Tháng ba, đầu xuân, khắp lâu ngập tràn hoa. Hoa Mãn Lâu bất luận tại thời điểm nào đối với hoa luôn luôn có một loại nhiệt tình chính là yêu thương như sinh mệnh mình. Tuy rằng lúc này thân hắn ở tiểu lâu chứ không phải Vạn Hoa Lâu cũng không phải ở Giang Nam cô tô như trước, tiểu lâu vẫn như thế mang lại cho hắn cảm giác bình yên, tất cả đều khiến lòng hắn sung sướng giống như hoàng hôn kia bất biến. Mặt trời lặn, hắn một mình ngồi trước cửa sổ, đôi môi nhẹ vỗ về cánh hoa, hít hà hương hoa, đáy lòng hắn ngập tràn cảm kích. Cảm kích trời cao không có cướp đi sinh mệnh hắn, nhượng hắn được hưởng thụ sự kỳ diệu của nhân sinh, hưởng thụ cảnh sắc hoàng hôn mỹ lệ này. Mặc dù nơi đây không có Lục tiểu kê, cũng không có Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu tin tưởng, thế giới này vẫn tồn tại loại người mà cho dù trong hoàn cảnh nào vẫn hảo hảo sống sót. Mà bọn họ chính là kiểu người như thế nên Hoa Mãn Lâu tuyệt không lo lắng. Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, ánh nắng nhạt…
Chương 26-2
Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn LâuTác giả: Trà Thụ CôTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTháng ba, đầu xuân, khắp lâu ngập tràn hoa. Hoa Mãn Lâu bất luận tại thời điểm nào đối với hoa luôn luôn có một loại nhiệt tình chính là yêu thương như sinh mệnh mình. Tuy rằng lúc này thân hắn ở tiểu lâu chứ không phải Vạn Hoa Lâu cũng không phải ở Giang Nam cô tô như trước, tiểu lâu vẫn như thế mang lại cho hắn cảm giác bình yên, tất cả đều khiến lòng hắn sung sướng giống như hoàng hôn kia bất biến. Mặt trời lặn, hắn một mình ngồi trước cửa sổ, đôi môi nhẹ vỗ về cánh hoa, hít hà hương hoa, đáy lòng hắn ngập tràn cảm kích. Cảm kích trời cao không có cướp đi sinh mệnh hắn, nhượng hắn được hưởng thụ sự kỳ diệu của nhân sinh, hưởng thụ cảnh sắc hoàng hôn mỹ lệ này. Mặc dù nơi đây không có Lục tiểu kê, cũng không có Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu tin tưởng, thế giới này vẫn tồn tại loại người mà cho dù trong hoàn cảnh nào vẫn hảo hảo sống sót. Mà bọn họ chính là kiểu người như thế nên Hoa Mãn Lâu tuyệt không lo lắng. Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, ánh nắng nhạt… Đông Phương Bất Bại đối với thân thể mình ngày càng biến hóa rõ ràng, còn có hắn đã sớm không có cách nào đối với nữ tử nâng lên, khiến hắn căn bản không dám ra ngoài, tâm tình khi sống một mình mấy năm nay, trong tâm tràn đầy hận ý (Cẩn: ta không hiểu câu này là sao a (>﹏
Đông Phương Bất Bại đối với thân thể mình ngày càng biến hóa rõ ràng, còn có hắn đã sớm không có cách nào đối với nữ tử nâng lên, khiến hắn căn bản không dám ra ngoài, tâm tình khi sống một mình mấy năm nay, trong tâm tràn đầy hận ý (Cẩn: ta không hiểu câu này là sao a (>﹏
Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn LâuTác giả: Trà Thụ CôTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTháng ba, đầu xuân, khắp lâu ngập tràn hoa. Hoa Mãn Lâu bất luận tại thời điểm nào đối với hoa luôn luôn có một loại nhiệt tình chính là yêu thương như sinh mệnh mình. Tuy rằng lúc này thân hắn ở tiểu lâu chứ không phải Vạn Hoa Lâu cũng không phải ở Giang Nam cô tô như trước, tiểu lâu vẫn như thế mang lại cho hắn cảm giác bình yên, tất cả đều khiến lòng hắn sung sướng giống như hoàng hôn kia bất biến. Mặt trời lặn, hắn một mình ngồi trước cửa sổ, đôi môi nhẹ vỗ về cánh hoa, hít hà hương hoa, đáy lòng hắn ngập tràn cảm kích. Cảm kích trời cao không có cướp đi sinh mệnh hắn, nhượng hắn được hưởng thụ sự kỳ diệu của nhân sinh, hưởng thụ cảnh sắc hoàng hôn mỹ lệ này. Mặc dù nơi đây không có Lục tiểu kê, cũng không có Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu tin tưởng, thế giới này vẫn tồn tại loại người mà cho dù trong hoàn cảnh nào vẫn hảo hảo sống sót. Mà bọn họ chính là kiểu người như thế nên Hoa Mãn Lâu tuyệt không lo lắng. Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, ánh nắng nhạt… Đông Phương Bất Bại đối với thân thể mình ngày càng biến hóa rõ ràng, còn có hắn đã sớm không có cách nào đối với nữ tử nâng lên, khiến hắn căn bản không dám ra ngoài, tâm tình khi sống một mình mấy năm nay, trong tâm tràn đầy hận ý (Cẩn: ta không hiểu câu này là sao a (>﹏