Kim Jaejoong buồn bực ngồi ở trên xe, hiện tại nhớ lại, thật là có chút nghĩ không ra mình thế này mà lại bị mẹ đẹp lừa về Hàn Quốc. Nghĩ lại một tháng trước, đang an an ổn ổn ngủ trên đảo Prince Edward yêu thích thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Đối phương còn chưa kịp để mình phát tiết bực dọc đã kêu lên: “Jae mỹ nhơn ~” vừa nghe tới xưng hô này, không cần hỏi cũng biết chính là cái người b**n th** cực điểm, mẹ đẹp của cậu. “Chuyện gì?” “Jae mỹ nhơn, Jae bảo bối, Jae thân ái…” đối phương tuôn một tràng ủy khuất, tiếng trước so với tiếng sau còn ai oán hơn: “Mẹ…” “Gọi ta là Ju Ah noona.” Đồng thời vang lên tiếng khóc thút thít, còn không quên sửa lại cách xưng hô với thằng con mình. Jaejoong hít sâu một hơi: “Ju Ah noona, cuộc gọi tới của người làm hỏng mỹ dung của con rồi đấy, đến tột cùng là người muốn làm gì?” Tiếp theo, nghe được một trận nức nở từ đối phương: “Jaejoong a…5555…” (555= hu hu hu) Jaejoong ở trong lòng đếm ngược: “Jaejoong bảo bối à, Ju Ah noona rất nhớ…
Chương 20
Vương Công Quý TộcTác giả: (Hoa Diệp Đại Nhân) Kim Tiểu CảnhTruyện Đam MỹKim Jaejoong buồn bực ngồi ở trên xe, hiện tại nhớ lại, thật là có chút nghĩ không ra mình thế này mà lại bị mẹ đẹp lừa về Hàn Quốc. Nghĩ lại một tháng trước, đang an an ổn ổn ngủ trên đảo Prince Edward yêu thích thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Đối phương còn chưa kịp để mình phát tiết bực dọc đã kêu lên: “Jae mỹ nhơn ~” vừa nghe tới xưng hô này, không cần hỏi cũng biết chính là cái người b**n th** cực điểm, mẹ đẹp của cậu. “Chuyện gì?” “Jae mỹ nhơn, Jae bảo bối, Jae thân ái…” đối phương tuôn một tràng ủy khuất, tiếng trước so với tiếng sau còn ai oán hơn: “Mẹ…” “Gọi ta là Ju Ah noona.” Đồng thời vang lên tiếng khóc thút thít, còn không quên sửa lại cách xưng hô với thằng con mình. Jaejoong hít sâu một hơi: “Ju Ah noona, cuộc gọi tới của người làm hỏng mỹ dung của con rồi đấy, đến tột cùng là người muốn làm gì?” Tiếp theo, nghe được một trận nức nở từ đối phương: “Jaejoong a…5555…” (555= hu hu hu) Jaejoong ở trong lòng đếm ngược: “Jaejoong bảo bối à, Ju Ah noona rất nhớ… Jaejoong là đại thiếu gia, đồng dạng Jung Yunho cũng thế, cho nên lần đầu tiên chăm sóc người khác, đặc biệt lại là người bệnh có chút lúng túng không biết làm sao.Đặt Jaejoong lên giường, đắt chăn kín mít chỉ chừa cái đầu, đến hộp thuốc mở ra lục lọi một hồi, nếu hắn nhớ không lầm cảm mạo phát sốt hẳn là uống cái này (Jer: anh nhớ nhầm rồi…) Jung Yunho tựa hỏi tự trả lời, lo lắng quá sẽ bị loạn, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể gọi điện kêu bác sỹ riêng đến.“Jaejoong…Jaejoong…” Yunho nâng Jaejoong dậy, đỡ cậu dựa vào trong ngực mình.“ngô…”“Dậy uống thuốc đi, ngoan ” xoa xoa cái đầu đang cọ loạn trước ngực, Yunho lấy thuốc tới.