Thanh triều. Năm Khang Hy thứ hai mươi ba. Mỹ Ly quỳ trên thềm đá hán bạch ngọc trước Từ Ninh cung, đầu cúi gằm. Trời âm u tựa hồ sắp mưa, bầu không khí ẩm ướt, nhưng hoa trong vườn thì lại tươi thắm khác thường. Nàng rụt rè hít một hơi. Thơm quá! Đã hai năm ròng nàng không được thưởng thức hoa. Ở An Ninh điện đổ nát thê lương chỉ có toàn cỏ dại và bồ công anh tẻ nhạt, vào tiết xuân ấm áp, nàng thích gom những đóa bồ công anh hình cầu, ngồi trên thềm đá tróc lở trước điện mà thổi từng bông một, những tán dù nhỏ ấy liền nương làn gió dịu dàng bay đi. Tự do! Cầm lòng không đậu, nàng đảo mắt ngắm những sắc màu diễm lệ kia. Hoa lá đẹp đẽ và cả Từ Ninh cung nguy nga trước mặt đều có phần xa lạ với nàng, như thể lần gần nhất nhìn thấy chúng cũng là chuyện từ kiếp trước. Sắp cụp mắt về, nàng vô tình nhận ra bốn thị nữ đứng trước cửa cung đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Nàng thoáng mỉm cười với họ, quả nhiên họ đều ngó lảng. Hai năm nay, nàng đã quen rồi, quen với những ánh mắt khinh…
Chương 13: Sao trời
Thương LyTác giả: Tuyết Linh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcThanh triều. Năm Khang Hy thứ hai mươi ba. Mỹ Ly quỳ trên thềm đá hán bạch ngọc trước Từ Ninh cung, đầu cúi gằm. Trời âm u tựa hồ sắp mưa, bầu không khí ẩm ướt, nhưng hoa trong vườn thì lại tươi thắm khác thường. Nàng rụt rè hít một hơi. Thơm quá! Đã hai năm ròng nàng không được thưởng thức hoa. Ở An Ninh điện đổ nát thê lương chỉ có toàn cỏ dại và bồ công anh tẻ nhạt, vào tiết xuân ấm áp, nàng thích gom những đóa bồ công anh hình cầu, ngồi trên thềm đá tróc lở trước điện mà thổi từng bông một, những tán dù nhỏ ấy liền nương làn gió dịu dàng bay đi. Tự do! Cầm lòng không đậu, nàng đảo mắt ngắm những sắc màu diễm lệ kia. Hoa lá đẹp đẽ và cả Từ Ninh cung nguy nga trước mặt đều có phần xa lạ với nàng, như thể lần gần nhất nhìn thấy chúng cũng là chuyện từ kiếp trước. Sắp cụp mắt về, nàng vô tình nhận ra bốn thị nữ đứng trước cửa cung đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Nàng thoáng mỉm cười với họ, quả nhiên họ đều ngó lảng. Hai năm nay, nàng đã quen rồi, quen với những ánh mắt khinh… Đêm đã về khuya.Mỹ Ly ngồi trên giường, quan sát căn phòng nhỏ của mình dưới ánh nến chập chờn. Lúc trước mỗi khi lưu lại trong cung, nàng thường nghỉ ở đây, nhưng giờ nhìn quanh vẫn thấy có chút xa lạ.Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, không muốn đánh thức cung nữ Hồng Linh nằm ở giường nhỏ cạnh cửa sổ. Nàng sợ nằm mộng kêu thét đánh động người khác, lại không tiện nhờ Hồng Linh lớn hơn mình hai tuổi thức canh đêm, đành dùng biện pháp cũ: Thức trắng.Bầu trời đêm mùa xuân dịu dàng và trong trẻo, tuy không sâu thẳm cao vời như trời thu, nhưng dưới làn gió hây hẩy, ngẩng đầu ngắm sao giăng, cõi lòng dường như cũng mở rộng hẳn ra.Mỹ Ly ngồi xuống, dựa vào cột hành lang, dõi mắt ngắm bầu trời lấp lánh sao, lòng dâng đầy cảm khái chua xót. Cũng vẫn trong một khu vườn ở Tử Cấm Thành tĩnh mịch, cũng vẫn là một cô gái lẻ loi nhỏ bé, nhưng bầu trời trên cao dường như đã khác hoàn toàn.Có lẽ cuộc đời dạy nàng quá nhiều, nhưng nàng lại học được quá chậm. Bao nhiêu hỉ nộ ái ố ngày trước theo tháng năm cô đơn dằng dặc đã lắng đọng thành nét lãnh đạm hiện giờ. Còn tương lai… Nàng hoang mang rơi lệ, không biết thật lâu về sau, khi nàng một mình ngắm sao trời, sẽ có tâm trạng thế nào đây?“Ai?” Một tiếng quát khẽ đầy đề phòng khiến nàng giật bắn mình. Mắt vừa hoa lên, đã thấy thị vệ tuần đêm rảo bước tiến lại, giơ cao đèn lồng chuẩn bị soi tỏ mặt nàng.“Không có gì, các ngươi cứ tiếp tục tuần tra đi.” Giọng nói lúc đầu nay đã bình tĩnh lại, hạ giọng ra lệnh, ngăn thị vệ tiến đến gần.Hai mắt Mỹ Ly quen dần với ánh sáng. Đám thị vệ đã xếp thành hang lui ra khỏi tiểu viện, ánh sáng mờ đi giúp nàng nhìn thấy rõ hơn người vừa mới đến.