Ngồi nhìn khoảng trời xanh biếc trước cửa sổ, suy nghĩ cũng nhân đó mà lưu lạc tận nơi nào. Hồi tưởng lại, ta đi vào thế giới này cũng đã được năm năm. Rất nhiều việc của kiếp trước đã không còn nhớ rõ, nhưng tuyệt nhiên vẫn nhớ được, trước khi rời đi, trong phòng bệnh không ngừng vang lên tiếng khóc của nam nhân. Ta từ khi sinh ra đã mang căn bệnh tim bẩm sinh di truyền từ mẹ, chỉ sống được đến năm 17 tuổi, thân thể dị thường yếu ớt khiến người nhà bằng hữu phải luôn lo lắng. Khi ra đi, lòng ta thực bình tĩnh, nhưng nghe tiếng kêu khóc níu kéo của cha vẫn có chút bi thương, chỉ có thể thầm thì trong lòng: thực xin lỗi, đã khiến người thương tâm…… Vốn tưởng rằng thế là chấm dứt, không ngờ ta tựa hồ như được thần linh chiếu cố, linh hồn đi đến nơi này, một lần nữa sống lại. Ta không biết liệu đây có phải là sự bồi thường của thần linh cho sinh mệnh ngắn ngủi của ta kiếp trước hay không, cũng không rõ mình có nên mừng không, nhưng không thể nghi ngờ, khi được biết mình sống lại, ta cũng…
Chương 18
Quân Mạc VũTác giả: Mỗ Tại TưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngNgồi nhìn khoảng trời xanh biếc trước cửa sổ, suy nghĩ cũng nhân đó mà lưu lạc tận nơi nào. Hồi tưởng lại, ta đi vào thế giới này cũng đã được năm năm. Rất nhiều việc của kiếp trước đã không còn nhớ rõ, nhưng tuyệt nhiên vẫn nhớ được, trước khi rời đi, trong phòng bệnh không ngừng vang lên tiếng khóc của nam nhân. Ta từ khi sinh ra đã mang căn bệnh tim bẩm sinh di truyền từ mẹ, chỉ sống được đến năm 17 tuổi, thân thể dị thường yếu ớt khiến người nhà bằng hữu phải luôn lo lắng. Khi ra đi, lòng ta thực bình tĩnh, nhưng nghe tiếng kêu khóc níu kéo của cha vẫn có chút bi thương, chỉ có thể thầm thì trong lòng: thực xin lỗi, đã khiến người thương tâm…… Vốn tưởng rằng thế là chấm dứt, không ngờ ta tựa hồ như được thần linh chiếu cố, linh hồn đi đến nơi này, một lần nữa sống lại. Ta không biết liệu đây có phải là sự bồi thường của thần linh cho sinh mệnh ngắn ngủi của ta kiếp trước hay không, cũng không rõ mình có nên mừng không, nhưng không thể nghi ngờ, khi được biết mình sống lại, ta cũng… Lần này ta thật sự phải c*̀ng với phi tử c*̉a phụ hoàng đối mặt. Trước đó mọi người mặc dù qua lại không thân mật nhưng ít nhiều c*̃ng có chút cố kỵ lẫn nhau. Nhiều năm qua ta vẫn kê đơn khiến các nàng không thể sinh ra thêm được nhất nam bán nữ nào, quả thật có chút vô nhân đạo, thế nhưng ta lại không có áy náy nhiều lắm. Hiện tại nếu không thể trốn tránh được nữa, vậy nhân thể lần này giải quyết toàn bộ ân oán luôn đi………..Rời đi kinh thành c*̃ng được đến hai ngày, thời gian dài chạy đi ta vẫn không thể thích ứng kịp, thân thể tuy rằng có dược vật điều trị c*̀ng tu tập võ công nhưng thể chất vẫn còn rất kém, vậy nên ở trong mã xa việc mà ta thường làm nhất là tựa vào người phụ hoàng xem thư, khi mệt mỏi thì chợp mắt một lúc. Hiện tại c*̃ng vậy, ta lại ghé vào trong lồng ngực phụ hoàng nhắm mắt dưỡng thần. Mùa đông lạnh lẽo, vẫn là nơi này ấm áp nhất.