Tháng ba, đầu xuân, khắp lâu ngập tràn hoa. Hoa Mãn Lâu bất luận tại thời điểm nào đối với hoa luôn luôn có một loại nhiệt tình chính là yêu thương như sinh mệnh mình. Tuy rằng lúc này thân hắn ở tiểu lâu chứ không phải Vạn Hoa Lâu cũng không phải ở Giang Nam cô tô như trước, tiểu lâu vẫn như thế mang lại cho hắn cảm giác bình yên, tất cả đều khiến lòng hắn sung sướng giống như hoàng hôn kia bất biến. Mặt trời lặn, hắn một mình ngồi trước cửa sổ, đôi môi nhẹ vỗ về cánh hoa, hít hà hương hoa, đáy lòng hắn ngập tràn cảm kích. Cảm kích trời cao không có cướp đi sinh mệnh hắn, nhượng hắn được hưởng thụ sự kỳ diệu của nhân sinh, hưởng thụ cảnh sắc hoàng hôn mỹ lệ này. Mặc dù nơi đây không có Lục tiểu kê, cũng không có Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu tin tưởng, thế giới này vẫn tồn tại loại người mà cho dù trong hoàn cảnh nào vẫn hảo hảo sống sót. Mà bọn họ chính là kiểu người như thế nên Hoa Mãn Lâu tuyệt không lo lắng. Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, ánh nắng nhạt…
Chương 28-3
Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn LâuTác giả: Trà Thụ CôTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTháng ba, đầu xuân, khắp lâu ngập tràn hoa. Hoa Mãn Lâu bất luận tại thời điểm nào đối với hoa luôn luôn có một loại nhiệt tình chính là yêu thương như sinh mệnh mình. Tuy rằng lúc này thân hắn ở tiểu lâu chứ không phải Vạn Hoa Lâu cũng không phải ở Giang Nam cô tô như trước, tiểu lâu vẫn như thế mang lại cho hắn cảm giác bình yên, tất cả đều khiến lòng hắn sung sướng giống như hoàng hôn kia bất biến. Mặt trời lặn, hắn một mình ngồi trước cửa sổ, đôi môi nhẹ vỗ về cánh hoa, hít hà hương hoa, đáy lòng hắn ngập tràn cảm kích. Cảm kích trời cao không có cướp đi sinh mệnh hắn, nhượng hắn được hưởng thụ sự kỳ diệu của nhân sinh, hưởng thụ cảnh sắc hoàng hôn mỹ lệ này. Mặc dù nơi đây không có Lục tiểu kê, cũng không có Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu tin tưởng, thế giới này vẫn tồn tại loại người mà cho dù trong hoàn cảnh nào vẫn hảo hảo sống sót. Mà bọn họ chính là kiểu người như thế nên Hoa Mãn Lâu tuyệt không lo lắng. Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, ánh nắng nhạt… Tiếp theo có người đáp: “Nếu là mật đạo đương nhiên khó tìm, đâu dễ dàng cho ngươi thấy chứ?”“Lão đại, cái người tên Hướng Vấn Thiên có gạt chúng ta không a?”“Hắn là không thể nào? Hắn gạt chúng ta có lợi gì chứ?”“Ai, bất quá, giang hồ đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại thật sự bế quan ư? Nếu vạn nhất gặp phải hắn, chúng ta hẳn là….”“Khứ khứ, ngươi cái miện quạ đen? Chúng ta thám thính nhiều ngày như vậy, không phải đã sớm biết rõ? Lại nói, Nhật Nguyệt Thần Giáo bây giờ ngay cả lệnh bài cũng có thể bán, ngươi còn sợ cái gì? Thật sự gặp, liền nói là Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chúng, không được sao? Ngươi thật cho đây là tường đồng vách sắt ni?”