「 ô…… A…… Dừng tay…… Phi tướng quân chết tiệt…… Ngươi dừng tay cho trẫm…… Ô…… A…… Ta…… Ta…… Giết các ngươi…… Giảo Thừa tướng…… Chết tiệt…… Các ngươi…… Ngô…… A……」 hoàng đế Thụy Hiên thống khổ r*n r*, hai tay của hắn bị người ta trói lại trên cao, phân thân phía trước cùng huyệt khẩu phía sau đang bị người khác mãnh liệt xâm phạm. Hắn nhục nhã muốn đâm đầu vào tường mà chết, nhưng hắn không có biện pháp, hắn không thể tìm chết, chỉ có thể hàng đêm trở thành tính nô của người khác, mỗi ngày đắm chìm trong bể *** mà người bình thường vốn không thể nhận. Hết thảy những điều này đều là bắt đầu từ ngày đó …… Hết thảy ngọn nguồn đều là hận…… Hận…… Đan xen vào nhau tạo thành vô tận hắc ám…….
Chương 42
Bạo Quân – Tế MiễuTác giả: Tế MiễuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược「 ô…… A…… Dừng tay…… Phi tướng quân chết tiệt…… Ngươi dừng tay cho trẫm…… Ô…… A…… Ta…… Ta…… Giết các ngươi…… Giảo Thừa tướng…… Chết tiệt…… Các ngươi…… Ngô…… A……」 hoàng đế Thụy Hiên thống khổ r*n r*, hai tay của hắn bị người ta trói lại trên cao, phân thân phía trước cùng huyệt khẩu phía sau đang bị người khác mãnh liệt xâm phạm. Hắn nhục nhã muốn đâm đầu vào tường mà chết, nhưng hắn không có biện pháp, hắn không thể tìm chết, chỉ có thể hàng đêm trở thành tính nô của người khác, mỗi ngày đắm chìm trong bể *** mà người bình thường vốn không thể nhận. Hết thảy những điều này đều là bắt đầu từ ngày đó …… Hết thảy ngọn nguồn đều là hận…… Hận…… Đan xen vào nhau tạo thành vô tận hắc ám……. Thụy Hiên cố gắng cử động thân thể, nghi hoặc phát hiện bản thân đang nằm an ổn trên giường.Đại khái là gã ôm mình đến giường đi…Mặc nội y màu trắng rồi xuống giường, Thụy Hiên run run rót chén nước, đôi mắt đẹp có một chút sầu bi.Ai….Thụy Hiên thiếu gia sớm an!! – Không biết qua bao lâu, chỉ thấy Thúy Nhi sôi nổi chạy lên lầu, trong tay còn cầm bồn thủy cùng một cái khăn mặt.Sớm…Thúy Nhi, hôm qua ngoạn vui không? – Thụy Hiên nhẹ nhàng gợi khóe miệng.Ân!! Tuy rằng không nháo động phòng nhưng cùng các tân khách uốn rượu rất cao hứng!!Thúy Nhi đem chậu đặt lên bàn, thấm ẩm khăn, vui vẻ nói.Phải không? Cám ơn – Tiếp nhận khăn mặt, Thụy Hiên lau lau gương mặt mình.Đương nhiên a!!Thúy Nhi, ngươi trước lui xuống đi, ta thay y phục – Đem khăn mặt để vào trong thủy bồn, Thụy Hiên nhẹ nhàng nói.Hảo – Đã sớm quen Thụy Hiên thay y phục không thích có người bên cạnh, Thúy Nhi lấy lý do dọn dẹp bồn thủy chạy xuống lầu, lưu lại không gian tư mật cho Thụy Hiên.Thụy Hiên muốn thay y phục, nhưng vừa cởi nội y liền dựa vào bàn, thuần thục đưa tay tham nhập hậu đình của bản thân chuyển một vòng, nguyên lai là thanh tẩy dịch thể trong cơ thể hắn, này có một lần hắn tỉnh ngủ liền thấy