“Lão gia, tới rồi.” Ngoài xe truyền đến thanh âm trong trẻo c*̉a “Thời”.Ta theo phụ hoàng xuống mã xa nhìn khách điếm trước mặt. Mấy ngày trước c*̀ng phụ hoàng trụ qua tiễn quỹ c*̀ng hiệu cầm đồ, hôm nay vẫn là lần đầu tiên vào trụ khách điếm. Theo lệ thường, chưởng quầy chạy ra ngoài nghênh đón, gọi phụ hoàng là “lão gia”, phụ hoàng c*̃ng chỉ nhàn nhạt đáp lại, sau đó đi vào trong điếm.Quy mô c*̉a khách điếm này khá lớn, có lẽ do ở tại thành thị này đi. Nơi này là Nhưỡng thành, là nơi giao nhau c*̉a mấy quan đạo, c*̃ng là nơi tập trung hàng hóa tự khắp mọi nơi đến, sau đó lại phân tán đi các thành thị khác. Nơi nhiều người đương nhiên sẽ có nhiều khách, mà từ trước đến nay khách điếm vốn là nơi thu thập tin tức dễ dàng mà nhanh chóng nhất. Phụ hoàng mở khách điếm c*̃ng vì mong có thể thu được càng nhiều tình báo, tự nhiên c*̃ng không có ý định khuếch trương thêm nữa.Lúc này đang là hoàng hôn, tuy không phải là thời điểm đông khách nhất, nhưng trong khách điếm vẫn có không ít người. Chúng ta xuất hiện hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, rất nhiều khách nhân đang nói chuyện c*̃ng ngừng lại quay sang đánh giá chúng ta. Kỳ thật những người như chúng ta tình cờ đi ngang qua nghỉ trọ một đêm vốn là bình thường, thế nhưng có thể khiến cho chưởng quầy đích thân đi ra tiếp đón là chưa từng có, hơn nữa người từ trên mã xa đi xuống mang theo một thân quý khí c*̀ng mỹ mạo, muốn cho người khác không chú ý c*̃ng khó. May mắn chúng ta đều đã quen với những ánh mắt như vậy, cho nên muốn làm lơ nó c*̃ng không phải chuyện gì khó khăn. Bỏ qua ánh nhìn c*̉a mọi người, chúng ta một đường đi thẳng đến hậu viện nghỉ ngơi.Đối với việc ta c*̀ng phụ hoàng ở chung một gian phòng, chưởng quầy tuy rằng trong chớp mắt có chút ngạc nhiên c*̀ng nghi hoặc, nhưng c*̃ng rất nhanh đã che giấu đi, c*̃ng thức thời không hỏi nhiều, quả là một người đủ khôn khéo. Ở trong phòng nghỉ ngơi chỉnh trang lại một lúc c*̃ng vừa vặn đến chạng vạng. Phụ hoàng đã ra ngoài xử lý một số chuyện. Ta không muốn ở trong phòng ăn cơm một mình bèn quyết định đi ra ngoại đường.Chạng vạng quả nhiên có nhiều khách nhân hơn hắn, rất nhiều nhân sĩ giang hồ đang ở trong đại đường cao giọng nói chuyện uống rượu, không khí bởi vì có bọn họ mà thực náo nhiệt. Có thể là do đã thanh tĩnh lâu lắm, nhìn thấy tình cảnh như vậy, ta vốn là người hỉ tĩnh nhưng c*̃ng không cấm cảm thấy khoái trá. Tùy ý tìm một chiếc bàn ngồi xuống, tiểu nhị chạy lại ân cần tiếp đón, ta gọi đại một vài món ăn, sau đó cho hắn lui xuống.Người giang hồ vĩnh viễn là những người ưa náo nhiệt, lại biết nhiều chuyện, chỉ cần ngồi nghe một hồi là có thể biết được gần đây đã xảy ra những chuyện gì. Tỷ như mục đích lần này chúng ta xuất cung chẳng hạn.“Nghe nói lần này Mạc Vũ sơn trang c*̀ng với Mãn Nguyệt Hoa Khai các xung đột, hai bên đều đang triều tập nhân mã ni.”