Ánh sao như tấm màn lụa lung linh quanh người gã, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú với những đường nét uốn lượn dễ nhìn, dưới bóng rợp của hàng mi, đôi mắt trong sáng đầy thiện ý lấp lánh nét cười, thì ra là gã, Vĩnh Hách.Gió đêm thổi qua, nàng thấy mặt lành lạnh, giờ mới nhận ra ngấn nước mắt chưa kịp lau đi, bèn đưa tay áo quệt sơ một lượt.Vĩnh Hách! Nàng bỗng ngượng ngùng, nhớ đến lời nói của lão tổ tông với Ứng Như phúc tấn cùng vẻ mặt của bà lúc đó.Đương nhiên nàng không thể đối diện với gã bằng thái độ bình thản như trước được nữa. Gã còn cư xử tử tế với nàng hay không đây? Chắc là gã sẽ oán nàng, hận nàng, bởi nàng đem lại cho gã đủ mọi khó xử ưu phiền chứ gì?Nàng chầm chậm cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt tuấn tú của gã.“Cách cách…” Vĩnh Hách cau mày, giọng trầm thấp.Giọng nói của gã khiến trái tim Mỹ Ly quặn đau chua xót, gã đã không còn mỉm cười với nàng nữa rồi.“… không lạnh sao?” Gã lo lắng hỏi.Mỹ Ly hơi giật mình, ngẩn người đưa mắt nhìn Vĩnh Hách.Gã nhìn nàng vẻ không bằng lòng. Hai mắt giao nhau, gã hơi sững người, nàng cũng cảm thấy lúng túng, vội dời mắt đi nơi khác.Ánh sao cũng dịu dàng soi sáng khuôn mặt nàng.Y như lần đầu tiên gặp gỡ, Mỹ Ly vẫn hết sức yểu điệu mỹ lệ. Ai cũng nói Tố Doanh xinh đẹp, nhưng khi gã tiến vào trướng tránh nắng của lão tổ tông, giữa đám phụ nữ giắt đầy châu báu ngọc ngà, gã chỉ nhìn thấy mỗi người con gái đang cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh cài vẻn vẹn một đóa hoa nhã nhặn, khuôn mặt thon gầy mà mềm mại hơi nhìn xuống, chẳng hiểu tại sao gã vẫn nhận rõ hàng mi dài cong vút của nàng khẽ chớp. Tố Doanh đâu thể đẹp bằng nàng?Khi nghe lão tổ tông và ngạch nương nói chuyện về gã, nàng ngước nhìn lên bằng đôi mắt to lấp loáng, khiến gã hồi hộp phải liếc đi chỗ khác, tim đập loạn nhịp.Nàng gầy guộc yếu đuối, khi để thái y rửa sạch vết thương máu chảy đầm đìa, mặt nàng tái nhợt, đôi môi đỏ hồng mím chặt, quật cường không kêu đau, vẻ mặt nàng khiến tim gã nhức nhối tựa kim châm. Nhìn cảnh Tố Doanh khóc nức nở như hoa lê đẫm mưa, gã cũng thấy thương hại đấy, nhưng Mỹ Ly lại khiến lòng gã xót xa.Tin đồn về nàng rất nhiều, rất ác độc, lúc chưa gặp nàng gã cũng khinh thường, cũng a dua cùng mọi người châm biếm giễu cợt, nhưng thấy nàng rồi, gã cười không nổi, thậm chí nghe những lời phao nhảm khắc bạc, gã còn phẫn nộ không nguôi.Thiên hạ bêu rếu nàng đến vậy, trong khi nàng chỉ là một cô gái tay trắng đáng thương! Có lẽ cũng bởi nàng yếu ớt bơ vơ, mọi người mới dám táo tợn gây thương tổn cho nàng, tình đời đen bạc trong giới quý tộc gã biết quá rõ mà! Nếu nàng là em ruột của hoàng thượng thì ai dám nói nàng như vậy chứ!Mỹ Ly cụp mắt, lắc lắc đầu, búi tóc đã gỡ ra, những sợi tóc mềm mại lòa xòa tung bay trong gió, lòng gã chợt mềm lại, suýt chút nữa là đã đưa tay v**t v* mái tóc mượt mà đó.“Công tử… lại tuần đêm sao?” Lặng lẽ nhìn nhau mãi thì thật lúng túng, nàng cố tìm đề tài nói chuyện.“Cách cách lại không dám ngủ nữa à?”Nàng mỉm cười, gã quá thẳng thắn khi nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cảm giác rất thân thiện gần gũi. Thấy nàng cười, Vĩnh Hách cũng phá lên cười. Nàng ngắm khuôn mặt tươi tắn dễ coi của gã, ngực tưng tức. Chắc gã chưa biết ý định của lão tổ tông! Đột nhiên nàng thấy bất nhẫn, khi gã biết chuyện rồi, nàng sẽ không còn người bằng hữu này nữa.“Cách cách cứ thức như vậy là không được đâu. Ta trực theo ca, ngày mai có thể nghỉ ngơi, còn cách cách thì làm sao?” Gã khó nghĩ giùm nàng.