giết.” Lông mày của hắn nhíu chặt đến dọa người: “‘Đoạn hồn tiêu’, một tiêu đứt cổ, cô chỉ chọn chỗ không quan trọng mà đánh, còn gì gọi là ‘Đoạn hồn tiêu’ nữa hả? Để người trong giang hồ biết do ta dạy cô tiêu pháp thì chẳng phải sẽ cười rớt răng hàm sao? Mau giết nó đi!”. “Ta mặc kệ. Tuy ta xuất chiêu không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng đủ khiến người ta mất đi năng lực chống cự, chẳng phải cũng như nhau sao? Nó đã bị thương, đáng thương như vậy, ta sẽ không giết nó”. “Nó chảy nhiều máu như thế, rất đau đớn, nhất định trong lòng nó cũng đang cầu cô giết nó đấy, dứt khoát cho một nhát đi”. Ta cố nhịn không bật cười: “Huynh chỉ giỏi cái nói bậy”. Con vật nhỏ nãy giờ chúng ta thảo luận đang nằm cạnh chân… Ta không hề rời khỏi giang hồ.Nếu ta đã luyện thành “Đoạn hồn tiêu”, tại sao phải rời khỏi nữa?Tiêu của ta chỉ cần vừa ra, nhất định sẽ ghim trong cổ họng đối phương.Bởi vì ta không quên, do ta phạm vào sai lầm lớn đó, cho nên người ta yêu nhất trong cuộc đời này mới vĩnh viễn rời khỏi ta.Ta quyết không phạm lại lỗi như thế nữa.Ta bắt đầu trở thành yêu nữ Ma giáo giang hồ nghe danh là đã sợ mất mật.Ta không quan tâm.Nếu đã từng quan tâm, nhưng rồi vẫn mất đi, hà tất phải để ý làm gì nữa?Bất luận là kẻ nào.

Ta không hề rời khỏi giang hồ.

Nếu ta đã luyện thành “Đoạn hồn tiêu”, tại sao phải rời khỏi nữa?

Tiêu của ta chỉ cần vừa ra, nhất định sẽ ghim trong cổ họng đối phương.

Bởi vì ta không quên, do ta phạm vào sai lầm lớn đó, cho nên người ta yêu nhất trong cuộc đời này mới vĩnh viễn rời khỏi ta.

Ta quyết không phạm lại lỗi như thế nữa.

Ta bắt đầu trở thành yêu nữ Ma giáo giang hồ nghe danh là đã sợ mất mật.

Ta không quan tâm.

Nếu đã từng quan tâm, nhưng rồi vẫn mất đi, hà tất phải để ý làm gì nữa?

Bất luận là kẻ nào.

Đoạn Hồn TiêuTác giả: Triêu LamTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcHắn ngáp một cái thật dài, miễn cưỡng nói: “Cô đã nhìn ta ba canh giờ rồi đó”. “Ta biết. Cũng đâu có quy định không thể nhìn huynh”. Hắn bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhẹ nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm đi, giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”. “Ta không giết.” Lông mày của hắn nhíu chặt đến dọa người: “‘Đoạn hồn tiêu’, một tiêu đứt cổ, cô chỉ chọn chỗ không quan trọng mà đánh, còn gì gọi là ‘Đoạn hồn tiêu’ nữa hả? Để người trong giang hồ biết do ta dạy cô tiêu pháp thì chẳng phải sẽ cười rớt răng hàm sao? Mau giết nó đi!”. “Ta mặc kệ. Tuy ta xuất chiêu không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng đủ khiến người ta mất đi năng lực chống cự, chẳng phải cũng như nhau sao? Nó đã bị thương, đáng thương như vậy, ta sẽ không giết nó”. “Nó chảy nhiều máu như thế, rất đau đớn, nhất định trong lòng nó cũng đang cầu cô giết nó đấy, dứt khoát cho một nhát đi”. Ta cố nhịn không bật cười: “Huynh chỉ giỏi cái nói bậy”. Con vật nhỏ nãy giờ chúng ta thảo luận đang nằm cạnh chân… Ta không hề rời khỏi giang hồ.Nếu ta đã luyện thành “Đoạn hồn tiêu”, tại sao phải rời khỏi nữa?Tiêu của ta chỉ cần vừa ra, nhất định sẽ ghim trong cổ họng đối phương.Bởi vì ta không quên, do ta phạm vào sai lầm lớn đó, cho nên người ta yêu nhất trong cuộc đời này mới vĩnh viễn rời khỏi ta.Ta quyết không phạm lại lỗi như thế nữa.Ta bắt đầu trở thành yêu nữ Ma giáo giang hồ nghe danh là đã sợ mất mật.Ta không quan tâm.Nếu đã từng quan tâm, nhưng rồi vẫn mất đi, hà tất phải để ý làm gì nữa?Bất luận là kẻ nào.

Chương 7