“Hai bên vì tranh đoạt địa vị võ lâm chí tôn nhiều năm đấu đá còn không ít sao? Lần này phỏng chừng c*̃ng không có kết quả gì đâu.”“Ai, vị nhân huynh này, c*̃ng không thể nói như vậy. Nghe nói lần này nháo sự thật lớn, cho ngươi biết a, hai bên không chỉ mời rất nhiều người trên giang hồ, mà ngay cả triều đình c*̃ng kinh động đến a.”“Nga? Phải không? Còn có chuyện này sao?”“c*̃ng đúng lắm, ta nghe nói, người c*̉a Hình bộ vẫn còn ở đó.”“Sự tình vì sao lại nháo ra lớn như vậy a?”“Ai nha, ngươi như thế nào mà ngay cả việc này c*̃ng không biết a? Hai bên đều có thương vong, chết mấy đệ tử không tính đến, thế nhưng còn chết cả tiểu công tử c*̉a Mạc Vũ sơn trang c*̀ng thiếp thân đại nha hoàn c*̉a các chủ Mãn Nguyệt Hoa Khai các. Tiểu công tử này nghe đồn chính là vị công tử mà trang chủ Mạc Vũ sơn trang yêu thương nhất, đồn rằng thiên tư thông minh, trong trang mọi người đều truyền sau này trang chủ vị chính là c*̉a hắn. Về phần nha đầu kia, ngươi c*̃ng đừng xem nàng là nha hoàn bình thường, các chủ Mãn Nguyệt Hoa Khai các rất vừa ý nàng, rất nhiều sự vụ trong các đều giao cho nàng làm. Hiện giờ hai người này chết, cả hai bên đều rối loạn.”“Bọn họ vì sao mà chết, mà vì sao lại nhất quyết khẳng định là do đối phương làm?”“Hình như là bị trúng độc trước, sau đó bị giết, dựa vào miệng vết thương trên người mà suy đoán ra hung thủ.”“Nga, như vậy a, vậy còn triều đình? Triều đình nói như thế nào?”“Không phải là có người c*̉a Hình bộ ở đó sao? Giống như còn đang điều tra hung thủ, vẫn chưa tìm ra, c*̃ng không thấy có manh mối gì mới.”“Vậy sao, không phải hai bên đều đã thỉnh mọi người đến Hi thành cả rồi sao? Không có triều đình sao bọn họ có thể ngồi yên được?”“Điều này c*̃ng đúng, bất quá còn phải chờ xem thế nào đã.”Ngồi nghe bọn họ nói chuyện ta thực sự rất muốn cười, người c*̉a Hình bộ sao lại điều động đến tận đây? Hy vọng bọn họ không làm hỏng chuyện là tốt rồi. Xem ra hoàng hậu c*̀ng Dụ Vương gia đều hiểu rõ cách thu phục nhân tâm a.
Lần này ta thật sự phải c*̀ng với phi tử c*̉a phụ hoàng đối mặt. Trước đó mọi người mặc dù qua lại không thân mật nhưng ít nhiều c*̃ng có chút cố kỵ lẫn nhau. Nhiều năm qua ta vẫn kê đơn khiến các nàng không thể sinh ra thêm được nhất nam bán nữ nào, quả thật có chút vô nhân đạo, thế nhưng ta lại không có áy náy nhiều lắm. Hiện tại nếu không thể trốn tránh được nữa, vậy nhân thể lần này giải quyết toàn bộ ân oán luôn đi………..
Rời đi kinh thành c*̃ng được đến hai ngày, thời gian dài chạy đi ta vẫn không thể thích ứng kịp, thân thể tuy rằng có dược vật điều trị c*̀ng tu tập võ công nhưng thể chất vẫn còn rất kém, vậy nên ở trong mã xa việc mà ta thường làm nhất là tựa vào người phụ hoàng xem thư, khi mệt mỏi thì chợp mắt một lúc. Hiện tại c*̃ng vậy, ta lại ghé vào trong lồng ngực phụ hoàng nhắm mắt dưỡng thần. Mùa đông lạnh lẽo, vẫn là nơi này ấm áp nhất.
“Lão gia, tới rồi.” Ngoài xe truyền đến thanh âm trong trẻo c*̉a “Thời”.