Mộc Dĩnh Nhiên đang làm thế, y cũng giải thích cho hắn biết đây là việc bắt buộc làm.Bởi vì Sở Hoài Chi mỗi lần làm xong tuyệt đối sẽ không giúp hắn thanh tẩy, cho nên đều là hắn tự làm, lâu dần liền hoàn toàn học được như thế nào có thể tẩy sạch sẽ.Ngay lúc nhón tay Thụy Hiên tiến vào liền có một ngón tay khác vươn vào, thuần thục nhẹ nhàng di chuyển.Thụy Hiên, mông kiều cao như vậy là biết ta đến nên muốn câu dẫn ta sao? – Mộc Dĩnh Nhiên sung sướng thấp giọng nói =))Mộc Dĩnh Nhiên? Ngô… – Thụy Hiên kinh hách cựa quậy, lại ngoài ý muốn làm ngón tay Mộc Dĩnh Nhiên chạm vào điểm mẫn cảm, chỉ có thể đỏ mặt phát ra tiếng r*n r* nhẹ.Ai…đừng nhúc nhích – Mộc Dĩnh Nhiên áp hắn lên bàn, ôn nhu nói – Yên tâm, tối qua ngươi bị cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc chỉnh một đêm, ta sẽ không thiếu đạo đức đến nỗi bây giờ tiến vào ngươi.Được rồi, tẩy sạch sẽ – Rút ngón tay ra, Mộc Dĩnh Nhiên chủ động sửa sang lại nội y cho hắn, cũng xuất một kiện y phục thanh lịch thay hắn mặc vào.Cám ơn.Trước đừng cảm tạ ta, ta còn chưa nói xong đâu! Nếu ta muốn ăn ngươi, ít nhất cũng phải đợi đến buổi chiều, ta tin tưởng thời gian đó ngươi đã nghỉ ngơi đủ – Mộc Dĩnh Nhiên trộm lúc Thụy Hiên đang ngây người mà hôn lên đôi môi đỏ mọng, hắc hắc cười nói.Ngươi!!! – Thụy Hiên đỏ mặt, nửa câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể trừng Mộc Dĩnh Nhiên.Được rồi, được rồi, đừng nóng giận – Mộc Dĩnh Nhiên nhéo nhéo hai má đã ửng hồng của hắn – Ta nói giỡn thôi mà.Đúng rồi, Thụy Hiên…tối hôm qua đại ca của ta đến…có làm gì kỳ quái không? – Mộc Dĩnh Nhiên cười trong chốc lát liền hỏi.Nhiên ca kute qá chời =))))))))))))))))))) Lưu manh mặt dày công bất quá ta thích =))
Thụy Hiên cố gắng cử động thân thể, nghi hoặc phát hiện bản thân đang nằm an ổn trên giường.
Đại khái là gã ôm mình đến giường đi…
Mặc nội y màu trắng rồi xuống giường, Thụy Hiên run run rót chén nước, đôi mắt đẹp có một chút sầu bi.
Ai….
Thụy Hiên thiếu gia sớm an!! – Không biết qua bao lâu, chỉ thấy Thúy Nhi sôi nổi chạy lên lầu, trong tay còn cầm bồn thủy cùng một cái khăn mặt.
Sớm…Thúy Nhi, hôm qua ngoạn vui không? – Thụy Hiên nhẹ nhàng gợi khóe miệng.
Ân!! Tuy rằng không nháo động phòng nhưng cùng các tân khách uốn rượu rất cao hứng!!
Thúy Nhi đem chậu đặt lên bàn, thấm ẩm khăn, vui vẻ nói.
Phải không? Cám ơn – Tiếp nhận khăn mặt, Thụy Hiên lau lau gương mặt mình.
Đương nhiên a!!
Thúy Nhi, ngươi trước lui xuống đi, ta thay y phục – Đem khăn mặt để vào trong thủy bồn, Thụy Hiên nhẹ nhàng nói.
Hảo – Đã sớm quen Thụy Hiên thay y phục không thích có người bên cạnh, Thúy Nhi lấy lý do dọn dẹp bồn thủy chạy xuống lầu, lưu lại không gian tư mật cho Thụy Hiên.
