Tác giả:

Có lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên…

Chương 10: Bất ngờ

Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên AnhTác giả: Luna SSTruyện Ngôn TìnhCó lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên… -"Hàn Minh Vũ , anh thật sự không biết xấu hổ sao, ăn tát cảm giác thế nào??" Diệp Minh Tuyết tức lên, hét lớnChắc có lẽ tiếng hét của tôi có sức rung động lớn nên thu hút mọi người đi đường bu lại xemÁnh Ngọc thấy phần bất lợi cho mình nên lôi kéo Hàn Minh Vũ đi xaSau khi đánh dã chiến với Ánh Ngọc và người yêu cũ của tôi cũng tức là người yêu hiện tại của cô ta thì tôi đây rất sảng khoái nha...Nhưng chúng tôi lại không có hứng đi mua sắm hay đi ăn nên đã quay vềTrên xe , Thanh Thanh nói rất nhiều như chưa bao giờ nói vậy...cô ấy cứ hỏi về chuyện của tôi và Viêm Tước như thế nào....Tôi lại bao nhiêu thì Thanh Thanh lại nói ngược lại bấy nhiêu làm tôi cứng họng....Và cô ấy nói tôi thành chị dâu....Mặt tôi đen thui còn Viêm Tước nghe xong...lái xe suýt tông vào cây đèn đường....nhờ vậy Thanh Thanh mới im được một týTới phòng trọ, tôi rất mừng thoát khỏi cái sự tra tấn của Thanh Thanh tôi liềm cảm ơn Viêm TướcNhưng hắn lạnh lùng nói :- "Chỉ có đầu heo mới không biết nhìn người"--- ------ -----Chưa kịp bước vào nha...ông bố già yêu quý gọi về có chuyện quan trọng nói....thế tôi phải lếch thân về nhà của ba--- --------Bước tới trước cổng biệt thự...Mama yêu dấu chạy như ma đuổi chạy lại ôm tôi khóc thút thít nói : " Con gái khổ cho con rồi "Tôi cũng vui mừng ôm lại mama , tôi nói :Không ạ, con không khổ chút nào"Sau đó thì tràn lan đại hải các câu hỏi của mama lo lắng cho tôi, hôm nay là ngày nói nhiều à...sao ai cũng nói hết mà tôi chỉ nghe...thật là 1 loại tra tấn mà-" Sao rồi, quên anh trai luôn rồi sao ??" -Giọng nói đó ...là anh trai tôi - Diệp Minh Thành-" Sao em có thể quên anh trai yêu quý được chứ " Diệp Minh Tuyết vừa cười vừa nói dang tay ôm Diệp Minh Thành-" Vào nhà rồi nói chuyện" - Ông bố già đáng ghét ,cư nhiên cắt đứt cảnh đoàn tụ....mất cả hứng--- ------ ------ -------Vào nhà thì không đâu đụng trúng ai đó, đây là nhà bà, bà có quyền mắng nhé, không thể trách tôi-" Đi đứng không có mắt mũi à... đụng trúng bản tiểu thư " - Tôi la lên-" Tại sao cô ở đây "- Giọng quen quen a....Ngẩn đầu .... A tại sao tên mặt băng lại xuất hiện ở đây chứ.....

-"Hàn Minh Vũ , anh thật sự không biết xấu hổ sao, ăn tát cảm giác thế nào??" Diệp Minh Tuyết tức lên, hét lớn

Chắc có lẽ tiếng hét của tôi có sức rung động lớn nên thu hút mọi người đi đường bu lại xem

Ánh Ngọc thấy phần bất lợi cho mình nên lôi kéo Hàn Minh Vũ đi xa

Sau khi đánh dã chiến với Ánh Ngọc và người yêu cũ của tôi cũng tức là người yêu hiện tại của cô ta thì tôi đây rất sảng khoái nha...

Nhưng chúng tôi lại không có hứng đi mua sắm hay đi ăn nên đã quay về

Trên xe , Thanh Thanh nói rất nhiều như chưa bao giờ nói vậy...cô ấy cứ hỏi về chuyện của tôi và Viêm Tước như thế nào....Tôi lại bao nhiêu thì Thanh Thanh lại nói ngược lại bấy nhiêu làm tôi cứng họng....Và cô ấy nói tôi thành chị dâu....