Ta theo phụ hoàng xuống mã xa nhìn khách điếm trước mặt. Mấy ngày trước c*̀ng phụ hoàng trụ qua tiễn quỹ c*̀ng hiệu cầm đồ, hôm nay vẫn là lần đầu tiên vào trụ khách điếm. Theo lệ thường, chưởng quầy chạy ra ngoài nghênh đón, gọi phụ hoàng là “lão gia”, phụ hoàng c*̃ng chỉ nhàn nhạt đáp lại, sau đó đi vào trong điếm.
Quy mô c*̉a khách điếm này khá lớn, có lẽ do ở tại thành thị này đi. Nơi này là Nhưỡng thành, là nơi giao nhau c*̉a mấy quan đạo, c*̃ng là nơi tập trung hàng hóa tự khắp mọi nơi đến, sau đó lại phân tán đi các thành thị khác. Nơi nhiều người đương nhiên sẽ có nhiều khách, mà từ trước đến nay khách điếm vốn là nơi thu thập tin tức dễ dàng mà nhanh chóng nhất. Phụ hoàng mở khách điếm c*̃ng vì mong có thể thu được càng nhiều tình báo, tự nhiên c*̃ng không có ý định khuếch trương thêm nữa.
Lúc này đang là hoàng hôn, tuy không phải là thời điểm đông khách nhất, nhưng trong khách điếm vẫn có không ít người. Chúng ta xuất hiện hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, rất nhiều khách nhân đang nói chuyện c*̃ng ngừng lại quay sang đánh giá chúng ta. Kỳ thật những người như chúng ta tình cờ đi ngang qua nghỉ trọ một đêm vốn là bình thường, thế nhưng có thể khiến cho chưởng quầy đích thân đi ra tiếp đón là chưa từng có, hơn nữa người từ trên mã xa đi xuống mang theo một thân quý khí c*̀ng mỹ mạo, muốn cho người khác không chú ý c*̃ng khó. May mắn chúng ta đều đã quen với những ánh mắt như vậy, cho nên muốn làm lơ nó c*̃ng không phải chuyện gì khó khăn. Bỏ qua ánh nhìn c*̉a mọi người, chúng ta một đường đi thẳng đến hậu viện nghỉ ngơi.
Đối với việc ta c*̀ng phụ hoàng ở chung một gian phòng, chưởng quầy tuy rằng trong chớp mắt có chút ngạc nhiên c*̀ng nghi hoặc, nhưng c*̃ng rất nhanh đã che giấu đi, c*̃ng thức thời không hỏi nhiều, quả là một người đủ khôn khéo. Ở trong phòng nghỉ ngơi chỉnh trang lại một lúc c*̃ng vừa vặn đến chạng vạng. Phụ hoàng đã ra ngoài xử lý một số chuyện. Ta không muốn ở trong phòng ăn cơm một mình bèn quyết định đi ra ngoại đường.
Chạng vạng quả nhiên có nhiều khách nhân hơn hắn, rất nhiều nhân sĩ giang hồ đang ở trong đại đường cao giọng nói chuyện uống rượu, không khí bởi vì có bọn họ mà thực náo nhiệt. Có thể là do đã thanh tĩnh lâu lắm, nhìn thấy tình cảnh như vậy, ta vốn là người hỉ tĩnh nhưng c*̃ng không cấm cảm thấy khoái trá. Tùy ý tìm một chiếc bàn ngồi xuống, tiểu nhị chạy lại ân cần tiếp đón, ta gọi đại một vài món ăn, sau đó cho hắn lui xuống.
Người giang hồ vĩnh viễn là những người ưa náo nhiệt, lại biết nhiều chuyện, chỉ cần ngồi nghe một hồi là có thể biết được gần đây đã xảy ra những chuyện gì. Tỷ như mục đích lần này chúng ta xuất cung chẳng hạn.
“Nghe nói lần này Mạc Vũ sơn trang c*̀ng với Mãn Nguyệt Hoa Khai các xung đột, hai bên đều đang triều tập nhân mã ni.”