“Không…” Jaejoong vùi khuôn mặt đỏ rực vào lòng hắn, Yunho đặt cốc nước xuống, đỡ mặt Jaejoong ra.“Ngoan, uống xong ngủ tiếp.” chính hắn cũng không biết giọng nói mình có bao nhiêu ôn nhu, Jaejoong mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc, hé miệng ra.Yunho nhân cơ hội đem thuốc bỏ vào miệng Jaejoong, lại uy một chút nước. “Ô…” thiên hạ trong lòng lại đột nhiên khóc to khiến Yunho hốt hoảng. “Sao vậy?” hôn hôn hai má nỏng hổi.“Đắng…” Jaejoong vươn đầu lưỡi, khóe rơi lệ, Yunho không nói gì, Jaejoong bình thường nữ vương không ai bì nổi, hiện tại ốm yếu thì y như một đứa trẻ.Đặt Jaejoong nằm xuống giường, cúi người hàm trụ đầu lưỡi đỏ tươi.“Ân…” Jaejoong thoải mái phát ra r*n r*, mày cũng không nhíu, cứ như vậy liền chìm vào giấc ngủ.Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, xuống lầu gọi điện thoại. Dùng thời gian cả buổi sáng để tự hỏi bản thân về quan hệ với Jaejoong, sau lại phát giác hoàn toàn vô dụng, nếu đã đến bước này thì có tránh cũng không được, trốn tránh cũng không phải tác phong của hắn. Nếu Jaejoong thật sự trở thành người trong lòng hắn, như vậy hắn sẽ không buông tay.Lúc quay về phòng Jaejoong, thiên hạ ngủ say đem chăn đá sang một bên, quần áo chỉnh tề đã bị xả rộng hơn phân nửa, bả vai trắng tuyết bại lộ trong không khí, toàn bộ thân mình vặn vẹo trên giường.Yunho xoa xoa mi tâm, phát sốt rồi còn không chịu nằm yên, dời đi ánh mắt dừng trên vai Jaejoong, giúp cậu đem chăn đắp lại ngay ngắn, ngồi bên giường nhìn cậu. An phận không được 2p, Jaejoong lại bắt đầu đá chăn, miệng gọi r*n r*: “nóng…nóng…”Jaejoong quờ quạng hai tay giữa không trung, Yunho cầm tay cậu giữ lại, định nhét vào trong chăn, nhưng Jaejoong bị hơi lạnh ở tay Yunho khiến cho thoải mái, cả người chui từ trong chăn ra, hướng trên người Yunho cọ cọ.Yunho một trận luống cuống tay chân, không phải uống xong thuốc cảm sẽ mê man sao? Vì sao thiên hạ trước mắt này lại kì quái thế?“Jaejoong, ngoan ngoãn ngủ đi.” Yunho với lấy cái chăn chùm kín cậu lại, Jaejoong vung tay lên, gạt phăng cái chăn ra, sau đó bắt đầu c** q**n áo, vừa thoát vừa gọi tên Yunho, Yunho cứng còng thân mình, hiện tại là cái tình huống gì?Đang lúc ngây người không biết làm gì, thì Jaejoong đã cởi gần hết chỉ còn cái q**n l*t lại còn ra sức vặn vẹo trong lòng hắn, Yunho một tay giữ thắt lưng hắn ngừa cậu ngã xuống, một tay giữ chăn, nhưng hành động của Jaejoong càng làm hắn đờ người.Ngón tay trắng noãn lần mò c** q**n áo hắn ra, Yunho cho tới giờ chưa từng kinh hoảng như vậy, đặt Jaejoong lên giường, muốn bứt cậu ra, nhưng hai chân Jaejoong lại quặt chặt thắt lưng hắn không rời, áo sơ mi trên người bị cậu cởi ra gần hết.Tuy rằng Jaejoong hiện tại đang mở to mắt nhưng Yunho cam đoan đầu óc cậu vẫn đang ngủ, cho nên hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì.