Mặt tôi đen thui còn Viêm Tước nghe xong...lái xe suýt tông vào cây đèn đường....nhờ vậy Thanh Thanh mới im được một tý

Tới phòng trọ, tôi rất mừng thoát khỏi cái sự tra tấn của Thanh Thanh tôi liềm cảm ơn Viêm Tước

Nhưng hắn lạnh lùng nói :- "Chỉ có đầu heo mới không biết nhìn người"

--- ------ -----

Chưa kịp bước vào nha...ông bố già yêu quý gọi về có chuyện quan trọng nói....thế tôi phải lếch thân về nhà của ba

--- --------

Bước tới trước cổng biệt thự...Mama yêu dấu chạy như ma đuổi chạy lại ôm tôi khóc thút thít nói : " Con gái khổ cho con rồi "

Tôi cũng vui mừng ôm lại mama , tôi nói :Không ạ, con không khổ chút nào"

Sau đó thì tràn lan đại hải các câu hỏi của mama lo lắng cho tôi, hôm nay là ngày nói nhiều à...sao ai cũng nói hết mà tôi chỉ nghe...thật là 1 loại tra tấn mà

-" Sao rồi, quên anh trai luôn rồi sao ??" -Giọng nói đó ...là anh trai tôi - Diệp Minh Thành

-" Sao em có thể quên anh trai yêu quý được chứ " Diệp Minh Tuyết vừa cười vừa nói dang tay ôm Diệp Minh Thành

-" Vào nhà rồi nói chuyện" - Ông bố già đáng ghét ,cư nhiên cắt đứt cảnh đoàn tụ....mất cả hứng

--- ------ ------ -------

Vào nhà thì không đâu đụng trúng ai đó, đây là nhà bà, bà có quyền mắng nhé, không thể trách tôi

-" Đi đứng không có mắt mũi à... đụng trúng bản tiểu thư " - Tôi la lên

-" Tại sao cô ở đây "- Giọng quen quen a....

Ngẩn đầu .... A tại sao tên mặt băng lại xuất hiện ở đây chứ.....

Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên AnhTác giả: Luna SSTruyện Ngôn TìnhCó lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên… -"Hàn Minh Vũ , anh thật sự không biết xấu hổ sao, ăn tát cảm giác thế nào??" Diệp Minh Tuyết tức lên, hét lớnChắc có lẽ tiếng hét của tôi có sức rung động lớn nên thu hút mọi người đi đường bu lại xemÁnh Ngọc thấy phần bất lợi cho mình nên lôi kéo Hàn Minh Vũ đi xaSau khi đánh dã chiến với Ánh Ngọc và người yêu cũ của tôi cũng tức là người yêu hiện tại của cô ta thì tôi đây rất sảng khoái nha...Nhưng chúng tôi lại không có hứng đi mua sắm hay đi ăn nên đã quay vềTrên xe , Thanh Thanh nói rất nhiều như chưa bao giờ nói vậy...cô ấy cứ hỏi về chuyện của tôi và Viêm Tước như thế nào....Tôi lại bao nhiêu thì Thanh Thanh lại nói ngược lại bấy nhiêu làm tôi cứng họng....Và cô ấy nói tôi thành chị dâu....Mặt tôi đen thui còn Viêm Tước nghe xong...lái xe suýt tông vào cây đèn đường....nhờ vậy Thanh Thanh mới im được một týTới phòng trọ, tôi rất mừng thoát khỏi cái sự tra tấn của Thanh Thanh tôi liềm cảm ơn Viêm TướcNhưng hắn lạnh lùng nói :- "Chỉ có đầu heo mới không biết nhìn người"--- ------ -----Chưa kịp bước vào nha...ông bố già yêu quý gọi về có chuyện quan trọng nói....thế tôi phải lếch thân về nhà của ba--- --------Bước tới trước cổng biệt thự...Mama yêu dấu chạy như ma đuổi chạy lại ôm tôi khóc thút thít nói : " Con gái khổ cho con rồi "Tôi cũng vui mừng ôm lại mama , tôi nói :Không ạ, con không khổ chút nào"Sau đó thì tràn lan đại hải các câu hỏi của mama lo lắng cho tôi, hôm nay là ngày nói nhiều à...sao ai cũng nói hết mà tôi chỉ nghe...thật là 1 loại tra tấn mà-" Sao rồi, quên anh trai luôn rồi sao ??" -Giọng nói đó ...là anh trai tôi - Diệp Minh Thành-" Sao em có thể quên anh trai yêu quý được chứ " Diệp Minh Tuyết vừa cười vừa nói dang tay ôm Diệp Minh Thành-" Vào nhà rồi nói chuyện" - Ông bố già đáng ghét ,cư nhiên cắt đứt cảnh đoàn tụ....mất cả hứng--- ------ ------ -------Vào nhà thì không đâu đụng trúng ai đó, đây là nhà bà, bà có quyền mắng nhé, không thể trách tôi-" Đi đứng không có mắt mũi à... đụng trúng bản tiểu thư " - Tôi la lên-" Tại sao cô ở đây "- Giọng quen quen a....Ngẩn đầu .... A tại sao tên mặt băng lại xuất hiện ở đây chứ.....

Chương 10: Bất ngờ