“Hai bên vì tranh đoạt địa vị võ lâm chí tôn nhiều năm đấu đá còn không ít sao? Lần này phỏng chừng c*̃ng không có kết quả gì đâu.”
“Ai, vị nhân huynh này, c*̃ng không thể nói như vậy. Nghe nói lần này nháo sự thật lớn, cho ngươi biết a, hai bên không chỉ mời rất nhiều người trên giang hồ, mà ngay cả triều đình c*̃ng kinh động đến a.”
“Nga? Phải không? Còn có chuyện này sao?”
“c*̃ng đúng lắm, ta nghe nói, người c*̉a Hình bộ vẫn còn ở đó.”
“Sự tình vì sao lại nháo ra lớn như vậy a?”
“Ai nha, ngươi như thế nào mà ngay cả việc này c*̃ng không biết a? Hai bên đều có thương vong, chết mấy đệ tử không tính đến, thế nhưng còn chết cả tiểu công tử c*̉a Mạc Vũ sơn trang c*̀ng thiếp thân đại nha hoàn c*̉a các chủ Mãn Nguyệt Hoa Khai các. Tiểu công tử này nghe đồn chính là vị công tử mà trang chủ Mạc Vũ sơn trang yêu thương nhất, đồn rằng thiên tư thông minh, trong trang mọi người đều truyền sau này trang chủ vị chính là c*̉a hắn. Về phần nha đầu kia, ngươi c*̃ng đừng xem nàng là nha hoàn bình thường, các chủ Mãn Nguyệt Hoa Khai các rất vừa ý nàng, rất nhiều sự vụ trong các đều giao cho nàng làm. Hiện giờ hai người này chết, cả hai bên đều rối loạn.”
“Bọn họ vì sao mà chết, mà vì sao lại nhất quyết khẳng định là do đối phương làm?”
“Hình như là bị trúng độc trước, sau đó bị giết, dựa vào miệng vết thương trên người mà suy đoán ra hung thủ.”
“Nga, như vậy a, vậy còn triều đình? Triều đình nói như thế nào?”
“Không phải là có người c*̉a Hình bộ ở đó sao? Giống như còn đang điều tra hung thủ, vẫn chưa tìm ra, c*̃ng không thấy có manh mối gì mới.”
“Vậy sao, không phải hai bên đều đã thỉnh mọi người đến Hi thành cả rồi sao? Không có triều đình sao bọn họ có thể ngồi yên được?”
“Điều này c*̃ng đúng, bất quá còn phải chờ xem thế nào đã.”
Ngồi nghe bọn họ nói chuyện ta thực sự rất muốn cười, người c*̉a Hình bộ sao lại điều động đến tận đây? Hy vọng bọn họ không làm hỏng chuyện là tốt rồi. Xem ra hoàng hậu c*̀ng Dụ Vương gia đều hiểu rõ cách thu phục nhân tâm a.
Quân Mạc VũTác giả: Mỗ Tại TưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngNgồi nhìn khoảng trời xanh biếc trước cửa sổ, suy nghĩ cũng nhân đó mà lưu lạc tận nơi nào. Hồi tưởng lại, ta đi vào thế giới này cũng đã được năm năm. Rất nhiều việc của kiếp trước đã không còn nhớ rõ, nhưng tuyệt nhiên vẫn nhớ được, trước khi rời đi, trong phòng bệnh không ngừng vang lên tiếng khóc của nam nhân. Ta từ khi sinh ra đã mang căn bệnh tim bẩm sinh di truyền từ mẹ, chỉ sống được đến năm 17 tuổi, thân thể dị thường yếu ớt khiến người nhà bằng hữu phải luôn lo lắng. Khi ra đi, lòng ta thực bình tĩnh, nhưng nghe tiếng kêu khóc níu kéo của cha vẫn có chút bi thương, chỉ có thể thầm thì trong lòng: thực xin lỗi, đã khiến người thương tâm…… Vốn tưởng rằng thế là chấm dứt, không ngờ ta tựa hồ như được thần linh chiếu cố, linh hồn đi đến nơi này, một lần nữa sống lại. Ta không biết liệu đây có phải là sự bồi thường của thần linh