“Không sao đâu.”Mỹ Ly ngoảnh mặt đi, không muốn nói chuyện thêm nữa. Để mai này gã đỡ phải hối hận vì đã trò chuyện hòa nhã với nàng, thì nàng cứ lãnh đạm giúp gã cất gánh nặng là hơn. “Ta vào phòng đây!” Nàng hơi cúi mặt, lạnh nhạt mỉm cười.“À, ừ…” Gã ấp úng một hồi. “Còn lâu trời mới sáng, cách cách làm việc gì để khỏi ngủ gật?”Sự chân thành trong lời nói của gã khiến lòng nàng nhói đau: “Ta thêu thùa, đọc sách.”Gã không tiện gọi nàng dừng lại, chỉ thở dài thườn thượt.“Đừng buồn, khi nào hết sợ, cách cách sẽ không gặp ác mộng nữa đâu.” Nói ra miệng rồi gã mới nhận ra đã từng nói y hệt như vậy với nàng. Mỹ Ly ngoái đầu mỉm cười cảm tạ.“Đợi ta một lát nhé!” Chợt nghĩ ra gì đó, Vĩnh Hách vội vàng quay mình chạy đi.Nhìn theo hình bóng thoáng một cái đã biến mất trong màn đêm, nàng nở nụ cười từ tận đáy lòng, gã quả là một người tốt, nhiệt tình như một đứa trẻ vậy.Một lát sau, Vĩnh Hách thở hồng hộc chạy trở lại, nhét một quyển sách vào tay nàng, “Đây là mấy truyện cười nho nhỏ lưu truyền trong dân gian, buổi tối đọc mấy quyển sách chán ngắt thì càng buồn ngủ thêm, cách cách đọc quyển này đi, cười một hồi thì sẽ không muốn ngủ nữa.”Mỹ Ly nín lặng siết chặt quyển sách nơi tay.“Cách cách cứ đọc đi, nếu thấy hay thì ta sẽ mua thêm. Và trước khi đọc xong thì nhớ phải hết sợ đấy!” Gã tha thiết dặn dò.Nàng gật đầu, “Cám ơn…”Gã vội vẫy tay, không muốn nghe nàng nói hết, “Ta đi tuần đây, cách cách mau vào phòng!”Mỹ Ly dõi theo bước chân gã xa dần, bất thần lại ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm. Sao mùa xuân đẹp thật, nàng thở dài, giá được ở mãi dưới màn sao mỹ lệ này thì tốt quá!Sáng sớm Hồng Linh tỉnh dậy thì Mỹ Ly đã rửa mặt xong. Cả đêm không ngủ, sáng ra mệt mỏi rã rời, nàng cố chấn chỉnh tinh thần, phải đi thỉnh an lão tổ tông rồi mới nghỉ ngơi được.Hồng Linh vào thông báo Vĩnh Hách thiếu gia ghé thăm, giọng hơi ngạc nhiên, chắc không ngờ sớm vậy đã có khách đến. Mỹ Ly hiểu ý mỉm cười, chắc là gã giao ban xong, không an tâm nên lại thăm nàng chứ gì?Vĩnh Hách tuần tra hết cả đêm, mắt thâm quầng, hai người nhìn nhau mỉm cười đồng cảm.“Sách đọc hay không?” Gã mở to mắt chân thành hỏi thăm.Mỹ Ly gật đầu không nói gì thêm. Lâu lắm rồi nàng không nhẹ nhõm như đêm qua, những câu chuyện tiếu lâm giúp nàng xua tan cảm giác buồn ngủ.“Vậy ngày mai ta sẽ mua thêm cho cách cách.” Gã hài lòng mỉm cười, nụ cười còn tươi hơn cả nắng sớm.“Không, không cần đâu.” Trước thiện ý chân thành như vậy, Mỹ Ly bỗng chẳng biết cảm ơn thế nào mới phải, bèn tìm đại một lý do, “Công tử gác đêm cũng mệt lắm rồi.” Buột miệng xong mới cảm thấy nói năng thế này quá thân mật, nàng tái mặt sợ gã cho rằng mình đường đột.“Không sao đâu!” Vĩnh Hách có vẻ phấn chấn, nụ cười càng nở rộng, “Thuận đường ta về nhà mà. À, đúng rồi,” gặp nàng thì đầu óc gã cứ rối tung beng, giờ mới nhớ ra, bèn đưa hộp thức ăn nhỏ cho nàng, “Đây là món gà bát trân. Cách cách cả đêm đói bụng, buổi sáng ăn chút cháo loãng thì sao no được.”Mỹ Ly ngẩn người nhìn hộp thức ăn trong tay, chợt thấy thật khó tiếp nhận tấm lòng tử tế này.Vĩnh Hách ngắm nàng, được một lúc thì ngượng ngùng, bèn quay mặt đi, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ nàng phát hiện ra khuôn mặt gã ửng hồng.
Đêm đã về khuya.
Mỹ Ly ngồi trên giường, quan sát căn phòng nhỏ của
mình dưới ánh nến chập chờn. Lúc trước mỗi khi lưu lại trong cung, nàng thường
nghỉ ở đây, nhưng giờ nhìn quanh vẫn thấy có chút xa lạ.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, không muốn đánh thức
cung nữ Hồng Linh nằm ở giường nhỏ cạnh cửa sổ. Nàng sợ nằm mộng kêu thét đánh
động người khác, lại không tiện nhờ Hồng Linh lớn hơn mình hai tuổi thức canh
đêm, đành dùng biện pháp cũ: Thức trắng.
