Các bạn ủng hộ mình nha.:D Tối hôm qua cô thức tới tận khuya kết quả là hôm nay dậy muộn không kịp ăn sáng liền lấy xe đến trường, vừa ra tới cổng thì đã thấy Dương Tử Lâm đang đứng chờ. Cậu ta nhìn thấy cô thì bất mãn nói: “Hứa Diệp Chi, khi nào cậu mới có thể dậy sớm một lần đây?” “Cậu không thích thì có thể đi trước, tôi có bắt cậu chờ đâu?” Cô vừa đạp xe vừa trả lời: Dương Tử Lâm đi bên cạnh nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Tại sao con gái bọn cậu cả ngày cứ thích nhìn mấy tên “hàn cuốc, hàn xẻng” đó vậy, có gì hay ho đâu?” “Sao lại không hay ho, bọn họ rất đẹp trai nha... mà khoan, cậu nói ai hàn cuốc hàn xẻng hả?” Gì chứ, tên này muốn ăn đòn à, dám nói thần tượng của cô như thế? Nếu là ngày thường cô nhất định sẽ tẩn cho hắn một trận nhưng mà... bây giờ đến trường kịp giờ quan trọng hơn. Dương Tử Lâm khinh thường nói: “Muốn nhìn trai đẹp cứ nói tôi một tiếng, tôi sẵn sàng đứng im để cho cậu nhìn cả ngày luôn, cần gì phải nhìn trai nước khác làm gì.” “...”Cô nghe mà suýt nữa thì…
Chương 4
Crush Của Tôi Bá ĐạoTác giả: An Tiểu BìnhCác bạn ủng hộ mình nha.:D Tối hôm qua cô thức tới tận khuya kết quả là hôm nay dậy muộn không kịp ăn sáng liền lấy xe đến trường, vừa ra tới cổng thì đã thấy Dương Tử Lâm đang đứng chờ. Cậu ta nhìn thấy cô thì bất mãn nói: “Hứa Diệp Chi, khi nào cậu mới có thể dậy sớm một lần đây?” “Cậu không thích thì có thể đi trước, tôi có bắt cậu chờ đâu?” Cô vừa đạp xe vừa trả lời: Dương Tử Lâm đi bên cạnh nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Tại sao con gái bọn cậu cả ngày cứ thích nhìn mấy tên “hàn cuốc, hàn xẻng” đó vậy, có gì hay ho đâu?” “Sao lại không hay ho, bọn họ rất đẹp trai nha... mà khoan, cậu nói ai hàn cuốc hàn xẻng hả?” Gì chứ, tên này muốn ăn đòn à, dám nói thần tượng của cô như thế? Nếu là ngày thường cô nhất định sẽ tẩn cho hắn một trận nhưng mà... bây giờ đến trường kịp giờ quan trọng hơn. Dương Tử Lâm khinh thường nói: “Muốn nhìn trai đẹp cứ nói tôi một tiếng, tôi sẵn sàng đứng im để cho cậu nhìn cả ngày luôn, cần gì phải nhìn trai nước khác làm gì.” “...”Cô nghe mà suýt nữa thì… Bỗng cô thấy bóng người quen thuộc dưới sân trường, là Dương Tử Lâm, cậu ấy đang đi cùng một cô gái. Cô gái đó còn khoác tay Dương Tử Lâm rất thân thiết, Dương Tử Lâm nói gì đó làm cô gái kia cười nắc nẻ, đánh vào vai cậu ấy một cái. Bọn họ quả thật rất đẹp đôi, đi giữa bao nhiêu người mà vẫn nổi bật. Cô thẫn thờ nhìn bọn họ, trong tim đã thấy nhoi nhói. Cậu ấy có bạn gái rồi, bên cạnh cậu ấy đã không còn chỗ cho cô.Tan học, cô lấy xe thì xe của Dương Tử Lâm đã không còn ở đó, cô nhanh chóng đạp xe đi, bởi vì trong lòng cô có một chút hi vọng, hi vọng ở đoạn đường đó Dương Tử Lâm đang chờ cô như mọi ngày. Nhưng rồi cô lại thất vọng, vì ở đó vốn chẳng có