cho sinh mệnh ngắn ngủi của ta kiếp trước hay không, cũng không rõ mình có nên mừng không, nhưng không thể nghi ngờ, khi được biết mình sống lại, ta cũng… Lần này ta thật sự phải c*̀ng với phi tử c*̉a phụ hoàng đối mặt. Trước đó mọi người mặc dù qua lại không thân mật nhưng ít nhiều c*̃ng có chút cố kỵ lẫn nhau. Nhiều năm qua ta vẫn kê đơn khiến các nàng không thể sinh ra thêm được nhất nam bán nữ nào, quả thật có chút vô nhân đạo, thế nhưng ta lại không có áy náy nhiều lắm. Hiện tại nếu không thể trốn tránh được nữa, vậy nhân thể lần này giải quyết toàn bộ ân oán luôn đi………..Rời đi kinh thành c*̃ng được đến hai ngày, thời gian dài chạy đi ta vẫn không thể thích ứng kịp, thân thể tuy rằng có dược vật điều trị c*̀ng tu tập võ công nhưng thể chất vẫn còn rất kém, vậy nên ở trong mã xa việc mà ta thường làm nhất là tựa vào người phụ hoàng xem thư, khi mệt mỏi thì chợp mắt một lúc. Hiện tại c*̃ng vậy, ta lại ghé vào trong lồng ngực phụ hoàng nhắm mắt dưỡng thần. Mùa đông lạnh lẽo, vẫn là nơi này ấm áp nhất.“Lão gia, tới rồi.” Ngoài xe truyền đến thanh âm trong trẻo c*̉a “Thời”.Ta theo phụ hoàng xuống mã xa nhìn khách điếm trước mặt. Mấy ngày trước c*̀ng phụ hoàng trụ qua tiễn quỹ c*̀ng hiệu cầm đồ, hôm nay vẫn là lần đầu tiên vào trụ khách điếm. Theo lệ thường, chưởng quầy chạy ra ngoài nghênh đón, gọi phụ hoàng là “lão gia”, phụ hoàng c*̃ng chỉ nhàn nhạt đáp lại, sau đó đi vào trong điếm.Quy mô c*̉a khách điếm này khá lớn, có lẽ do ở tại thành thị này đi. Nơi này là Nhưỡng thành, là nơi giao nhau c*̉a mấy quan đạo, c*̃ng là nơi tập trung hàng hóa tự khắp mọi nơi đến, sau đó lại phân tán đi các thành thị khác. Nơi nhiều người đương nhiên sẽ có nhiều khách, mà từ trước đến nay khách điếm vốn là nơi thu thập tin tức dễ dàng mà nhanh chóng nhất. Phụ hoàng mở khách điếm c*̃ng vì mong có thể thu được càng nhiều tình báo, tự nhiên c*̃ng không có ý định khuếch trương thêm nữa.Lúc này đang là hoàng hôn, tuy không phải là thời điểm đông khách nhất, nhưng trong khách điếm vẫn có không ít người. Chúng ta xuất hiện hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, rất nhiều khách nhân đang nói chuyện c*̃ng ngừng lại quay sang đánh giá chúng ta. Kỳ thật những người như chúng ta tình cờ đi ngang qua nghỉ trọ một đêm vốn là bình thường, thế nhưng có thể khiến cho chưởng quầy đích thân đi ra tiếp đón là chưa từng có, hơn nữa người từ trên mã xa đi xuống mang theo một thân quý khí c*̀ng mỹ mạo, muốn cho người khác không chú ý c*̃ng khó. May mắn chúng ta đều đã quen với những ánh mắt như vậy, cho nên muốn làm lơ nó c*̃ng không phải chuyện gì khó khăn. Bỏ qua ánh nhìn c*̉a mọi người, chúng ta một đường đi thẳng đến hậu viện nghỉ ngơi.