Jaejoong là đại thiếu gia, đồng dạng Jung Yunho cũng thế, cho nên lần đầu tiên chăm sóc người khác, đặc biệt lại là người bệnh có chút lúng túng không biết làm sao.
Đặt Jaejoong lên giường, đắt chăn kín mít chỉ chừa cái đầu, đến hộp thuốc mở ra lục lọi một hồi, nếu hắn nhớ không lầm cảm mạo phát sốt hẳn là uống cái này (Jer: anh nhớ nhầm rồi…) Jung Yunho tựa hỏi tự trả lời, lo lắng quá sẽ bị loạn, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể gọi điện kêu bác sỹ riêng đến.
“Jaejoong…Jaejoong…” Yunho nâng Jaejoong dậy, đỡ cậu dựa vào trong ngực mình.
“ngô…”
“Dậy uống thuốc đi, ngoan ” xoa xoa cái đầu đang cọ loạn trước ngực, Yunho lấy thuốc tới.
“Không…” Jaejoong vùi khuôn mặt đỏ rực vào lòng hắn, Yunho đặt cốc nước xuống, đỡ mặt Jaejoong ra.
“Ngoan, uống xong ngủ tiếp.” chính hắn cũng không biết giọng nói mình có bao nhiêu ôn nhu, Jaejoong mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc, hé miệng ra.
Yunho nhân cơ hội đem thuốc bỏ vào miệng Jaejoong, lại uy một chút nước. “Ô…” thiên hạ trong lòng lại đột nhiên khóc to khiến Yunho hốt hoảng. “Sao vậy?” hôn hôn hai má nỏng hổi.
“Đắng…” Jaejoong vươn đầu lưỡi, khóe rơi lệ, Yunho không nói gì, Jaejoong bình thường nữ vương không ai bì nổi, hiện tại ốm yếu thì y như một đứa trẻ.
Đặt Jaejoong nằm xuống giường, cúi người hàm trụ đầu lưỡi đỏ tươi.
“Ân…” Jaejoong thoải mái phát ra r*n r*, mày cũng không nhíu, cứ như vậy liền chìm vào giấc ngủ.
Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, xuống lầu gọi điện thoại. Dùng thời gian cả buổi sáng để tự hỏi bản thân về quan hệ với Jaejoong, sau lại phát giác hoàn toàn vô dụng, nếu đã đến bước này thì có tránh cũng không được, trốn tránh cũng không phải tác phong của hắn. Nếu Jaejoong thật sự trở thành người trong lòng hắn, như vậy hắn sẽ không buông tay.
Lúc quay về phòng Jaejoong, thiên hạ ngủ say đem chăn đá sang một bên, quần áo chỉnh tề đã bị xả rộng hơn phân nửa, bả vai trắng tuyết bại lộ trong không khí, toàn bộ thân mình vặn vẹo trên giường.
Yunho xoa xoa mi tâm, phát sốt rồi còn không chịu nằm yên, dời đi ánh mắt dừng trên vai Jaejoong, giúp cậu đem chăn đắp lại ngay ngắn, ngồi bên giường nhìn cậu. An phận không được 2p, Jaejoong lại bắt đầu đá chăn, miệng gọi r*n r*: “nóng…nóng…”
Jaejoong quờ quạng hai tay giữa không trung, Yunho cầm tay cậu giữ lại, định nhét vào trong chăn, nhưng Jaejoong bị hơi lạnh ở tay Yunho khiến cho thoải mái, cả người chui từ trong chăn ra, hướng trên người Yunho cọ cọ.
Yunho một trận luống cuống tay chân, không phải uống xong thuốc cảm sẽ mê man sao? Vì sao thiên hạ trước mắt này lại kì quái thế?