Bầu trời đêm mùa xuân dịu dàng và trong trẻo, tuy
không sâu thẳm cao vời như trời thu, nhưng dưới làn gió hây hẩy, ngẩng đầu ngắm
sao giăng, cõi lòng dường như cũng mở rộng hẳn ra.
Mỹ Ly ngồi xuống, dựa vào cột hành lang, dõi mắt ngắm
bầu trời lấp lánh sao, lòng dâng đầy cảm khái chua xót. Cũng vẫn trong một khu
vườn ở Tử Cấm Thành tĩnh mịch, cũng vẫn là
một cô gái lẻ loi nhỏ bé, nhưng bầu trời trên cao dường như đã khác hoàn toàn.
Có lẽ cuộc đời dạy nàng quá nhiều, nhưng nàng lại học
được quá chậm. Bao nhiêu hỉ nộ ái ố ngày trước theo tháng năm cô đơn dằng dặc
đã lắng đọng thành nét lãnh đạm hiện giờ. Còn tương lai… Nàng hoang mang rơi
lệ, không biết thật lâu về sau, khi nàng một mình ngắm sao trời, sẽ có tâm
trạng thế nào đây?
“Ai?” Một tiếng quát khẽ đầy đề
phòng khiến nàng giật bắn mình. Mắt vừa hoa lên, đã thấy
thị vệ tuần đêm rảo bước tiến lại, giơ cao đèn lồng chuẩn bị soi tỏ mặt nàng.
“Không có gì, các ngươi cứ tiếp tục tuần tra đi.” Giọng
nói lúc đầu nay đã bình tĩnh lại, hạ giọng ra lệnh, ngăn thị vệ tiến đến gần.
Hai mắt Mỹ Ly quen dần với ánh sáng. Đám thị vệ đã xếp
thành hang lui ra khỏi tiểu viện, ánh sáng mờ đi giúp nàng nhìn thấy rõ hơn
người vừa mới đến.
Ánh sao như tấm màn lụa lung linh quanh người gã,
khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú với những đường nét uốn lượn dễ nhìn, dưới bóng rợp
của hàng mi, đôi mắt trong sáng đầy thiện ý lấp lánh nét cười, thì ra là gã,
Vĩnh Hách.
Gió đêm thổi qua, nàng thấy mặt lành lạnh, giờ mới
nhận ra ngấn nước mắt chưa kịp lau đi, bèn đưa tay áo quệt sơ một lượt.
Vĩnh Hách! Nàng bỗng ngượng ngùng, nhớ đến lời nói của
lão tổ tông với Ứng Như phúc tấn cùng vẻ mặt của bà lúc đó.Đương nhiên nàng
không thể đối diện với gã bằng thái độ bình thản như trước được nữa. Gã còn cư
xử tử tế với nàng hay không đây? Chắc là gã sẽ oán nàng, hận nàng, bởi nàng đem
lại cho gã đủ mọi khó xử ưu phiền chứ gì?
Nàng chầm chậm cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn khuôn
mặt tuấn tú của gã.
“Cách cách…” Vĩnh Hách cau mày, giọng trầm thấp.
Giọng nói của gã khiến trái tim Mỹ Ly quặn đau chua
xót, gã đã không còn mỉm cười với nàng nữa rồi.
“… không lạnh sao?” Gã lo lắng hỏi.
Mỹ Ly hơi giật mình, ngẩn người đưa mắt nhìn Vĩnh
Hách.Gã nhìn nàng vẻ không bằng lòng. Hai mắt
giao nhau, gã hơi sững người, nàng cũng cảm thấy lúng túng, vội dời mắt đi nơi
khác.
Ánh sao cũng dịu dàng soi sáng khuôn mặt nàng.
Y như lần đầu tiên gặp gỡ, Mỹ Ly vẫn hết sức yểu điệu
mỹ lệ. Ai cũng nói Tố Doanh xinh đẹp, nhưng khi gã tiến vào trướng tránh nắng
của lão tổ tông, giữa đám phụ nữ giắt đầy châu báu ngọc ngà, gã chỉ nhìn thấy
mỗi người con gái đang cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh cài vẻn vẹn một đóa hoa
nhã nhặn, khuôn mặt thon gầy mà mềm mại hơi nhìn xuống, chẳng hiểu tại sao gã
vẫn nhận rõ hàng mi dài cong vút của nàng khẽ chớp. Tố Doanh đâu thể đẹp bằng
nàng?
Khi nghe lão tổ tông và ngạch nương nói chuyện về gã,
nàng ngước nhìn lên bằng đôi mắt to lấp loáng, khiến gã hồi hộp phải liếc đi
chỗ khác, tim đập loạn nhịp.
Nàng gầy guộc yếu đuối, khi để thái y rửa sạch vết
thương máu chảy đầm đìa, mặt nàng tái nhợt, đôi môi đỏ hồng mím chặt, quật
cường không kêu đau, vẻ mặt nàng khiến tim gã nhức nhối tựa kim châm. Nhìn cảnh
Tố Doanh khóc nức nở như hoa lê đẫm mưa, gã cũng thấy thương hại đấy, nhưng Mỹ
Ly lại khiến lòng gã xót xa.
Tin đồn về nàng rất nhiều, rất ác độc, lúc chưa gặp
nàng gã cũng khinh thường, cũng a dua cùng mọi người châm biếm giễu cợt, nhưng
thấy nàng rồi, gã cười không nổi, thậm chí nghe những lời phao nhảm khắc bạc,
gã còn phẫn nộ không nguôi.
Thiên hạ bêu rếu nàng đến vậy, trong khi nàng chỉ là
một cô gái tay trắng đáng thương! Có lẽ cũng bởi nàng yếu ớt bơ vơ, mọi người
mới dám táo tợn gây thương tổn cho nàng, tình đời đen bạc trong giới quý tộc gã
biết quá rõ mà! Nếu nàng là em ruột của hoàng thượng thì ai dám nói nàng như
vậy chứ!
Mỹ Ly cụp mắt, lắc lắc đầu, búi tóc đã gỡ ra, những
sợi tóc mềm mại lòa xòa tung bay trong gió, lòng gã chợt mềm lại, suýt chút nữa
là đã đưa tay v**t v* mái tóc mượt mà đó.
“Công tử… lại tuần đêm sao?” Lặng lẽ
nhìn nhau mãi thì thật lúng túng, nàng cố tìm đề tài nói chuyện.
“Cách cách lại không dám ngủ nữa à?”
Nàng mỉm cười, gã quá thẳng thắn khi nói ra suy nghĩ
của mình, nhưng cảm giác rất thân thiện gần gũi. Thấy nàng cười, Vĩnh Hách cũng
phá lên cười. Nàng ngắm khuôn mặt tươi tắn dễ coi của gã, ngực tưng tức. Chắc
gã chưa biết ý định của lão tổ tông! Đột nhiên nàng thấy bất nhẫn, khi gã biết
chuyện rồi, nàng sẽ không còn người bằng hữu này nữa.
“Cách cách cứ thức như vậy là không được đâu. Ta trực
theo ca, ngày mai có thể nghỉ ngơi, còn cách cách thì làm sao?” Gã khó nghĩ
giùm nàng.
“Không sao đâu.”Mỹ Ly ngoảnh mặt đi, không muốn nói
chuyện thêm nữa. Để mai này gã đỡ phải hối
hận vì đã trò chuyện hòa nhã với nàng, thì nàng cứ lãnh đạm giúp gã cất gánh
nặng là hơn. “Ta vào phòng đây!” Nàng hơi cúi mặt, lạnh nhạt mỉm cười.
“À, ừ…” Gã ấp úng một hồi. “Còn lâu trời mới sáng,
cách cách làm việc gì để khỏi ngủ gật?”
Sự chân thành trong lời nói của gã khiến lòng nàng
nhói đau: “Ta thêu thùa, đọc sách.”
Gã không tiện gọi nàng dừng lại, chỉ thở dài thườn
thượt.
“Đừng buồn, khi nào hết sợ, cách cách sẽ không gặp ác
mộng nữa đâu.” Nói ra miệng rồi gã mới
nhận ra đã từng nói y hệt như vậy với nàng. Mỹ Ly
ngoái đầu mỉm cười cảm tạ.
“Đợi ta một lát nhé!” Chợt
nghĩ ra gì đó, Vĩnh Hách vội vàng quay mình chạy đi.
Nhìn theo hình bóng thoáng một cái đã biến mất trong
màn đêm, nàng nở nụ cười từ tận đáy lòng, gã quả là một người tốt, nhiệt tình
như một đứa trẻ vậy.
Một lát sau, Vĩnh Hách thở hồng hộc chạy trở lại, nhét
một quyển sách vào tay nàng, “Đây là mấy truyện cười nho nhỏ lưu truyền trong
dân gian, buổi tối đọc mấy quyển sách chán ngắt thì càng buồn ngủ thêm, cách
cách đọc quyển này đi, cười một hồi thì sẽ không muốn ngủ nữa.”
Mỹ Ly nín lặng siết chặt quyển sách nơi tay.
“Cách cách cứ đọc đi, nếu thấy hay thì ta sẽ mua thêm.
Và trước khi đọc xong thì nhớ phải hết sợ đấy!” Gã tha thiết dặn dò.
Nàng gật đầu, “Cám ơn…”
Gã vội vẫy tay, không muốn nghe nàng nói hết, “Ta đi
tuần đây, cách cách mau vào phòng!”
Mỹ Ly dõi theo bước chân gã xa dần, bất thần lại ngẩng
đầu ngắm bầu trời đêm. Sao mùa xuân đẹp thật, nàng thở dài, giá được ở mãi dưới
màn sao mỹ lệ này thì tốt quá!
Sáng sớm Hồng Linh tỉnh dậy thì Mỹ Ly đã rửa mặt xong.
Cả đêm không ngủ, sáng ra mệt mỏi rã rời, nàng cố chấn chỉnh tinh thần, phải đi
thỉnh an lão tổ tông rồi mới nghỉ ngơi được.
Hồng Linh vào thông báo Vĩnh Hách thiếu gia ghé thăm,
giọng hơi ngạc nhiên, chắc không ngờ sớm vậy đã có khách đến. Mỹ Ly hiểu ý mỉm
cười, chắc là gã giao ban xong, không an tâm nên lại thăm nàng chứ gì?
Vĩnh Hách tuần tra hết cả đêm, mắt thâm quầng, hai
người nhìn nhau mỉm cười đồng cảm.
“Sách đọc hay không?” Gã mở to mắt chân thành hỏi
thăm.
Mỹ Ly gật đầu không nói gì thêm. Lâu lắm
rồi nàng không nhẹ nhõm như đêm qua, những câu chuyện tiếu lâm giúp nàng xua
tan cảm giác buồn ngủ.
“Vậy ngày mai ta sẽ mua thêm cho cách cách.” Gã hài
lòng mỉm cười, nụ cười còn tươi hơn cả nắng sớm.
“Không, không cần đâu.” Trước thiện ý chân thành như
vậy, Mỹ Ly bỗng chẳng biết cảm ơn thế nào mới phải, bèn tìm đại một lý do,
“Công tử gác đêm cũng mệt lắm rồi.” Buột miệng xong mới cảm thấy nói năng thế
này quá thân mật, nàng tái mặt sợ gã cho rằng mình đường đột.
“Không sao đâu!” Vĩnh
Hách có vẻ phấn chấn, nụ cười càng nở rộng, “Thuận đường ta về nhà mà. À, đúng
rồi,” gặp nàng thì đầu óc gã cứ rối tung beng, giờ mới nhớ ra, bèn đưa hộp thức
ăn nhỏ cho nàng, “Đây là món gà bát trân. Cách cách cả đêm đói bụng, buổi sáng
ăn chút cháo loãng thì sao no được.”
Mỹ Ly ngẩn người nhìn hộp thức ăn trong tay, chợt thấy
thật khó tiếp nhận tấm lòng tử tế này.
Vĩnh Hách ngắm nàng, được một lúc thì ngượng ngùng,
bèn quay mặt đi, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ nàng phát hiện ra khuôn mặt gã
ửng hồng.
Thương LyTác giả: Tuyết Linh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcThanh triều. Năm Khang Hy thứ hai mươi ba. Mỹ Ly quỳ trên thềm đá hán bạch ngọc trước Từ Ninh cung, đầu cúi gằm. Trời âm u tựa hồ sắp mưa, bầu không khí ẩm ướt, nhưng hoa trong vườn thì lại tươi thắm khác thường. Nàng rụt rè hít một hơi. Thơm quá! Đã hai năm ròng nàng không được thưởng thức hoa. Ở An Ninh điện đổ nát thê lương chỉ có toàn cỏ dại và bồ công anh tẻ nhạt, vào tiết xuân ấm áp, nàng thích gom những đóa bồ công anh hình cầu, ngồi trên thềm đá tróc lở trước điện mà thổi từng bông một, những tán dù nhỏ ấy liền nương làn gió dịu dàng bay đi. Tự do! Cầm lòng không đậu, nàng đảo mắt ngắm những sắc màu diễm lệ kia. Hoa lá đẹp đẽ và cả Từ Ninh cung nguy nga trước mặt đều có phần xa lạ với nàng, như thể lần gần nhất nhìn thấy chúng cũng là chuyện từ kiếp trước. Sắp cụp mắt về, nàng vô tình nhận ra bốn thị nữ đứng trước cửa cung đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Nàng thoáng mỉm cười với họ, quả nhiên họ đều ngó lảng. Hai năm nay, nàng đã quen rồi, quen với những ánh mắt khinh… Đêm đã về khuya.Mỹ Ly ngồi trên giường, quan sát căn phòng nhỏ của mình dưới ánh nến chập chờn. Lúc trước mỗi khi lưu lại trong cung, nàng thường nghỉ ở đây, nhưng giờ nhìn quanh vẫn thấy có chút xa lạ.Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, không muốn đánh thức cung nữ Hồng Linh nằm ở giường nhỏ cạnh cửa sổ. Nàng sợ nằm mộng kêu thét đánh động người khác, lại không tiện nhờ Hồng Linh lớn hơn mình hai tuổi thức canh đêm, đành dùng biện pháp cũ: Thức trắng.Bầu trời đêm mùa xuân dịu dàng và trong trẻo, tuy không sâu thẳm cao vời như trời thu, nhưng dưới làn gió hây hẩy, ngẩng đầu ngắm sao giăng, cõi lòng dường như cũng mở rộng hẳn ra.Mỹ Ly ngồi xuống, dựa vào cột hành lang, dõi mắt ngắm bầu trời lấp lánh sao, lòng dâng đầy cảm khái chua xót. Cũng vẫn trong một khu vườn ở Tử Cấm Thành tĩnh mịch, cũng vẫn là một cô gái lẻ loi nhỏ bé, nhưng bầu trời trên cao dường như đã khác hoàn toàn.Có lẽ cuộc đời dạy nàng quá nhiều, nhưng nàng lại học được quá chậm. Bao nhiêu hỉ nộ ái ố ngày trước theo tháng năm cô đơn dằng dặc đã lắng đọng thành nét lãnh đạm hiện giờ. Còn tương lai… Nàng hoang mang rơi lệ, không biết thật lâu về sau, khi nàng một mình ngắm sao trời, sẽ có tâm trạng thế nào đây?“Ai?” Một tiếng quát khẽ đầy đề phòng khiến nàng giật bắn mình. Mắt vừa hoa lên, đã thấy thị vệ tuần đêm rảo bước tiến lại, giơ cao đèn lồng chuẩn bị soi tỏ mặt nàng.“Không có gì, các ngươi cứ tiếp tục tuần tra đi.” Giọng nói lúc đầu nay đã bình tĩnh lại, hạ giọng ra lệnh, ngăn thị vệ tiến đến gần.Hai mắt Mỹ Ly quen dần với ánh sáng. Đám thị vệ đã xếp thành hang lui ra khỏi tiểu viện, ánh sáng mờ đi giúp nàng nhìn thấy rõ hơn người vừa mới đến.Ánh sao như tấm màn lụa lung linh quanh người gã, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú với những đường nét uốn lượn dễ nhìn, dưới bóng rợp của hàng mi, đôi mắt trong sáng đầy thiện ý lấp lánh nét cười, thì ra là gã, Vĩnh Hách.Gió đêm thổi qua, nàng thấy mặt lành lạnh, giờ mới nhận ra ngấn nước mắt chưa kịp lau đi, bèn đưa tay áo quệt sơ một lượt.Vĩnh Hách! Nàng bỗng ngượng ngùng, nhớ đến lời nói của lão tổ tông với Ứng Như phúc tấn cùng vẻ mặt của bà lúc đó.Đương nhiên nàng không thể đối diện với gã bằng thái độ bình thản như trước được nữa. Gã còn cư xử tử tế với nàng hay không đây? Chắc là gã sẽ oán nàng, hận nàng, bởi nàng đem lại cho gã đủ mọi khó xử ưu phiền chứ gì?Nàng chầm chậm cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt tuấn tú của gã.“Cách cách…” Vĩnh Hách cau mày, giọng trầm thấp.Giọng nói của gã khiến trái tim Mỹ Ly quặn đau chua xót, gã đã không còn mỉm cười với nàng nữa rồi.“… không lạnh sao?” Gã lo lắng hỏi.Mỹ Ly hơi giật mình, ngẩn người đưa mắt nhìn Vĩnh Hách.Gã nhìn nàng vẻ không bằng lòng. Hai mắt giao nhau, gã hơi sững người, nàng cũng cảm thấy lúng túng, vội dời mắt đi nơi khác.Ánh sao cũng dịu dàng soi sáng khuôn mặt nàng.Y như lần đầu tiên gặp gỡ, Mỹ Ly vẫn hết sức yểu điệu mỹ lệ. Ai cũng nói Tố Doanh xinh đẹp, nhưng khi gã tiến vào trướng tránh nắng của lão tổ tông, giữa đám phụ nữ giắt đầy châu báu ngọc ngà, gã chỉ nhìn thấy mỗi người con gái đang cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh cài vẻn vẹn một đóa hoa nhã nhặn, khuôn mặt thon gầy mà mềm mại hơi nhìn xuống, chẳng hiểu tại sao gã vẫn nhận rõ hàng mi dài cong vút của nàng khẽ chớp. Tố Doanh đâu thể đẹp bằng nàng?Khi nghe lão tổ tông và ngạch nương nói chuyện về gã, nàng ngước nhìn lên bằng đôi mắt to lấp loáng, khiến gã hồi hộp phải liếc đi chỗ khác, tim đập loạn nhịp.Nàng gầy guộc yếu đuối, khi để thái y rửa sạch vết thương máu chảy đầm đìa, mặt nàng tái nhợt, đôi môi đỏ hồng mím chặt, quật cường không kêu đau, vẻ mặt nàng khiến tim gã nhức nhối tựa kim châm. Nhìn cảnh Tố Doanh khóc nức nở như hoa lê đẫm mưa, gã cũng thấy thương hại đấy, nhưng Mỹ Ly lại khiến lòng gã xót xa.Tin đồn về nàng rất nhiều, rất ác độc, lúc chưa gặp nàng gã cũng khinh thường, cũng a dua cùng mọi người châm biếm giễu cợt, nhưng thấy nàng rồi, gã cười không nổi, thậm chí nghe những lời phao nhảm khắc bạc, gã còn phẫn nộ không nguôi.Thiên hạ bêu rếu nàng đến vậy, trong khi nàng chỉ là một cô gái tay trắng đáng thương! Có lẽ cũng bởi nàng yếu ớt bơ vơ, mọi người mới dám táo tợn gây thương tổn cho nàng, tình đời đen bạc trong giới quý tộc gã biết quá rõ mà! Nếu nàng là em ruột của hoàng thượng thì ai dám nói nàng như vậy chứ!Mỹ Ly cụp mắt, lắc lắc đầu, búi tóc đã gỡ ra, những sợi tóc mềm mại lòa xòa tung bay trong gió, lòng gã chợt mềm lại, suýt chút nữa là đã đưa tay v**t v* mái tóc mượt mà đó.“Công tử… lại tuần đêm sao?” Lặng lẽ nhìn nhau mãi thì thật lúng túng, nàng cố tìm đề tài nói chuyện.“Cách cách lại không dám ngủ nữa à?”Nàng mỉm cười, gã quá thẳng thắn khi nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cảm giác rất thân thiện gần gũi. Thấy nàng cười, Vĩnh Hách cũng phá lên cười. Nàng ngắm khuôn mặt tươi tắn dễ coi của gã, ngực tưng tức. Chắc gã chưa biết ý định của lão tổ tông! Đột nhiên nàng thấy bất nhẫn, khi gã biết chuyện rồi, nàng sẽ không còn người bằng hữu này nữa.“Cách cách cứ thức như vậy là không được đâu. Ta trực theo ca, ngày mai có thể nghỉ ngơi, còn cách cách thì làm sao?” Gã khó nghĩ giùm nàng.“Không sao đâu.”Mỹ Ly ngoảnh mặt đi, không muốn nói chuyện thêm nữa. Để mai này gã đỡ phải hối hận vì đã trò chuyện hòa nhã với nàng, thì nàng cứ lãnh đạm giúp gã cất gánh nặng là hơn. “Ta vào phòng đây!” Nàng hơi cúi mặt, lạnh nhạt mỉm cười.“À, ừ…” Gã ấp úng một hồi. “Còn lâu trời mới sáng, cách cách làm việc gì để khỏi ngủ gật?”Sự chân thành trong lời nói của gã khiến lòng nàng nhói đau: “Ta thêu thùa, đọc sách.”Gã không tiện gọi nàng dừng lại, chỉ thở dài thườn thượt.“Đừng buồn, khi nào hết sợ, cách cách sẽ không gặp ác mộng nữa đâu.” Nói ra miệng rồi gã mới nhận ra đã từng nói y hệt như vậy với nàng. Mỹ Ly ngoái đầu mỉm cười cảm tạ.“Đợi ta một lát nhé!” Chợt nghĩ ra gì đó, Vĩnh Hách vội vàng quay mình chạy đi.Nhìn theo hình bóng thoáng một cái đã biến mất trong màn đêm, nàng nở nụ cười từ tận đáy lòng, gã quả là một người tốt, nhiệt tình như một đứa trẻ vậy.Một lát sau, Vĩnh Hách thở hồng hộc chạy trở lại, nhét một quyển sách vào tay nàng, “Đây là mấy truyện cười nho nhỏ lưu truyền trong dân gian, buổi tối đọc mấy quyển sách chán ngắt thì càng buồn ngủ thêm, cách cách đọc quyển này đi, cười một hồi thì sẽ không muốn ngủ nữa.”Mỹ Ly nín lặng siết chặt quyển sách nơi tay.“Cách cách cứ đọc đi, nếu thấy hay thì ta sẽ mua thêm. Và trước khi đọc xong thì nhớ phải hết sợ đấy!” Gã tha thiết dặn dò.Nàng gật đầu, “Cám ơn…”Gã vội vẫy tay, không muốn nghe nàng nói hết, “Ta đi tuần đây, cách cách mau vào phòng!”Mỹ Ly dõi theo bước chân gã xa dần, bất thần lại ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm. Sao mùa xuân đẹp thật, nàng thở dài, giá được ở mãi dưới màn sao mỹ lệ này thì tốt quá!Sáng sớm Hồng Linh tỉnh dậy thì Mỹ Ly đã rửa mặt xong. Cả đêm không ngủ, sáng ra mệt mỏi rã rời, nàng cố chấn chỉnh tinh thần, phải đi thỉnh an lão tổ tông rồi mới nghỉ ngơi được.Hồng Linh vào thông báo Vĩnh Hách thiếu gia ghé thăm, giọng hơi ngạc nhiên, chắc không ngờ sớm vậy đã có khách đến. Mỹ Ly hiểu ý mỉm cười, chắc là gã giao ban xong, không an tâm nên lại thăm nàng chứ gì?Vĩnh Hách tuần tra hết cả đêm, mắt thâm quầng, hai người nhìn nhau mỉm cười đồng cảm.“Sách đọc hay không?” Gã mở to mắt chân thành hỏi thăm.Mỹ Ly gật đầu không nói gì thêm. Lâu lắm rồi nàng không nhẹ nhõm như đêm qua, những câu chuyện tiếu lâm giúp nàng xua tan cảm giác buồn ngủ.“Vậy ngày mai ta sẽ mua thêm cho cách cách.” Gã hài lòng mỉm cười, nụ cười còn tươi hơn cả nắng sớm.“Không, không cần đâu.” Trước thiện ý chân thành như vậy, Mỹ Ly bỗng chẳng biết cảm ơn thế nào mới phải, bèn tìm đại một lý do, “Công tử gác đêm cũng mệt lắm rồi.” Buột miệng xong mới cảm thấy nói năng thế này quá thân mật, nàng tái mặt sợ gã cho rằng mình đường đột.“Không sao đâu!” Vĩnh Hách có vẻ phấn chấn, nụ cười càng nở rộng, “Thuận đường ta về nhà mà. À, đúng rồi,” gặp nàng thì đầu óc gã cứ rối tung beng, giờ mới nhớ ra, bèn đưa hộp thức ăn nhỏ cho nàng, “Đây là món gà bát trân. Cách cách cả đêm đói bụng, buổi sáng ăn chút cháo loãng thì sao no được.”Mỹ Ly ngẩn người nhìn hộp thức ăn trong tay, chợt thấy thật khó tiếp nhận tấm lòng tử tế này.Vĩnh Hách ngắm nàng, được một lúc thì ngượng ngùng, bèn quay mặt đi, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ nàng phát hiện ra khuôn mặt gã ửng hồng.