Tác giả:

Một buổi tối kia, cô đang trên đường về nhà sau khi ra ngoài mua một ít đồ. Đi qua một con hẻm nhỏ, bỗng cô thấy một người đang ngồi dựa lưng vào tường, cô không thấy rõ mặt người đó. Cô định cứ thế mặc kệ, bởi cô không muốn gây phiền phức cho bản thân. Nhưng tiếng th* d*c ngày càng nặng nề hơn, chắc có lẽ người ta bị thương, thôi thì hôm nay cô giúp đỡ một lần vậy. Vừa đi vào trong, cô thấy thì ra là một chàng trai, nhìn có chút quen mắt. Hình như nhận ra có ai đó bước vào nên chàng trai ngước mặt lên. Cô nhận ra cậu ấy, là Alex, cậu học sinh ngồi sau cô trong lớp.  "Này Alex, cậu không sao chứ?" - Cô nói xong thì tiến tới dìu cậu đứng dậy. "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?" "Mình vừa bị cướp, cảm ơn cậu nha Jane." - Một giọng nói trầm đáp lại cô. "Nhìn cậu chật vật như vậy, hay là cậu về nhà mình đi, nhà mình gần đây đến đó có thể giúp cậu sơ cứu vết thương" Thế là cô dẫn cậu về nhà. Căn nhà sáng trưng, có lẽ mẹ cô đã về nhà rồi. Nghe tiếng cửa mở, mẹ cô chạy ra xem - "Jane, con về nhà…

Chương 2

[Yandere] Kẻ Đeo BámTác giả: Yandere_akiTruyện Linh DịMột buổi tối kia, cô đang trên đường về nhà sau khi ra ngoài mua một ít đồ. Đi qua một con hẻm nhỏ, bỗng cô thấy một người đang ngồi dựa lưng vào tường, cô không thấy rõ mặt người đó. Cô định cứ thế mặc kệ, bởi cô không muốn gây phiền phức cho bản thân. Nhưng tiếng th* d*c ngày càng nặng nề hơn, chắc có lẽ người ta bị thương, thôi thì hôm nay cô giúp đỡ một lần vậy. Vừa đi vào trong, cô thấy thì ra là một chàng trai, nhìn có chút quen mắt. Hình như nhận ra có ai đó bước vào nên chàng trai ngước mặt lên. Cô nhận ra cậu ấy, là Alex, cậu học sinh ngồi sau cô trong lớp.  "Này Alex, cậu không sao chứ?" - Cô nói xong thì tiến tới dìu cậu đứng dậy. "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?" "Mình vừa bị cướp, cảm ơn cậu nha Jane." - Một giọng nói trầm đáp lại cô. "Nhìn cậu chật vật như vậy, hay là cậu về nhà mình đi, nhà mình gần đây đến đó có thể giúp cậu sơ cứu vết thương" Thế là cô dẫn cậu về nhà. Căn nhà sáng trưng, có lẽ mẹ cô đã về nhà rồi. Nghe tiếng cửa mở, mẹ cô chạy ra xem - "Jane, con về nhà… Một bàn tay đặt lên vai cô làm cô giật mình. Cô quay đầu lại và hốt hoảng kêu:"Trời Alex! Làm mình hết hồn à, tưởng kẻ nào có ý đồ xấu với mình chứ. Mà cậu kiếm mình có chuyện gì không?"À...Thật ra... mình muốn mời cậu đi ăn để cám ơn. Cậu đi được không?" - Cậu vừa gãi đầu vừa nói trông ngốc vô c*̀ng."Được chứ."- Cô cười vui vẻ nhận lời, nghĩ sao không nhận cho được đồ chùa mà.Bây giờ hiện ra trước mắt cô toàn là những món cô thích khiến cô vui vẻ híp mắt lại, đáng yêu vô c*̀ng. Cô ăn đã gần được một nửa rồi ngẩng đầu lên mới thấy, Alex không hề ăn cái gì chỉ ngồi uống nước."Sao cậu không ăn đi?""Mình không sao, cậu ăn đi" - Cậu ấy lại cười một lần nữa."Cậu cười đẹp thiệt đó" - Cô nói xong rồi lại c*́i đầu ăn tiếp."Thật sao? Vậy mình sẽ luôn cười chỉ với mình cậu thôi."Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng thôi kệ ăn trước đã.Sau khi ăn xong, có người phục vụ vô thanh toán. Cô thấy cậu cầm hóa đơn rồi nhét vào trong cặp thì ngạc nhiên hỏi:"Cậu giữ cái hóa đơn làm gì?""Mình có thói quen lưu giữ lại mọi thứ. Giờ để mình đưa cậu về nhà."Trên đường đi, cả hai không nói với nhau một câu nào, tạo nên một bầu không khí ngại ngùng. Đột ngột cậu hỏi:"Chúng ta làm bạn bè với nhau được chứ?""Không phải trước đó chúng ta đã là bạn sao?""Không giống,  trước đó tớ với cậu c*̃ng chỉ là quan hệ bạn bè chung lớp thôi.""Sao c*̃ng được, mình đến nhà rồi, bye cậu." - Cô chào cậu rồi bước vào nhà.Kể từ sau ngày hôm đó, ngày nào cậu ta c*̃ng đi theo cô. Cô đi đâu cậu ta theo đó, tất nhiên là trừ chỗ WC. Có mấy lần cô bực quá phải hỏi "sao cậu cứ đi theo mình quài vậy" thì cậu ta lại trưng ra gương mặt đáng thương, chớp chớp đôi mắt nói "Không phải chúng ta là bạn sao". Nhìn khuôn mặt đó, bao nhiêu lời muốn nói lại nuốt trôi vào họng không thoát ra được. Ai bảo mặt cậu ta lại đáng yêu như vậy khiến cho cô mềm lòng. Thấy cô không phản đối nữa cậu lại cười híp mắt thiếu điều có cái đuôi đằng sau lắc qua lắc lại chẳng khác gì một con khuyển.Mà c*̃ng nhờ phước cậu ta mà có nhiều ánh mắt liếc qua cô. Cậu ta đẹp trai, tính tình trầm lặng không tiếp xúc với ai giờ lại bám theo cô, không có người ghen tị mới lạ.Nói đi c*̃ng phải nói lại, cậu ta thường xuyên rủ cô đi chơi và luôn là người thanh toán mọi thứ. Cô thấy vậy hơi ngại nhưng cậu cứ kiên quyết mình trả. Thấy cậu ta như thế cô c*̃ng đành thôi không nhắc đến nữa, lâu ngày c*̃ng thành quen.