“Jaejoong, ngoan ngoãn ngủ đi.” Yunho với lấy cái chăn chùm kín cậu lại, Jaejoong vung tay lên, gạt phăng cái chăn ra, sau đó bắt đầu c** q**n áo, vừa thoát vừa gọi tên Yunho, Yunho cứng còng thân mình, hiện tại là cái tình huống gì?
Đang lúc ngây người không biết làm gì, thì Jaejoong đã cởi gần hết chỉ còn cái q**n l*t lại còn ra sức vặn vẹo trong lòng hắn, Yunho một tay giữ thắt lưng hắn ngừa cậu ngã xuống, một tay giữ chăn, nhưng hành động của Jaejoong càng làm hắn đờ người.
Ngón tay trắng noãn lần mò c** q**n áo hắn ra, Yunho cho tới giờ chưa từng kinh hoảng như vậy, đặt Jaejoong lên giường, muốn bứt cậu ra, nhưng hai chân Jaejoong lại quặt chặt thắt lưng hắn không rời, áo sơ mi trên người bị cậu cởi ra gần hết.
Tuy rằng Jaejoong hiện tại đang mở to mắt nhưng Yunho cam đoan đầu óc cậu vẫn đang ngủ, cho nên hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì.
Vương Công Quý TộcTác giả: (Hoa Diệp Đại Nhân) Kim Tiểu CảnhTruyện Đam MỹKim Jaejoong buồn bực ngồi ở trên xe, hiện tại nhớ lại, thật là có chút nghĩ không ra mình thế này mà lại bị mẹ đẹp lừa về Hàn Quốc. Nghĩ lại một tháng trước, đang an an ổn ổn ngủ trên đảo Prince Edward yêu thích thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Đối phương còn chưa kịp để mình phát tiết bực dọc đã kêu lên: “Jae mỹ nhơn ~” vừa nghe tới xưng hô này, không cần hỏi cũng biết chính là cái người b**n th** cực điểm, mẹ đẹp của cậu. “Chuyện gì?” “Jae mỹ nhơn, Jae bảo bối, Jae thân ái…” đối phương tuôn một tràng ủy khuất, tiếng trước so với tiếng sau còn ai oán hơn: “Mẹ…” “Gọi ta là Ju Ah noona.” Đồng thời vang lên tiếng khóc thút thít, còn không quên sửa lại cách xưng hô với thằng con mình. Jaejoong hít sâu một hơi: “Ju Ah noona, cuộc gọi tới của người làm hỏng mỹ dung của con rồi đấy, đến tột cùng là người muốn làm gì?” Tiếp theo, nghe được một trận nức nở từ đối phương: “Jaejoong a…5555…” (555= hu hu hu) Jaejoong ở trong lòng đếm ngược: “Jaejoong bảo bối à, Ju Ah noona rất nhớ… Jaejoong là đại thiếu gia, đồng dạng Jung Yunho cũng thế, cho nên lần đầu tiên chăm sóc người khác, đặc biệt lại là người bệnh có chút lúng túng không biết làm sao.Đặt Jaejoong lên giường, đắt chăn kín mít chỉ chừa cái đầu, đến hộp thuốc mở ra lục lọi một hồi, nếu hắn nhớ không lầm cảm mạo phát sốt hẳn là uống cái này (Jer: anh nhớ nhầm rồi…) Jung Yunho tựa hỏi tự trả lời, lo lắng quá sẽ bị loạn, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể gọi điện kêu bác sỹ riêng đến.“Jaejoong…Jaejoong…” Yunho nâng Jaejoong dậy, đỡ cậu dựa vào trong ngực mình.“ngô…”“Dậy uống thuốc đi, ngoan ” xoa xoa cái đầu đang cọ loạn trước ngực, Yunho lấy thuốc tới.“Không…” Jaejoong vùi khuôn mặt đỏ rực vào lòng hắn, Yunho đặt cốc nước xuống, đỡ mặt Jaejoong ra.