*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triều đại Tương Tần. Năm 188 - 251. Khi đó Tương đế tuổi đã cao, trí nhớ kém. Hoàng hậu lộng quyền, trên triều đình cũng chia ra ba thế lực đối chọi nhau. Thái tử nắm giữ ba phần binh quyền, ba phần văn thần. Có mẫu thân là Văn hoàng quý phi. Lục hoàng tử nắm giữ hai phần binh quyền, hai phần văn thần. Có hoàng hậu làm chỗ dựa. Thế lực thứ ba là do Phạm Quốc Công nắm giữ, ba phần binh quyền, hai phần văn thần. Ông là nguyên lão tam triều, đã có ý muốn an hưởng tuổi già nhưng vì muốn bảo vệ ngoại tôn là cửu hoàng tử giờ đã được phong là Tương Vương nên có trở thành cái gai trong mắt nhà đế vương ông cũng ngông cuồng không để ý. Phủ Tương Vương Phía nam viện, nơi ở của những hạ nhân có thân phận thấp kém nhất trong phủ. Ở một trong căn phòng chứa củi khẽ vang lên tiếng ma sát nhỏ. Trần Thanh Bích được hệ thống chuyển tới đang ngồi bên trong, có chút lúng túng…
Chương 10: Ngoại truyện: Phần 1. Lời tâm tình muộn màng
Nhiệm Vụ Làm YêuTác giả: Lam Nhất DươngTruyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triều đại Tương Tần. Năm 188 - 251. Khi đó Tương đế tuổi đã cao, trí nhớ kém. Hoàng hậu lộng quyền, trên triều đình cũng chia ra ba thế lực đối chọi nhau. Thái tử nắm giữ ba phần binh quyền, ba phần văn thần. Có mẫu thân là Văn hoàng quý phi. Lục hoàng tử nắm giữ hai phần binh quyền, hai phần văn thần. Có hoàng hậu làm chỗ dựa. Thế lực thứ ba là do Phạm Quốc Công nắm giữ, ba phần binh quyền, hai phần văn thần. Ông là nguyên lão tam triều, đã có ý muốn an hưởng tuổi già nhưng vì muốn bảo vệ ngoại tôn là cửu hoàng tử giờ đã được phong là Tương Vương nên có trở thành cái gai trong mắt nhà đế vương ông cũng ngông cuồng không để ý. Phủ Tương Vương Phía nam viện, nơi ở của những hạ nhân có thân phận thấp kém nhất trong phủ. Ở một trong căn phòng chứa củi khẽ vang lên tiếng ma sát nhỏ. Trần Thanh Bích được hệ thống chuyển tới đang ngồi bên trong, có chút lúng túng… Trần Thanh Bích ngắm khuôn mặt tuấn tú hiền hòa của Tương Lễ mà thở nhẹ trong lòng, đưa mắt nhìn ánh trăng sáng sau màn giấy mỏng ngoài của sổ, từng chút từng chút hồi tưởng lại những gì đã trải qua tại đây.Chỉ có mấy tháng đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện.Mình thế nhưng từ một tỳ nữ trở thành vương phi…Khẽ cúi đầu, bàn tay v**t v* đôi chân đã không còn cảm xúc. Mắt có chút nóng lên, “Trần Thanh Bích! Đã đến lúc mày nên trở về… trở về thôi.”Nhẹ nhàng nằm xuống, bàn tay vươn ra nhưng lại rụt về. Cô sợ sẽlàmTương Lễ thức giấc nên chỉ đành mấp máy môi nói không ra lời,” Cầu mong chàng có thể thực hiện được lý tưởng của mình và quan trọng nhất là một đời bình an… Ta …phải đi rồi. Tạm biệt chàng…”“ Bíp!”“ Xoẹt!”Nam nhân trên giường như cảm nhận được cái gì đó mà bừng tỉnh, miệng bật thốt:“ Không!”Tương Lễ th* d*c, ôm chặt lồng ngực đang đập dồn dập, sau đó không thể hiểu nổi nhìn bàn tay phải đang vươn ra như muốn níu kéo một thứ rất quan trọng muốn biến mất. Nghĩ tới đó chàng lập tức xoay người nhìn sang bên cạnh.Tâm tình lo lắng liền lắng liền đi dịu đôi chút khi thấy nàng vẫn đang nằm ngủ ngon bên cạnh.Yêuchiều trong mắt không nén nổi, chàng vươn tay vuốt mái tóc nàng sang một bên, nằm xuống ôm chặt người vào long thủ thỉ:“ Nàng biết không? Ta đã nói ngoại công ngày mai sẽ lên triều xin ra biên quan trấn thủ cùng với cữu cữu. Lúc đó ta vừa có thể tiêu dao cùng nàng vừa có thể tránh sự nghi kị của Nhân đế. Quan trọng nhất là chúng ta… có thể đi du ngoạn khắp nơi.”“ Không nguy hiểm đâu.” Cười nhẹ một tiếng chàng tiếp tục dịu dàng nói tiếp:“ Sau này chúng ta còn có thể sinh thật nhiều…tiểu bánh bao? Nàng từng nhìn một nam hài trắng trẻo mập mạp kêu là tiểu bánh bao nàng còn nhớ không?”“ Lúc đó ta rất muốn ôm chầm nàng vào lòng nói rằng nàng không cần ngưỡng mộ họ vì chúng ta sẽ có rất nhiều bánh bao. ““ Trần Thanh Bích… Tayêunàng. “Không hiểu sao một giọt nước mắt của chàng lại lăn dài, chảy xuống mái tóc người con gái ấy.Người đã ôm chặt trong long nhưng sao tâm của ta lại trống vắng như vậy.Hỏi lòng một câu xong Tương Lễ liền tự giễu mình. Thở ra một tiếng chàng thầm nhủ phải đi ngủ sớm. Ngày mai còn rất nhiều việc phảilàm.