Thụy Hiên muốn thay y phục, nhưng vừa cởi nội y liền dựa vào bàn, thuần thục đưa tay tham nhập hậu đình của bản thân chuyển một vòng, nguyên lai là thanh tẩy dịch thể trong cơ thể hắn, này có một lần hắn tỉnh ngủ liền thấy Mộc Dĩnh Nhiên đang làm thế, y cũng giải thích cho hắn biết đây là việc bắt buộc làm.
Bởi vì Sở Hoài Chi mỗi lần làm xong tuyệt đối sẽ không giúp hắn thanh tẩy, cho nên đều là hắn tự làm, lâu dần liền hoàn toàn học được như thế nào có thể tẩy sạch sẽ.
Ngay lúc nhón tay Thụy Hiên tiến vào liền có một ngón tay khác vươn vào, thuần thục nhẹ nhàng di chuyển.
Thụy Hiên, mông kiều cao như vậy là biết ta đến nên muốn câu dẫn ta sao? – Mộc Dĩnh Nhiên sung sướng thấp giọng nói =))
Mộc Dĩnh Nhiên? Ngô… – Thụy Hiên kinh hách cựa quậy, lại ngoài ý muốn làm ngón tay Mộc Dĩnh Nhiên chạm vào điểm mẫn cảm, chỉ có thể đỏ mặt phát ra tiếng r*n r* nhẹ.
Ai…đừng nhúc nhích – Mộc Dĩnh Nhiên áp hắn lên bàn, ôn nhu nói – Yên tâm, tối qua ngươi bị cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc chỉnh một đêm, ta sẽ không thiếu đạo đức đến nỗi bây giờ tiến vào ngươi.
Được rồi, tẩy sạch sẽ – Rút ngón tay ra, Mộc Dĩnh Nhiên chủ động sửa sang lại nội y cho hắn, cũng xuất một kiện y phục thanh lịch thay hắn mặc vào.
Cám ơn.
Trước đừng cảm tạ ta, ta còn chưa nói xong đâu! Nếu ta muốn ăn ngươi, ít nhất cũng phải đợi đến buổi chiều, ta tin tưởng thời gian đó ngươi đã nghỉ ngơi đủ – Mộc Dĩnh Nhiên trộm lúc Thụy Hiên đang ngây người mà hôn lên đôi môi đỏ mọng, hắc hắc cười nói.
Ngươi!!! – Thụy Hiên đỏ mặt, nửa câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể trừng Mộc Dĩnh Nhiên.
Được rồi, được rồi, đừng nóng giận – Mộc Dĩnh Nhiên nhéo nhéo hai má đã ửng hồng của hắn – Ta nói giỡn thôi mà.
Đúng rồi, Thụy Hiên…tối hôm qua đại ca của ta đến…có làm gì kỳ quái không? – Mộc Dĩnh Nhiên cười trong chốc lát liền hỏi.
Nhiên ca kute qá chời =))))))))))))))))))) Lưu manh mặt dày công bất quá ta thích =))
Bạo Quân – Tế MiễuTác giả: Tế MiễuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược「 ô…… A…… Dừng tay…… Phi tướng quân chết tiệt…… Ngươi dừng tay cho trẫm…… Ô…… A…… Ta…… Ta…… Giết các ngươi…… Giảo Thừa tướng…… Chết tiệt…… Các ngươi…… Ngô…… A……」 hoàng đế Thụy Hiên thống khổ r*n r*, hai tay của hắn bị người ta trói lại trên cao, phân thân phía trước cùng huyệt khẩu phía sau đang bị người khác mãnh liệt xâm phạm. Hắn nhục nhã muốn đâm đầu vào tường mà chết, nhưng hắn không có biện pháp, hắn không thể tìm chết, chỉ có thể hàng đêm trở thành tính nô của người khác, mỗi ngày đắm chìm trong bể *** mà người bình thường vốn không thể nhận. Hết thảy những điều này đều là bắt đầu từ ngày đó …… Hết thảy ngọn nguồn đều là hận…… Hận…… Đan xen vào nhau tạo thành vô tận hắc ám……. Thụy Hiên cố gắng cử động thân thể, nghi hoặc phát hiện bản thân đang nằm an ổn trên giường.