Có lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên…
Chương 15
Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên AnhTác giả: Luna SSTruyện Ngôn TìnhCó lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên… Vào tối ngày đó, anh biết một chuyện vô cùng kinh khủng...là món nợ năm xưa đều là do một tay Ánh Ngọc dựng lên...thật ra chẳng có món nợ nào...Cô ta chỉ thừa biết chút chuyện mà dựng nên câu chuyện làm anh hại người con gái anh yêu thương , anh là đồ đáng chết......Anh đã bắt cô ta nhốt vào ngục tối để từ từ giày vò cô ta...chính cô ta làm anh phạm phải sai lầm.....Nhưng anh không biết thế lực ngầm nào đó cứu cô ta ra....Anh còn đang truy lùng cô ta khắp nơi......Một chút tin tức cũng không có cứ như cô ta biến mất khỏi thế giới vậy......Nhưng anh càng nghi ngờ cái chết của Minh Tuyết cũng do Ánh Ngọc hại chết, anh cũng cho đi điều tra...cái chết ấy anh phải tìm ra hung thủ....giờ đây anh chỉ muốn nói xin lỗi Minh Tuyết .....nhưng hiện thực là anh không thể....Mỗi ngày anh như kẻ điên...nói chuyện một mình cùng với bức ảnh của Minh Tuyết, thường hay mua những món Minh Tuyết thích ăn vào những lúc tối còn là tự chính mình đi mua...lúc ăn cơm thì kêu đầu làm những món Minh Tuyết hay ăn, còn luôn để dư một cái chén, luôn gắp thức ăn bỏ vào một cái chén không...lâu lâu còn mỉm cười nhìn vào không trung......Ngay cả công việc...anh cũng mặc kệ...đưa cho David làm hết.... còn anh thì làm những chuyện khiến mọi người khó hiểu.....Tự tay trồng vườn hoa hướng dương...không cho ai đụng vào.....Lúc thì tập nấu ăn...nhiều lúc cắt trúng tay nhưng không hề biết...Có người nhắc anh ta chảy máu...anh chỉ mỉm cười lắc đầu nói : Nhưng chắc không đau bằng nỗi đau cô ấy chịu,..."Người làm trong nhà liền lắc đầu...nghĩ ông chủ mình điên rồi.....Tối lúc đi ngủ, thì vào căn phòng chật hẹp của Minh Tuyết ngủ....Cũng không cho ai lau chùi hay quét dọn....mà chính tay anh làm....Cho đến lúc Thanh Thanh đến thấy cảnh anh mình như vậy liền cho bạt tai , tức giận quát : " Ngay cả anh cũng tin là cô ấy chết sao....Cô ấy chưa chết...chưa chết anh hiểu không...Tuị em còn hứa sẽ cùng nhau hạnh phúc đến hết cuộc đời...vì vậy cô ấy chưa chết...."Những điều đó làm anh có thêm một chút hi vọng...Anh liền tì mọi cách để tìm kiếm bóng hình thân quen ấy...Đợi anh...anh sẽ tìm được em và cho em hạnh phúc
Vào tối ngày đó, anh biết một chuyện vô cùng kinh khủng...là món nợ năm xưa đều là do một tay Ánh Ngọc dựng lên...thật ra chẳng có món nợ nào...Cô ta chỉ thừa biết chút chuyện mà dựng nên câu chuyện làm anh hại người con gái anh yêu thương , anh là đồ đáng chết......
Anh đã bắt cô ta nhốt vào ngục tối để từ từ giày vò cô ta...chính cô ta làm anh phạm phải sai lầm.....Nhưng anh không biết thế lực ngầm nào đó cứu cô ta ra....
Anh còn đang truy lùng cô ta khắp nơi......Một chút tin tức cũng không có cứ như cô ta biến mất khỏi thế giới vậy......Nhưng anh càng nghi ngờ cái chết của Minh Tuyết cũng do Ánh Ngọc hại chết, anh cũng cho đi điều tra...cái chết ấy anh phải tìm ra hung thủ....giờ đây anh chỉ muốn nói xin lỗi Minh Tuyết .....nhưng hiện thực là anh không thể....
Mỗi ngày anh như kẻ điên...nói chuyện một mình cùng với bức ảnh của Minh Tuyết, thường hay mua những món Minh Tuyết thích ăn vào những lúc tối còn là tự chính mình đi mua...lúc ăn cơm thì kêu đầu làm những món Minh Tuyết hay ăn, còn luôn để dư một cái chén, luôn gắp thức ăn bỏ vào một cái chén không...lâu lâu còn mỉm cười nhìn vào không trung......