Trần Thanh Bích ngắm khuôn mặt tuấn tú hiền hòa của Tương Lễ mà thở nhẹ trong lòng, đưa mắt nhìn ánh trăng sáng sau màn giấy mỏng ngoài của sổ, từng chút từng chút hồi tưởng lại những gì đã trải qua tại đây.
Chỉ có mấy tháng đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện.
Mình thế nhưng từ một tỳ nữ trở thành vương phi…
Khẽ cúi đầu, bàn tay v**t v* đôi chân đã không còn cảm xúc. Mắt có chút nóng lên, “Trần Thanh Bích! Đã đến lúc mày nên trở về… trở về thôi.”
Nhẹ nhàng nằm xuống, bàn tay vươn ra nhưng lại rụt về. Cô sợ sẽlàmTương Lễ thức giấc nên chỉ đành mấp máy môi nói không ra lời,” Cầu mong chàng có thể thực hiện được lý tưởng của mình và quan trọng nhất là một đời bình an… Ta …phải đi rồi. Tạm biệt chàng…”
“ Bíp!”
“ Xoẹt!”
Nam nhân trên giường như cảm nhận được cái gì đó mà bừng tỉnh, miệng bật thốt:
“ Không!”
Tương Lễ th* d*c, ôm chặt lồng ngực đang đập dồn dập, sau đó không thể hiểu nổi nhìn bàn tay phải đang vươn ra như muốn níu kéo một thứ rất quan trọng muốn biến mất. Nghĩ tới đó chàng lập tức xoay người nhìn sang bên cạnh.
Tâm tình lo lắng liền lắng liền đi dịu đôi chút khi thấy nàng vẫn đang nằm ngủ ngon bên cạnh.Yêuchiều trong mắt không nén nổi, chàng vươn tay vuốt mái tóc nàng sang một bên, nằm xuống ôm chặt người vào long thủ thỉ:
“ Nàng biết không? Ta đã nói ngoại công ngày mai sẽ lên triều xin ra biên quan trấn thủ cùng với cữu cữu. Lúc đó ta vừa có thể tiêu dao cùng nàng vừa có thể tránh sự nghi kị của Nhân đế. Quan trọng nhất là chúng ta… có thể đi du ngoạn khắp nơi.”
“ Không nguy hiểm đâu.” Cười nhẹ một tiếng chàng tiếp tục dịu dàng nói tiếp:
“ Sau này chúng ta còn có thể sinh thật nhiều…tiểu bánh bao? Nàng từng nhìn một nam hài trắng trẻo mập mạp kêu là tiểu bánh bao nàng còn nhớ không?”
“ Lúc đó ta rất muốn ôm chầm nàng vào lòng nói rằng nàng không cần ngưỡng mộ họ vì chúng ta sẽ có rất nhiều bánh bao. “
“ Trần Thanh Bích… Tayêunàng. “
Không hiểu sao một giọt nước mắt của chàng lại lăn dài, chảy xuống mái tóc người con gái ấy.
Người đã ôm chặt trong long nhưng sao tâm của ta lại trống vắng như vậy.
Hỏi lòng một câu xong Tương Lễ liền tự giễu mình. Thở ra một tiếng chàng thầm nhủ phải đi ngủ sớm. Ngày mai còn rất nhiều việc phảilàm.