Một bàn tay đặt lên vai cô làm cô giật mình. Cô quay đầu lại và hốt hoảng kêu:

"Trời Alex! Làm mình hết hồn à, tưởng kẻ nào có ý đồ xấu với mình chứ. Mà cậu kiếm mình có chuyện gì không?

"À...Thật ra... mình muốn mời cậu đi ăn để cám ơn. Cậu đi được không?" - Cậu vừa gãi đầu vừa nói trông ngốc vô c*̀ng.

"Được chứ."- Cô cười vui vẻ nhận lời, nghĩ sao không nhận cho được đồ chùa mà.

Bây giờ hiện ra trước mắt cô toàn là những món cô thích khiến cô vui vẻ híp mắt lại, đáng yêu vô c*̀ng. Cô ăn đã gần được một nửa rồi ngẩng đầu lên mới thấy, Alex không hề ăn cái gì chỉ ngồi uống nước.

"Sao cậu không ăn đi?"

"Mình không sao, cậu ăn đi" - Cậu ấy lại cười một lần nữa.

"Cậu cười đẹp thiệt đó" - Cô nói xong rồi lại c*́i đầu ăn tiếp.

"Thật sao? Vậy mình sẽ luôn cười chỉ với mình cậu thôi."

Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng thôi kệ ăn trước đã.

Sau khi ăn xong, có người phục vụ vô thanh toán. Cô thấy cậu cầm hóa đơn rồi nhét vào trong cặp thì ngạc nhiên hỏi:

"Cậu giữ cái hóa đơn làm gì?"

"Mình có thói quen lưu giữ lại mọi thứ. Giờ để mình đưa cậu về nhà."

Trên đường đi, cả hai không nói với nhau một câu nào, tạo nên một bầu không khí ngại ngùng. Đột ngột cậu hỏi:

"Chúng ta làm bạn bè với nhau được chứ?"

"Không phải trước đó chúng ta đã là bạn sao?"

"Không giống,  trước đó tớ với cậu c*̃ng chỉ là quan hệ bạn bè chung lớp thôi."

"Sao c*̃ng được, mình đến nhà rồi, bye cậu." - Cô chào cậu rồi bước vào nhà.

Kể từ sau ngày hôm đó, ngày nào cậu ta c*̃ng đi theo cô. Cô đi đâu cậu ta theo đó, tất nhiên là trừ chỗ WC. Có mấy lần cô bực quá phải hỏi "sao cậu cứ đi theo mình quài vậy" thì cậu ta lại trưng ra gương mặt đáng thương, chớp chớp đôi mắt nói "Không phải chúng ta là bạn sao". Nhìn khuôn mặt đó, bao nhiêu lời muốn nói lại nuốt trôi vào họng không thoát ra được. Ai bảo mặt cậu ta lại đáng yêu như vậy khiến cho cô mềm lòng. Thấy cô không phản đối nữa cậu lại cười híp mắt thiếu điều có cái đuôi đằng sau lắc qua lắc lại chẳng khác gì một con khuyển.

Mà c*̃ng nhờ phước cậu ta mà có nhiều ánh mắt liếc qua cô. Cậu ta đẹp trai, tính tình trầm lặng không tiếp xúc với ai giờ lại bám theo cô, không có người ghen tị mới lạ.

Nói đi c*̃ng phải nói lại, cậu ta thường xuyên rủ cô đi chơi và luôn là người thanh toán mọi thứ. Cô thấy vậy hơi ngại nhưng cậu cứ kiên quyết mình trả. Thấy cậu ta như thế cô c*̃ng đành thôi không nhắc đến nữa, lâu ngày c*̃ng thành quen.