Đại khái là gã ôm mình đến giường đi…Mặc nội y màu trắng rồi xuống giường, Thụy Hiên run run rót chén nước, đôi mắt đẹp có một chút sầu bi.Ai….Thụy Hiên thiếu gia sớm an!! – Không biết qua bao lâu, chỉ thấy Thúy Nhi sôi nổi chạy lên lầu, trong tay còn cầm bồn thủy cùng một cái khăn mặt.Sớm…Thúy Nhi, hôm qua ngoạn vui không? – Thụy Hiên nhẹ nhàng gợi khóe miệng.Ân!! Tuy rằng không nháo động phòng nhưng cùng các tân khách uốn rượu rất cao hứng!!Thúy Nhi đem chậu đặt lên bàn, thấm ẩm khăn, vui vẻ nói.Phải không? Cám ơn – Tiếp nhận khăn mặt, Thụy Hiên lau lau gương mặt mình.Đương nhiên a!!Thúy Nhi, ngươi trước lui xuống đi, ta thay y phục – Đem khăn mặt để vào trong thủy bồn, Thụy Hiên nhẹ nhàng nói.Hảo – Đã sớm quen Thụy Hiên thay y phục không thích có người bên cạnh, Thúy Nhi lấy lý do dọn dẹp bồn thủy chạy xuống lầu, lưu lại không gian tư mật cho Thụy Hiên.Thụy Hiên muốn thay y phục, nhưng vừa cởi nội y liền dựa vào bàn, thuần thục đưa tay tham nhập hậu đình của bản thân chuyển một vòng, nguyên lai là thanh tẩy dịch thể trong cơ thể hắn, này có một lần hắn tỉnh ngủ liền thấy Mộc Dĩnh Nhiên đang làm thế, y cũng giải thích cho hắn biết đây là việc bắt buộc làm.Bởi vì Sở Hoài Chi mỗi lần làm xong tuyệt đối sẽ không giúp hắn thanh tẩy, cho nên đều là hắn tự làm, lâu dần liền hoàn toàn học được như thế nào có thể tẩy sạch sẽ.Ngay lúc nhón tay Thụy Hiên tiến vào liền có một ngón tay khác vươn vào, thuần thục nhẹ nhàng di chuyển.Thụy Hiên, mông kiều cao như vậy là biết ta đến nên muốn câu dẫn ta sao? – Mộc Dĩnh Nhiên sung sướng thấp giọng nói =))Mộc Dĩnh Nhiên? Ngô… – Thụy Hiên kinh hách cựa quậy, lại ngoài ý muốn làm ngón tay Mộc Dĩnh Nhiên chạm vào điểm mẫn cảm, chỉ có thể đỏ mặt phát ra tiếng r*n r* nhẹ.Ai…đừng nhúc nhích – Mộc Dĩnh Nhiên áp hắn lên bàn, ôn nhu nói – Yên tâm, tối qua ngươi bị cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc chỉnh một đêm, ta sẽ không thiếu đạo đức đến nỗi bây giờ tiến vào ngươi.Được rồi, tẩy sạch sẽ – Rút ngón tay ra, Mộc Dĩnh Nhiên chủ động sửa sang lại nội y cho hắn, cũng xuất một kiện y phục thanh lịch thay hắn mặc vào.Cám ơn.Trước đừng cảm tạ ta, ta còn chưa nói xong đâu! Nếu ta muốn ăn ngươi, ít nhất cũng phải đợi đến buổi chiều, ta tin tưởng thời gian đó ngươi đã nghỉ ngơi đủ – Mộc Dĩnh Nhiên trộm lúc Thụy Hiên đang ngây người mà hôn lên đôi môi đỏ mọng, hắc hắc cười nói.Ngươi!!! – Thụy Hiên đỏ mặt, nửa câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể trừng Mộc Dĩnh Nhiên.Được rồi, được rồi, đừng nóng giận – Mộc Dĩnh Nhiên nhéo nhéo hai má đã ửng hồng của hắn – Ta nói giỡn thôi mà.Đúng rồi, Thụy Hiên…tối hôm qua đại ca của ta đến…có làm gì kỳ quái không? – Mộc Dĩnh Nhiên cười trong chốc lát liền hỏi.Nhiên ca kute qá chời =))))))))))))))))))) Lưu manh mặt dày công bất quá ta thích =))