Đối với việc ta c*̀ng phụ hoàng ở chung một gian phòng, chưởng quầy tuy rằng trong chớp mắt có chút ngạc nhiên c*̀ng nghi hoặc, nhưng c*̃ng rất nhanh đã che giấu đi, c*̃ng thức thời không hỏi nhiều, quả là một người đủ khôn khéo. Ở trong phòng nghỉ ngơi chỉnh trang lại một lúc c*̃ng vừa vặn đến chạng vạng. Phụ hoàng đã ra ngoài xử lý một số chuyện. Ta không muốn ở trong phòng ăn cơm một mình bèn quyết định đi ra ngoại đường.Chạng vạng quả nhiên có nhiều khách nhân hơn hắn, rất nhiều nhân sĩ giang hồ đang ở trong đại đường cao giọng nói chuyện uống rượu, không khí bởi vì có bọn họ mà thực náo nhiệt. Có thể là do đã thanh tĩnh lâu lắm, nhìn thấy tình cảnh như vậy, ta vốn là người hỉ tĩnh nhưng c*̃ng không cấm cảm thấy khoái trá. Tùy ý tìm một chiếc bàn ngồi xuống, tiểu nhị chạy lại ân cần tiếp đón, ta gọi đại một vài món ăn, sau đó cho hắn lui xuống.Người giang hồ vĩnh viễn là những người ưa náo nhiệt, lại biết nhiều chuyện, chỉ cần ngồi nghe một hồi là có thể biết được gần đây đã xảy ra những chuyện gì. Tỷ như mục đích lần này chúng ta xuất cung chẳng hạn.“Nghe nói lần này Mạc Vũ sơn trang c*̀ng với Mãn Nguyệt Hoa Khai các xung đột, hai bên đều đang triều tập nhân mã ni.”“Hai bên vì tranh đoạt địa vị võ lâm chí tôn nhiều năm đấu đá còn không ít sao? Lần này phỏng chừng c*̃ng không có kết quả gì đâu.”“Ai, vị nhân huynh này, c*̃ng không thể nói như vậy. Nghe nói lần này nháo sự thật lớn, cho ngươi biết a, hai bên không chỉ mời rất nhiều người trên giang hồ, mà ngay cả triều đình c*̃ng kinh động đến a.”“Nga? Phải không? Còn có chuyện này sao?”“c*̃ng đúng lắm, ta nghe nói, người c*̉a Hình bộ vẫn còn ở đó.”“Sự tình vì sao lại nháo ra lớn như vậy a?”“Ai nha, ngươi như thế nào mà ngay cả việc này c*̃ng không biết a? Hai bên đều có thương vong, chết mấy đệ tử không tính đến, thế nhưng còn chết cả tiểu công tử c*̉a Mạc Vũ sơn trang c*̀ng thiếp thân đại nha hoàn c*̉a các chủ Mãn Nguyệt Hoa Khai các. Tiểu công tử này nghe đồn chính là vị công tử mà trang chủ Mạc Vũ sơn trang yêu thương nhất, đồn rằng thiên tư thông minh, trong trang mọi người đều truyền sau này trang chủ vị chính là c*̉a hắn. Về phần nha đầu kia, ngươi c*̃ng đừng xem nàng là nha hoàn bình thường, các chủ Mãn Nguyệt Hoa Khai các rất vừa ý nàng, rất nhiều sự vụ trong các đều giao cho nàng làm. Hiện giờ hai người này chết, cả hai bên đều rối loạn.”“Bọn họ vì sao mà chết, mà vì sao lại nhất quyết khẳng định là do đối phương làm?”“Hình như là bị trúng độc trước, sau đó bị giết, dựa vào miệng vết thương trên người mà suy đoán ra hung thủ.”“Nga, như vậy a, vậy còn triều đình? Triều đình nói như thế nào?”“Không phải là có người c*̉a Hình bộ ở đó sao? Giống như còn đang điều tra hung thủ, vẫn chưa tìm ra, c*̃ng không thấy có manh mối gì mới.”“Vậy sao, không phải hai bên đều đã thỉnh mọi người đến Hi thành cả rồi sao? Không có triều đình sao bọn họ có thể ngồi yên được?”“Điều này c*̃ng đúng, bất quá còn phải chờ xem thế nào đã.”Ngồi nghe bọn họ nói chuyện ta thực sự rất muốn cười, người c*̉a Hình bộ sao lại điều động đến tận đây? Hy vọng bọn họ không làm hỏng chuyện là tốt rồi. Xem ra hoàng hậu c*̀ng Dụ Vương gia đều hiểu rõ cách thu phục nhân tâm a.