Nhiệm Vụ Làm YêuTác giả: Lam Nhất DươngTruyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triều đại Tương Tần. Năm 188 - 251. Khi đó Tương đế tuổi đã cao, trí nhớ kém. Hoàng hậu lộng quyền, trên triều đình cũng chia ra ba thế lực đối chọi nhau. Thái tử nắm giữ ba phần binh quyền, ba phần văn thần. Có mẫu thân là Văn hoàng quý phi. Lục hoàng tử nắm giữ hai phần binh quyền, hai phần văn thần. Có hoàng hậu làm chỗ dựa. Thế lực thứ ba là do Phạm Quốc Công nắm giữ, ba phần binh quyền, hai phần văn thần. Ông là nguyên lão tam triều, đã có ý muốn an hưởng tuổi già nhưng vì muốn bảo vệ ngoại tôn là cửu hoàng tử giờ đã được phong là Tương Vương nên có trở thành cái gai trong mắt nhà đế vương ông cũng ngông cuồng không để ý. Phủ Tương Vương Phía nam viện, nơi ở của những hạ nhân có thân phận thấp kém nhất trong phủ. Ở một trong căn phòng chứa củi khẽ vang lên tiếng ma sát nhỏ. Trần Thanh Bích được hệ thống chuyển tới đang ngồi bên trong, có chút lúng túng… Trần Thanh Bích ngắm khuôn mặt tuấn tú hiền hòa của Tương Lễ mà thở nhẹ trong lòng, đưa mắt nhìn ánh trăng sáng sau màn giấy mỏng ngoài của sổ, từng chút từng chút hồi tưởng lại những gì đã trải qua tại đây.Chỉ có mấy tháng đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện.Mình thế nhưng từ một tỳ nữ trở thành vương phi…Khẽ cúi đầu, bàn tay v**t v* đôi chân đã không còn cảm xúc. Mắt có chút nóng lên, “Trần Thanh Bích! Đã đến lúc mày nên trở về… trở về thôi.”Nhẹ nhàng nằm xuống, bàn tay vươn ra nhưng lại rụt về. Cô sợ sẽlàmTương Lễ thức giấc nên chỉ đành mấp máy môi nói không ra lời,” Cầu mong chàng có thể thực hiện được lý tưởng của mình và quan trọng nhất là một đời bình an… Ta …phải đi rồi. Tạm biệt chàng…”“ Bíp!”“ Xoẹt!”Nam nhân trên giường như cảm nhận được cái gì đó mà bừng tỉnh, miệng bật thốt:“ Không!”Tương Lễ th* d*c, ôm chặt lồng ngực đang đập dồn dập, sau đó không thể hiểu nổi nhìn bàn tay phải đang vươn ra như muốn níu kéo một thứ rất quan trọng muốn biến mất. Nghĩ tới đó chàng lập tức xoay người nhìn sang bên cạnh.Tâm tình lo lắng liền lắng liền đi dịu đôi chút khi thấy nàng vẫn đang nằm ngủ ngon bên cạnh.Yêuchiều trong mắt không nén nổi, chàng vươn tay vuốt mái tóc nàng sang một bên, nằm xuống ôm chặt người vào long thủ thỉ:“ Nàng biết không? Ta đã nói ngoại công ngày mai sẽ lên triều xin ra biên quan trấn thủ cùng với cữu cữu. Lúc đó ta vừa có thể tiêu dao cùng nàng vừa có thể tránh sự nghi kị của Nhân đế. Quan trọng nhất là chúng ta… có thể đi du ngoạn khắp nơi.”“ Không nguy hiểm đâu.” Cười nhẹ một tiếng chàng tiếp tục dịu dàng nói tiếp:“ Sau này chúng ta còn có thể sinh thật nhiều…tiểu bánh bao? Nàng từng nhìn một nam hài trắng trẻo mập mạp kêu là tiểu bánh bao nàng còn nhớ không?”“ Lúc đó ta rất muốn ôm chầm nàng vào lòng nói rằng nàng không cần ngưỡng mộ họ vì chúng ta sẽ có rất nhiều bánh bao. ““ Trần Thanh Bích… Tayêunàng. “Không hiểu sao một giọt nước mắt của chàng lại lăn dài, chảy xuống mái tóc người con gái ấy.Người đã ôm chặt trong long nhưng sao tâm của ta lại trống vắng như vậy.Hỏi lòng một câu xong Tương Lễ liền tự giễu mình. Thở ra một tiếng chàng thầm nhủ phải đi ngủ sớm. Ngày mai còn rất nhiều việc phảilàm.