“Hắc hắc, lão đại nói đúng. Ta xem Nhật Nguyệt Thần Giáo phân tán như vầy, căn bản cùng với truyền bá trên giang hồ hoàn toàn không giống.”Nếu Hoa Mãn Lâu có thể nhìn thấy, hắn nhất định có thể phát hiện sắc mặt của Đông Phương Bất Bại đã bởi vì…..những nhàn thoại này mà thay đổi rất khó nhìn. Bất quá giờ phút này, Hoa Mãn Lâu vẫn có thể cảm giác được rõ rệt sát khí trên người Đông Phương Bất Bại.Những người này thật đúng là… Hoa Mãn Lâu bước lên, kéo lại cánh tay của Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi?”Nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn không nhúc nhích. Hoa Mãn Lâu không khỏi có chút cười khổ, người này sát khí không phải là một loại nặng. Thật ra thì Hoa Mãn Lâu cũng biết, dưới tình hình này muốn Đông Phương Bất Bại rời đi, khả năng thật không lớn. Hắn tốt nhất chỉ có thể chuẩn bị cứu một mạng người.Từ tiếng bước chân có thể nghe ra, có bảy người, bọn họ tựa hồ bởi vì cảnh vệ nhật nguyệt thần giáo phân tán mà buông lỏng cảnh giác. Lúc bọn họ đi ra khỏi rừng cây, tình trạng trước mắt khiến cho bọn họ nhất thời ngẩn ra.Chỉ thấy dưới ánh trăng, lưỡng đạo thân ảnh song song đứng trên hai khối cự thạch ở trong ao sen, gió thổi bay lên quần áo bọn họ, phiêu phiêu giống như thần tiên vậy. Mà nhìn trở về bảy người này, lớn lên không là thiên kì bách quái, nhưng bộ dáng cũng không dễ nhìn chút nào.Bảy người sau khi ngây người, mới nhớ tới mình tới là để làm gì. Không rõ thân phận của Đông Phương Bất Bại cùng Hoa Mãn Lâu, bọn họ cũng không nghĩ hai người là giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo, vì vậy liền mở miệng hô to: “ Các ngươi là ai?”Đông Phương Bất Bại tự nhiên sẽ không nói chuyện, chẳng qua là nhãn thần lạnh lùng nhìn đám người kia. Hoa Mãn Lâu thì vuốt mũi đứng ở bên cạnh hắn cười khổ.Bảy người kia thấy hai người không đáp, liền lại có người nói: “Ai, đại ca, hai người kia rốt cuộc có ý gì? Bất quá tiểu nương tử lớn lên thật đúng là xinh đẹp.”Lời này vừa ra, Hoa Mãn Lâu liền ngây ra một lúc, xinh đẹp tiểu nương tử?! Chẳn lẽ chính là chỉ….Trong nháy mắt, Hoa Mãn Lâu liền ý thức được “Nguy rồi”.Qủa nhiên, liền cả thời gian để thở ra cũng chưa tới, người nói ba chữ “tiểu nương tử”, đột nhiên kêu thảm một tiếng, bưng con mắt cuộn mình lăn trên mặt đất, vừa lăn lộn vừa kêu thảm thiết. Một màn này khiến cho mấy người kia mắt đều choáng váng, cái này ….Đây là xảy ra chuyện gì?
Tiếp theo có người đáp: “Nếu là mật đạo đương nhiên khó tìm, đâu dễ dàng cho ngươi thấy chứ?”
“Lão đại, cái người tên Hướng Vấn Thiên có gạt chúng ta không a?”
“Hắn là không thể nào? Hắn gạt chúng ta có lợi gì chứ?”
“Ai, bất quá, giang hồ đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại thật sự bế quan ư? Nếu vạn nhất gặp phải hắn, chúng ta hẳn là….”
“Khứ khứ, ngươi cái miện quạ đen? Chúng ta thám thính nhiều ngày như vậy, không phải đã sớm biết rõ? Lại nói, Nhật Nguyệt Thần Giáo bây giờ ngay cả lệnh bài cũng có thể bán, ngươi còn sợ cái gì? Thật sự gặp, liền nói là Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chúng, không được sao? Ngươi thật cho đây là tường đồng vách sắt ni?”
“Hắc hắc, lão đại nói đúng. Ta xem Nhật Nguyệt Thần Giáo phân tán như vầy, căn bản cùng với truyền bá trên giang hồ hoàn toàn không giống.”
Nếu Hoa Mãn Lâu có thể nhìn thấy, hắn nhất định có thể phát hiện sắc mặt của Đông Phương Bất Bại đã bởi vì…..những nhàn thoại này mà thay đổi rất khó nhìn. Bất quá giờ phút này, Hoa Mãn Lâu vẫn có thể cảm giác được rõ rệt sát khí trên người Đông Phương Bất Bại.