Ngay cả công việc...anh cũng mặc kệ...đưa cho David làm hết.... còn anh thì làm những chuyện khiến mọi người khó hiểu.....
Tự tay trồng vườn hoa hướng dương...không cho ai đụng vào.....Lúc thì tập nấu ăn...nhiều lúc cắt trúng tay nhưng không hề biết...Có người nhắc anh ta chảy máu...anh chỉ mỉm cười lắc đầu nói : Nhưng chắc không đau bằng nỗi đau cô ấy chịu,..."
Người làm trong nhà liền lắc đầu...nghĩ ông chủ mình điên rồi.....
Tối lúc đi ngủ, thì vào căn phòng chật hẹp của Minh Tuyết ngủ....Cũng không cho ai lau chùi hay quét dọn....mà chính tay anh làm....
Cho đến lúc Thanh Thanh đến thấy cảnh anh mình như vậy liền cho bạt tai , tức giận quát : " Ngay cả anh cũng tin là cô ấy chết sao....Cô ấy chưa chết...chưa chết anh hiểu không...Tuị em còn hứa sẽ cùng nhau hạnh phúc đến hết cuộc đời...vì vậy cô ấy chưa chết...."
Những điều đó làm anh có thêm một chút hi vọng...Anh liền tì mọi cách để tìm kiếm bóng hình thân quen ấy...
Đợi anh...anh sẽ tìm được em và cho em hạnh phúc
Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên AnhTác giả: Luna SSTruyện Ngôn TìnhCó lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên… Vào tối ngày đó, anh biết một chuyện vô cùng kinh khủng...là món nợ năm xưa đều là do một tay Ánh Ngọc dựng lên...thật ra chẳng có món nợ nào...Cô ta chỉ thừa biết chút chuyện mà dựng nên câu chuyện làm anh hại người con gái anh yêu thương , anh là đồ đáng chết......Anh đã bắt cô ta nhốt vào ngục tối để từ từ giày vò cô ta...chính cô ta làm anh phạm phải sai lầm.....Nhưng anh không biết thế lực ngầm nào đó cứu cô ta ra....Anh còn đang truy lùng cô ta khắp nơi......Một chút tin tức cũng không có cứ như cô ta biến mất khỏi thế giới vậy......Nhưng anh càng nghi ngờ cái chết của Minh Tuyết cũng do Ánh Ngọc hại chết, anh cũng cho đi điều tra...cái chết ấy anh phải tìm ra hung thủ....giờ đây anh chỉ muốn nói xin lỗi Minh Tuyết .....nhưng hiện thực là anh không thể....Mỗi ngày anh như kẻ điên...nói chuyện một mình cùng với bức ảnh của Minh Tuyết, thường hay mua những món Minh Tuyết thích ăn vào những lúc tối còn là tự chính mình đi mua...lúc ăn cơm thì kêu đầu làm những món Minh Tuyết hay ăn, còn luôn để dư một cái chén, luôn gắp thức ăn bỏ vào một cái chén không...lâu lâu còn mỉm cười nhìn vào không trung......Ngay cả công việc...anh cũng mặc kệ...đưa cho David làm hết.... còn anh thì làm những chuyện khiến mọi người khó hiểu.....Tự tay trồng vườn hoa hướng dương...không cho ai đụng vào.....Lúc thì tập nấu ăn...nhiều lúc cắt trúng tay nhưng không hề biết...Có người nhắc anh ta chảy máu...anh chỉ mỉm cười lắc đầu nói : Nhưng chắc không đau bằng nỗi đau cô ấy chịu,..."Người làm trong nhà liền lắc đầu...nghĩ ông chủ mình điên rồi.....Tối lúc đi ngủ, thì vào căn phòng chật hẹp của Minh Tuyết ngủ....Cũng không cho ai lau chùi hay quét dọn....mà chính tay anh làm....Cho đến lúc Thanh Thanh đến thấy cảnh anh mình như vậy liền cho bạt tai , tức giận quát : " Ngay cả anh cũng tin là cô ấy chết sao....Cô ấy chưa chết...chưa chết anh hiểu không...Tuị em còn hứa sẽ cùng nhau hạnh phúc đến hết cuộc đời...vì vậy cô ấy chưa chết...."Những điều đó làm anh có thêm một chút hi vọng...Anh liền tì mọi cách để tìm kiếm bóng hình thân quen ấy...Đợi anh...anh sẽ tìm được em và cho em hạnh phúc