[Yandere] Kẻ Đeo BámTác giả: Yandere_akiTruyện Linh DịMột buổi tối kia, cô đang trên đường về nhà sau khi ra ngoài mua một ít đồ. Đi qua một con hẻm nhỏ, bỗng cô thấy một người đang ngồi dựa lưng vào tường, cô không thấy rõ mặt người đó. Cô định cứ thế mặc kệ, bởi cô không muốn gây phiền phức cho bản thân. Nhưng tiếng th* d*c ngày càng nặng nề hơn, chắc có lẽ người ta bị thương, thôi thì hôm nay cô giúp đỡ một lần vậy. Vừa đi vào trong, cô thấy thì ra là một chàng trai, nhìn có chút quen mắt. Hình như nhận ra có ai đó bước vào nên chàng trai ngước mặt lên. Cô nhận ra cậu ấy, là Alex, cậu học sinh ngồi sau cô trong lớp.  "Này Alex, cậu không sao chứ?" - Cô nói xong thì tiến tới dìu cậu đứng dậy. "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?" "Mình vừa bị cướp, cảm ơn cậu nha Jane." - Một giọng nói trầm đáp lại cô. "Nhìn cậu chật vật như vậy, hay là cậu về nhà mình đi, nhà mình gần đây đến đó có thể giúp cậu sơ cứu vết thương" Thế là cô dẫn cậu về nhà. Căn nhà sáng trưng, có lẽ mẹ cô đã về nhà rồi. Nghe tiếng cửa mở, mẹ cô chạy ra xem - "Jane, con về nhà… Một bàn tay đặt lên vai cô làm cô giật mình. Cô quay đầu lại và hốt hoảng kêu:"Trời Alex! Làm mình hết hồn à, tưởng kẻ nào có ý đồ xấu với mình chứ. Mà cậu kiếm mình có chuyện gì không?"À...Thật ra... mình muốn mời cậu đi ăn để cám ơn. Cậu đi được không?" - Cậu vừa gãi đầu vừa nói trông ngốc vô c*̀ng."Được chứ."- Cô cười vui vẻ nhận lời, nghĩ sao không nhận cho được đồ chùa mà.Bây giờ hiện ra trước mắt cô toàn là những món cô thích khiến cô vui vẻ híp mắt lại, đáng yêu vô c*̀ng. Cô ăn đã gần được một nửa rồi ngẩng đầu lên mới thấy, Alex không hề ăn cái gì chỉ ngồi uống nước."Sao cậu không ăn đi?""Mình không sao, cậu ăn đi" - Cậu ấy lại cười một lần nữa."Cậu cười đẹp thiệt đó" - Cô nói xong rồi lại c*́i đầu ăn tiếp."Thật sao? Vậy mình sẽ luôn cười chỉ với mình cậu thôi."Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng thôi kệ ăn trước đã.Sau khi ăn xong, có người phục vụ vô thanh toán. Cô thấy cậu cầm hóa đơn rồi nhét vào trong cặp thì ngạc nhiên hỏi:"Cậu giữ cái hóa đơn làm gì?""Mình có thói quen lưu giữ lại mọi thứ. Giờ để mình đưa cậu về nhà."Trên đường đi, cả hai không nói với nhau một câu nào, tạo nên một bầu không khí ngại ngùng. Đột ngột cậu hỏi:"Chúng ta làm bạn bè với nhau được chứ?""Không phải trước đó chúng ta đã là bạn sao?""Không giống,  trước đó tớ với cậu c*̃ng chỉ là quan hệ bạn bè chung lớp thôi.""Sao c*̃ng được, mình đến nhà rồi, bye cậu." - Cô chào cậu rồi bước vào nhà.Kể từ sau ngày hôm đó, ngày nào cậu ta c*̃ng đi theo cô. Cô đi đâu cậu ta theo đó, tất nhiên là trừ chỗ WC. Có mấy lần cô bực quá phải hỏi "sao cậu cứ đi theo mình quài vậy" thì cậu ta lại trưng ra gương mặt đáng thương, chớp chớp đôi mắt nói "Không phải chúng ta là bạn sao". Nhìn khuôn mặt đó, bao nhiêu lời muốn nói lại nuốt trôi vào họng không thoát ra được. Ai bảo mặt cậu ta lại đáng yêu như vậy khiến cho cô mềm lòng. Thấy cô không phản đối nữa cậu lại cười híp mắt thiếu điều có cái đuôi đằng sau lắc qua lắc lại chẳng khác gì một con khuyển.Mà c*̃ng nhờ phước cậu ta mà có nhiều ánh mắt liếc qua cô. Cậu ta đẹp trai, tính tình trầm lặng không tiếp xúc với ai giờ lại bám theo cô, không có người ghen tị mới lạ.Nói đi c*̃ng phải nói lại, cậu ta thường xuyên rủ cô đi chơi và luôn là người thanh toán mọi thứ. Cô thấy vậy hơi ngại nhưng cậu cứ kiên quyết mình trả. Thấy cậu ta như thế cô c*̃ng đành thôi không nhắc đến nữa, lâu ngày c*̃ng thành quen.

Chương 2