Những người này thật đúng là… Hoa Mãn Lâu bước lên, kéo lại cánh tay của Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi?”
Nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn không nhúc nhích. Hoa Mãn Lâu không khỏi có chút cười khổ, người này sát khí không phải là một loại nặng. Thật ra thì Hoa Mãn Lâu cũng biết, dưới tình hình này muốn Đông Phương Bất Bại rời đi, khả năng thật không lớn. Hắn tốt nhất chỉ có thể chuẩn bị cứu một mạng người.
Từ tiếng bước chân có thể nghe ra, có bảy người, bọn họ tựa hồ bởi vì cảnh vệ nhật nguyệt thần giáo phân tán mà buông lỏng cảnh giác. Lúc bọn họ đi ra khỏi rừng cây, tình trạng trước mắt khiến cho bọn họ nhất thời ngẩn ra.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, lưỡng đạo thân ảnh song song đứng trên hai khối cự thạch ở trong ao sen, gió thổi bay lên quần áo bọn họ, phiêu phiêu giống như thần tiên vậy. Mà nhìn trở về bảy người này, lớn lên không là thiên kì bách quái, nhưng bộ dáng cũng không dễ nhìn chút nào.
Bảy người sau khi ngây người, mới nhớ tới mình tới là để làm gì. Không rõ thân phận của Đông Phương Bất Bại cùng Hoa Mãn Lâu, bọn họ cũng không nghĩ hai người là giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo, vì vậy liền mở miệng hô to: “ Các ngươi là ai?”
Đông Phương Bất Bại tự nhiên sẽ không nói chuyện, chẳng qua là nhãn thần lạnh lùng nhìn đám người kia. Hoa Mãn Lâu thì vuốt mũi đứng ở bên cạnh hắn cười khổ.
Bảy người kia thấy hai người không đáp, liền lại có người nói: “Ai, đại ca, hai người kia rốt cuộc có ý gì? Bất quá tiểu nương tử lớn lên thật đúng là xinh đẹp.”
Lời này vừa ra, Hoa Mãn Lâu liền ngây ra một lúc, xinh đẹp tiểu nương tử?! Chẳn lẽ chính là chỉ….Trong nháy mắt, Hoa Mãn Lâu liền ý thức được “Nguy rồi”.
Qủa nhiên, liền cả thời gian để thở ra cũng chưa tới, người nói ba chữ “tiểu nương tử”, đột nhiên kêu thảm một tiếng, bưng con mắt cuộn mình lăn trên mặt đất, vừa lăn lộn vừa kêu thảm thiết. Một màn này khiến cho mấy người kia mắt đều choáng váng, cái này ….Đây là xảy ra chuyện gì?
Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn LâuTác giả: Trà Thụ CôTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTháng ba, đầu xuân, khắp lâu ngập tràn hoa. Hoa Mãn Lâu bất luận tại thời điểm nào đối với hoa luôn luôn có một loại nhiệt tình chính là yêu thương như sinh mệnh mình. Tuy rằng lúc này thân hắn ở tiểu lâu chứ không phải Vạn Hoa Lâu cũng không phải ở Giang Nam cô tô như trước, tiểu lâu vẫn như thế mang lại cho hắn cảm giác bình yên, tất cả đều khiến lòng hắn sung sướng giống như hoàng hôn kia bất biến. Mặt trời lặn, hắn một mình ngồi trước cửa sổ, đôi môi nhẹ vỗ về cánh hoa, hít hà hương hoa, đáy lòng hắn ngập tràn cảm kích. Cảm kích trời cao không có cướp đi sinh mệnh hắn, nhượng hắn được hưởng thụ sự kỳ diệu của nhân sinh, hưởng thụ cảnh sắc hoàng hôn mỹ lệ này. Mặc dù nơi đây không có Lục tiểu kê, cũng không có Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu tin tưởng, thế giới này vẫn tồn tại loại người mà cho dù trong hoàn cảnh nào vẫn hảo hảo sống sót. Mà bọn họ chính là kiểu người như thế nên Hoa Mãn Lâu tuyệt không lo lắng. Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, ánh nắng nhạt… Tiếp theo có người đáp: “Nếu là mật đạo đương nhiên khó tìm, đâu dễ dàng cho ngươi thấy chứ?”“Lão đại, cái người tên Hướng Vấn Thiên có gạt chúng ta không a?”“Hắn là không thể nào? Hắn gạt chúng ta có lợi gì chứ?”“Ai, bất quá, giang hồ đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại thật sự bế quan ư? Nếu vạn nhất gặp phải hắn, chúng ta hẳn là….”“Khứ khứ, ngươi cái miện quạ đen? Chúng ta thám thính nhiều ngày như vậy, không phải đã sớm biết rõ? Lại nói, Nhật Nguyệt Thần Giáo bây giờ ngay cả lệnh bài cũng có thể bán, ngươi còn sợ cái gì? Thật sự gặp, liền nói là Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chúng, không được sao? Ngươi thật cho đây là tường đồng vách sắt ni?”“Hắc hắc, lão đại nói đúng. Ta xem Nhật Nguyệt Thần Giáo phân tán như vầy, căn bản cùng với truyền bá trên giang hồ hoàn toàn không giống.”Nếu Hoa Mãn Lâu có thể nhìn thấy, hắn nhất định có thể phát hiện sắc mặt của Đông Phương Bất Bại đã bởi vì…..những nhàn thoại này mà thay đổi rất khó nhìn. Bất quá giờ phút này, Hoa Mãn Lâu vẫn có thể cảm giác được rõ rệt sát khí trên người Đông Phương Bất Bại.Những người này thật đúng là… Hoa Mãn Lâu bước lên, kéo lại cánh tay của Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi?”Nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn không nhúc nhích. Hoa Mãn Lâu không khỏi có chút cười khổ, người này sát khí không phải là một loại nặng. Thật ra thì Hoa Mãn Lâu cũng biết, dưới tình hình này muốn Đông Phương Bất Bại rời đi, khả năng thật không lớn. Hắn tốt nhất chỉ có thể chuẩn bị cứu một mạng người.Từ tiếng bước chân có thể nghe ra, có bảy người, bọn họ tựa hồ bởi vì cảnh vệ nhật nguyệt thần giáo phân tán mà buông lỏng cảnh giác. Lúc bọn họ đi ra khỏi rừng cây, tình trạng trước mắt khiến cho bọn họ nhất thời ngẩn ra.Chỉ thấy dưới ánh trăng, lưỡng đạo thân ảnh song song đứng trên hai khối cự thạch ở trong ao sen, gió thổi bay lên quần áo bọn họ, phiêu phiêu giống như thần tiên vậy. Mà nhìn trở về bảy người này, lớn lên không là thiên kì bách quái, nhưng bộ dáng cũng không dễ nhìn chút nào.Bảy người sau khi ngây người, mới nhớ tới mình tới là để làm gì. Không rõ thân phận của Đông Phương Bất Bại cùng Hoa Mãn Lâu, bọn họ cũng không nghĩ hai người là giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo, vì vậy liền mở miệng hô to: “ Các ngươi là ai?”Đông Phương Bất Bại tự nhiên sẽ không nói chuyện, chẳng qua là nhãn thần lạnh lùng nhìn đám người kia. Hoa Mãn Lâu thì vuốt mũi đứng ở bên cạnh hắn cười khổ.Bảy người kia thấy hai người không đáp, liền lại có người nói: “Ai, đại ca, hai người kia rốt cuộc có ý gì? Bất quá tiểu nương tử lớn lên thật đúng là xinh đẹp.”Lời này vừa ra, Hoa Mãn Lâu liền ngây ra một lúc, xinh đẹp tiểu nương tử?! Chẳn lẽ chính là chỉ….Trong nháy mắt, Hoa Mãn Lâu liền ý thức được “Nguy rồi”.Qủa nhiên, liền cả thời gian để thở ra cũng chưa tới, người nói ba chữ “tiểu nương tử”, đột nhiên kêu thảm một tiếng, bưng con mắt cuộn mình lăn trên mặt đất, vừa lăn lộn vừa kêu thảm thiết. Một màn này khiến cho mấy người kia mắt đều choáng váng, cái này ….Đây là xảy ra chuyện gì?