“Ngoan, uống xong ngủ tiếp.” chính hắn cũng không biết giọng nói mình có bao nhiêu ôn nhu, Jaejoong mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc, hé miệng ra.Yunho nhân cơ hội đem thuốc bỏ vào miệng Jaejoong, lại uy một chút nước. “Ô…” thiên hạ trong lòng lại đột nhiên khóc to khiến Yunho hốt hoảng. “Sao vậy?” hôn hôn hai má nỏng hổi.“Đắng…” Jaejoong vươn đầu lưỡi, khóe rơi lệ, Yunho không nói gì, Jaejoong bình thường nữ vương không ai bì nổi, hiện tại ốm yếu thì y như một đứa trẻ.Đặt Jaejoong nằm xuống giường, cúi người hàm trụ đầu lưỡi đỏ tươi.“Ân…” Jaejoong thoải mái phát ra r*n r*, mày cũng không nhíu, cứ như vậy liền chìm vào giấc ngủ.Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, xuống lầu gọi điện thoại. Dùng thời gian cả buổi sáng để tự hỏi bản thân về quan hệ với Jaejoong, sau lại phát giác hoàn toàn vô dụng, nếu đã đến bước này thì có tránh cũng không được, trốn tránh cũng không phải tác phong của hắn. Nếu Jaejoong thật sự trở thành người trong lòng hắn, như vậy hắn sẽ không buông tay.Lúc quay về phòng Jaejoong, thiên hạ ngủ say đem chăn đá sang một bên, quần áo chỉnh tề đã bị xả rộng hơn phân nửa, bả vai trắng tuyết bại lộ trong không khí, toàn bộ thân mình vặn vẹo trên giường.Yunho xoa xoa mi tâm, phát sốt rồi còn không chịu nằm yên, dời đi ánh mắt dừng trên vai Jaejoong, giúp cậu đem chăn đắp lại ngay ngắn, ngồi bên giường nhìn cậu. An phận không được 2p, Jaejoong lại bắt đầu đá chăn, miệng gọi r*n r*: “nóng…nóng…”Jaejoong quờ quạng hai tay giữa không trung, Yunho cầm tay cậu giữ lại, định nhét vào trong chăn, nhưng Jaejoong bị hơi lạnh ở tay Yunho khiến cho thoải mái, cả người chui từ trong chăn ra, hướng trên người Yunho cọ cọ.Yunho một trận luống cuống tay chân, không phải uống xong thuốc cảm sẽ mê man sao? Vì sao thiên hạ trước mắt này lại kì quái thế?“Jaejoong, ngoan ngoãn ngủ đi.” Yunho với lấy cái chăn chùm kín cậu lại, Jaejoong vung tay lên, gạt phăng cái chăn ra, sau đó bắt đầu c** q**n áo, vừa thoát vừa gọi tên Yunho, Yunho cứng còng thân mình, hiện tại là cái tình huống gì?Đang lúc ngây người không biết làm gì, thì Jaejoong đã cởi gần hết chỉ còn cái q**n l*t lại còn ra sức vặn vẹo trong lòng hắn, Yunho một tay giữ thắt lưng hắn ngừa cậu ngã xuống, một tay giữ chăn, nhưng hành động của Jaejoong càng làm hắn đờ người.Ngón tay trắng noãn lần mò c** q**n áo hắn ra, Yunho cho tới giờ chưa từng kinh hoảng như vậy, đặt Jaejoong lên giường, muốn bứt cậu ra, nhưng hai chân Jaejoong lại quặt chặt thắt lưng hắn không rời, áo sơ mi trên người bị cậu cởi ra gần hết.Tuy rằng Jaejoong hiện tại đang mở to mắt nhưng Yunho cam đoan đầu óc cậu vẫn đang ngủ, cho nên hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì.