Tác giả:

Ai đi ngang qua phía đông Nghĩa Thành sẽ thấy những dãy núi san sát nhau, sáng sớm sương mù bao phủ, thật lâu không tiêu tán. Dưới chân núi đất đá chồng chất, cỏ dại mọc um tùm, tuy nhiên không biết từ bao lâu đã có gốc cổ thụ tên Thường Thanh, vào xuân vẫn nghe tiếng chim hót ríu rít không yên trên những tán lá. Khe núi này vốn không có người sinh sống, tuy nhiên hôm nay thật khác ngày thường. Dưới gốc cổ thụ đặt cỗ quan tài mở nắp chứa thi thể của một vị đạo trưởng thân bạch y, hai tay đan trước ngực giữ lấy phất trần, bộ dáng tuấn tú văn nhã, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc thật ảm đạm. Tuy đôi mắt đã bịt kín nhưng vẫn thấy được một ít nét an tĩnh, thanh bình còn sót lại trên mặt người đã khuất. Tống Lam đứng cách đấy không xa, tay trái y cầm Tỏa Linh Nang, tay phải cầm một cành cây lớn. Hôm nay trời không gió, y muốn làm một việc cuối cùng trước khi rời khỏi Nghĩa Thành, hỏa táng thi thể Hiểu Tinh Trần. Lúc này đây từng dòng hồi ức lần lượt hiện về trước mắt, cứ như cơn ác mộng chỉ…

Chương 5-2: Đoản Sói và Thỏ

[Đồng Nhân Tiết Hiểu] Ma Đạo Tổ Sư - Chi Dương Diệu Tinh TrầnTác giả: Im Lặng PhiêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị, Truyện Trọng SinhAi đi ngang qua phía đông Nghĩa Thành sẽ thấy những dãy núi san sát nhau, sáng sớm sương mù bao phủ, thật lâu không tiêu tán. Dưới chân núi đất đá chồng chất, cỏ dại mọc um tùm, tuy nhiên không biết từ bao lâu đã có gốc cổ thụ tên Thường Thanh, vào xuân vẫn nghe tiếng chim hót ríu rít không yên trên những tán lá. Khe núi này vốn không có người sinh sống, tuy nhiên hôm nay thật khác ngày thường. Dưới gốc cổ thụ đặt cỗ quan tài mở nắp chứa thi thể của một vị đạo trưởng thân bạch y, hai tay đan trước ngực giữ lấy phất trần, bộ dáng tuấn tú văn nhã, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc thật ảm đạm. Tuy đôi mắt đã bịt kín nhưng vẫn thấy được một ít nét an tĩnh, thanh bình còn sót lại trên mặt người đã khuất. Tống Lam đứng cách đấy không xa, tay trái y cầm Tỏa Linh Nang, tay phải cầm một cành cây lớn. Hôm nay trời không gió, y muốn làm một việc cuối cùng trước khi rời khỏi Nghĩa Thành, hỏa táng thi thể Hiểu Tinh Trần. Lúc này đây từng dòng hồi ức lần lượt hiện về trước mắt, cứ như cơn ác mộng chỉ… Trong khu rừng nọ có một con sói lớn tên là Tiết Dương, một chú thỏ nhỏ gọi là Hiểu Tinh Trần.Tiết Dương vốn rất thích ăn thịt thỏ nhỏ nha, bắt được con thỏ nào cũng đều nghĩ ra cách chế biến sao cho hợp khẩu vị: nướng ăn, hấp ăn,.... đôi khi còn trực tiếp ăn sống. Bởi vậy thế giới thỏ rất sợ hãi, đều đặt biệt danh cho Tiết Dương là Bố già Ác ma. Gần đây các chú thỏ đều lẩn trốn Bố già a, sợ chỉ vừa ló mặt ra là bị ăn thịt ngay, khó sống quá.Có một ngày, sói Dương gặp thỏ nhỏ Tinh Trần ngây thơ hồn nhiên. Dạo gần đây Bố già chẳng bắt được chú thỏ nào bởi thỏ trốn thật kỹ không tài nào phát hiện được a, hôm nay đúng là trời giúp ta!!!! Tinh Trần chạy thục mạng, trốn đông trốn tây nhưng cuối cùng vẫn bị dồn vào góc tường. Sói Dương nhe nanh, lộ hàm răng sắc lẻm, chực chờ vồ đến thỏ nhỏ.Thỏ nhỏ run rẩy nhưng nó vẫn gắng trấn tĩnh chìa chân trước đưa ra một viên kẹo đường, hỏi: "Ngươi có thể đừng ăn thỏ nhỏ được không, chúng ta cùng chơi trò "Thỏ thỏ yêu đại lang" nhé, mỗi ngày ta sẽ tặng ngươi một viên kẹo đường như vầy."Tiết Dương dùng móng vuốt cho viên đường vào miệng, ánh mắt sắc lẻm vồ mồi lúc nãy bỗng hóa ôn nhu, ý cười loan đầy đáy mắt – hóa ra kẹo đường lại ngọt đến thế a!!!!Vì mỗi ngày đều ăn kẹo đường nên sói Dương không ăn thịt thỏ nhỏ nữa. Không những thế suốt ngày nó còn bám riết bên người thỏ nhỏ, đôi khi dụi dụi đầu vào thỏ nhỏ làm nũng. Tinh Trần còn khen nó ngoan nữa cơ!!!Thế nhưng xui xẻo một ngày, thỏ nhỏ Tinh Trần phát hiện kẹo đường hết mất rồi còn đâu. Không có kẹo là sẽ thế mạng a!!! Không muốn bị ăn thịt – thỏ nhỏ sợ hãi.Phải chạy a, phải chạy trốn thôi, thỏ nhỏ quyết định, ở lại thế nào cũng bị ăn thịt mất!!! Thế là Tinh Trần chạy thục mạng, chạy thật xa đến khi trời tối. Thật đói bụng a, muốn ăn kẹo đường quá!!!Nhưng thỏ nhỏ Tinh Trần vừa dừng lại thì sói Dương đã xuất hiện. Sói nhìn thỏ lăm le, nhe nanh cười cười.Sói Dương từ phía sau lấy ra một rổ kẹo đường, đặt trước mặt thỏ nhỏ, à hóa ra lúc thỏ nhỏ tặng kẹo đường cho nó, nó không ăn mà đem về ổ cất nha.Tiết Dương nói: "Ta đem kẹo đường đến tặng lại ngươi, vậy chúng ta tiếp tục chơi trò "Thỏ thỏ yêu đại phi lang" đi".

Trong khu rừng nọ có một con sói lớn tên là Tiết Dương, một chú thỏ nhỏ gọi là Hiểu Tinh Trần.

Tiết Dương vốn rất thích ăn thịt thỏ nhỏ nha, bắt được con thỏ nào cũng đều nghĩ ra cách chế biến sao cho hợp khẩu vị: nướng ăn, hấp ăn,.... đôi khi còn trực tiếp ăn sống. Bởi vậy thế giới thỏ rất sợ hãi, đều đặt biệt danh cho Tiết Dương là Bố già Ác ma. Gần đây các chú thỏ đều lẩn trốn Bố già a, sợ chỉ vừa ló mặt ra là bị ăn thịt ngay, khó sống quá.

Có một ngày, sói Dương gặp thỏ nhỏ Tinh Trần ngây thơ hồn nhiên. Dạo gần đây Bố già chẳng bắt được chú thỏ nào bởi thỏ trốn thật kỹ không tài nào phát hiện được a, hôm nay đúng là trời giúp ta!!!! Tinh Trần chạy thục mạng, trốn đông trốn tây nhưng cuối cùng vẫn bị dồn vào góc tường. Sói Dương nhe nanh, lộ hàm răng sắc lẻm, chực chờ vồ đến thỏ nhỏ.

Thỏ nhỏ run rẩy nhưng nó vẫn gắng trấn tĩnh chìa chân trước đưa ra một viên kẹo đường, hỏi: "Ngươi có thể đừng ăn thỏ nhỏ được không, chúng ta cùng chơi trò "Thỏ thỏ yêu đại lang" nhé, mỗi ngày ta sẽ tặng ngươi một viên kẹo đường như vầy."

Tiết Dương dùng móng vuốt cho viên đường vào miệng, ánh mắt sắc lẻm vồ mồi lúc nãy bỗng hóa ôn nhu, ý cười loan đầy đáy mắt – hóa ra kẹo đường lại ngọt đến thế a!!!!

Vì mỗi ngày đều ăn kẹo đường nên sói Dương không ăn thịt thỏ nhỏ nữa. Không những thế suốt ngày nó còn bám riết bên người thỏ nhỏ, đôi khi dụi dụi đầu vào thỏ nhỏ làm nũng. Tinh Trần còn khen nó ngoan nữa cơ!!!

Thế nhưng xui xẻo một ngày, thỏ nhỏ Tinh Trần phát hiện kẹo đường hết mất rồi còn đâu. Không có kẹo là sẽ thế mạng a!!! Không muốn bị ăn thịt – thỏ nhỏ sợ hãi.

Phải chạy a, phải chạy trốn thôi, thỏ nhỏ quyết định, ở lại thế nào cũng bị ăn thịt mất!!! Thế là Tinh Trần chạy thục mạng, chạy thật xa đến khi trời tối. Thật đói bụng a, muốn ăn kẹo đường quá!!!

Nhưng thỏ nhỏ Tinh Trần vừa dừng lại thì sói Dương đã xuất hiện. Sói nhìn thỏ lăm le, nhe nanh cười cười.

Sói Dương từ phía sau lấy ra một rổ kẹo đường, đặt trước mặt thỏ nhỏ, à hóa ra lúc thỏ nhỏ tặng kẹo đường cho nó, nó không ăn mà đem về ổ cất nha.

Tiết Dương nói: "Ta đem kẹo đường đến tặng lại ngươi, vậy chúng ta tiếp tục chơi trò "Thỏ thỏ yêu đại phi lang" đi".

[Đồng Nhân Tiết Hiểu] Ma Đạo Tổ Sư - Chi Dương Diệu Tinh TrầnTác giả: Im Lặng PhiêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị, Truyện Trọng SinhAi đi ngang qua phía đông Nghĩa Thành sẽ thấy những dãy núi san sát nhau, sáng sớm sương mù bao phủ, thật lâu không tiêu tán. Dưới chân núi đất đá chồng chất, cỏ dại mọc um tùm, tuy nhiên không biết từ bao lâu đã có gốc cổ thụ tên Thường Thanh, vào xuân vẫn nghe tiếng chim hót ríu rít không yên trên những tán lá. Khe núi này vốn không có người sinh sống, tuy nhiên hôm nay thật khác ngày thường. Dưới gốc cổ thụ đặt cỗ quan tài mở nắp chứa thi thể của một vị đạo trưởng thân bạch y, hai tay đan trước ngực giữ lấy phất trần, bộ dáng tuấn tú văn nhã, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc thật ảm đạm. Tuy đôi mắt đã bịt kín nhưng vẫn thấy được một ít nét an tĩnh, thanh bình còn sót lại trên mặt người đã khuất. Tống Lam đứng cách đấy không xa, tay trái y cầm Tỏa Linh Nang, tay phải cầm một cành cây lớn. Hôm nay trời không gió, y muốn làm một việc cuối cùng trước khi rời khỏi Nghĩa Thành, hỏa táng thi thể Hiểu Tinh Trần. Lúc này đây từng dòng hồi ức lần lượt hiện về trước mắt, cứ như cơn ác mộng chỉ… Trong khu rừng nọ có một con sói lớn tên là Tiết Dương, một chú thỏ nhỏ gọi là Hiểu Tinh Trần.Tiết Dương vốn rất thích ăn thịt thỏ nhỏ nha, bắt được con thỏ nào cũng đều nghĩ ra cách chế biến sao cho hợp khẩu vị: nướng ăn, hấp ăn,.... đôi khi còn trực tiếp ăn sống. Bởi vậy thế giới thỏ rất sợ hãi, đều đặt biệt danh cho Tiết Dương là Bố già Ác ma. Gần đây các chú thỏ đều lẩn trốn Bố già a, sợ chỉ vừa ló mặt ra là bị ăn thịt ngay, khó sống quá.Có một ngày, sói Dương gặp thỏ nhỏ Tinh Trần ngây thơ hồn nhiên. Dạo gần đây Bố già chẳng bắt được chú thỏ nào bởi thỏ trốn thật kỹ không tài nào phát hiện được a, hôm nay đúng là trời giúp ta!!!! Tinh Trần chạy thục mạng, trốn đông trốn tây nhưng cuối cùng vẫn bị dồn vào góc tường. Sói Dương nhe nanh, lộ hàm răng sắc lẻm, chực chờ vồ đến thỏ nhỏ.Thỏ nhỏ run rẩy nhưng nó vẫn gắng trấn tĩnh chìa chân trước đưa ra một viên kẹo đường, hỏi: "Ngươi có thể đừng ăn thỏ nhỏ được không, chúng ta cùng chơi trò "Thỏ thỏ yêu đại lang" nhé, mỗi ngày ta sẽ tặng ngươi một viên kẹo đường như vầy."Tiết Dương dùng móng vuốt cho viên đường vào miệng, ánh mắt sắc lẻm vồ mồi lúc nãy bỗng hóa ôn nhu, ý cười loan đầy đáy mắt – hóa ra kẹo đường lại ngọt đến thế a!!!!Vì mỗi ngày đều ăn kẹo đường nên sói Dương không ăn thịt thỏ nhỏ nữa. Không những thế suốt ngày nó còn bám riết bên người thỏ nhỏ, đôi khi dụi dụi đầu vào thỏ nhỏ làm nũng. Tinh Trần còn khen nó ngoan nữa cơ!!!Thế nhưng xui xẻo một ngày, thỏ nhỏ Tinh Trần phát hiện kẹo đường hết mất rồi còn đâu. Không có kẹo là sẽ thế mạng a!!! Không muốn bị ăn thịt – thỏ nhỏ sợ hãi.Phải chạy a, phải chạy trốn thôi, thỏ nhỏ quyết định, ở lại thế nào cũng bị ăn thịt mất!!! Thế là Tinh Trần chạy thục mạng, chạy thật xa đến khi trời tối. Thật đói bụng a, muốn ăn kẹo đường quá!!!Nhưng thỏ nhỏ Tinh Trần vừa dừng lại thì sói Dương đã xuất hiện. Sói nhìn thỏ lăm le, nhe nanh cười cười.Sói Dương từ phía sau lấy ra một rổ kẹo đường, đặt trước mặt thỏ nhỏ, à hóa ra lúc thỏ nhỏ tặng kẹo đường cho nó, nó không ăn mà đem về ổ cất nha.Tiết Dương nói: "Ta đem kẹo đường đến tặng lại ngươi, vậy chúng ta tiếp tục chơi trò "Thỏ thỏ yêu đại phi lang" đi".

Chương 5-2: Đoản Sói và Thỏ