ai, cả đoạn đường về nhà chỉ có một mình cô.Về đến nhà, cô thẳng một đường đi lên phòng, để lại một mình Hứa Bảo An đứng ngẩn tò te, lời còn chưa kịp nói ra thì cô đã vào phòng đóng cửa cái rầm, chưa đầy một giây sau, cửa lại mở ra, cô thò đầu ra nói:“Em tự nấu cơm đi.” Dứt lời lại đóng cửa “rầm”.Thả mình xuống giường, không biết đã thiếp đi từ lúc nào...Cô một mình đạp xe đi học, giữa đường thì gặp Dương Tử Lâm đang chở một cô gái. Nhìn thấy cô tới Dương Tử Lâm vui vẻ nói:“Hứa Diệp Chi, tôi có bạn gái rồi, không đi học cùng cậu nữa.” Nói xong liền đi mất, bỏ lại cô đi một mình.Cô đi mãi, đi mãi cũng tới trường, cô đứng ở trước mặt Dương Tử Lâm nhưng cậu ấy cứ thế nắm tay bạn gái đi qua cô mà không nhìn cô lấy một cái. Cô gọi, cậu ấy cũng làm như không nghe thấy, càng đi càng xa cô. Cô đuổi theo, lại thấy Dương Tử Lâm và cô gái đó đang ở một quán ăn vặt mà cô và Dương Tử Lâm hay đến, trên bàn đều là những món mà Dương Tử Lâm thường gọi cho cô. Qua ô cửa kính, cô nhìn thấy Dương Tử Lâm liên tục gắp đồ ăn cho cô gái kia, cô đứng nhìn mà... hóa đá.Giật mình bật người dậy, nhìn căn phòng quen thuộc của mình, cô thở phào, thì ra là mơ. Nhưng mà lỡ như Dương Tử Lâm thực sự bỏ mặc cô giống như trong giấc mơ ấy thì sao đây? Cô lắc đầu nguầy nguậy, không được, từ trước đến giờ cô đã quen với việc có Dương Tử Lâm bên cạnh, bây giờ bắt cô nhìn cậu ấy quan tâm đến một cô gái khác, làm sao cô chịu được. Nhưng không thế thì cô phải làm gì đây? Cô chán nản nằm lại xuống giường, chẳng lẽ qua nói cậu ta không được yêu à? Trước giờ cô có bao giờ cãi lại cậu ta đâu, toàn bị cậu ta nói cho nghẹn họng.Đang mải mê suy nghĩ, thì Hứa Bảo An đi vào:“Chị có chuyện gì không vui à?” Cô lắc đầu:“Đâu có.”“Chị đừng chối, mỗi lần không vui chị đều không chịu nấu cơm.” Cô cười trừ, Bảo An lại nói:“Không vui thì có thể không nấu cơm, nhưng không thể không ăn được, em nấu xong rồi, chị mau xuống ăn đi.” Không đợi cô nói gì, Bảo An đã xách cô xuống nhà. Cô bị xách lơ lửng trên không, cố chạm chân xuống đất nhưng không được. Không biết từ khi nào, cậu em trai thua cô hai tuổi này đã cao hơn cô một cái đầu rồi. Cô khó chịu dãy:“Hứa Bảo An, thả chị xuống.”“Không thả.”“... em cũng không vui à?”“Ừ”“...” Bảo An một đường xách cô xuống tận bàn ăn. Đặt cô xuống ghế mới chịu buông ra, cô ngoan ngoãn ăn cơm. Dù sao thì không phải khi nào cũng được Bảo An nấu cho cô ăn.Đang ăn, Bảo An bất ngờ lên tiếng:“Sau này có chuyện không vui thì nói ra, chị không vui làm sao em vui được.” Cô bị câu nói bất ngờ này làm cho nghẹn cơm một lúc lâu. Cậu em này, đôi khi cứ như là ông cụ non vậy.--------------------------------------P/s: Ai có em trai như thế này không? >0
Bỗng cô thấy bóng người quen thuộc dưới sân trường, là Dương Tử Lâm, cậu ấy đang đi cùng một cô gái. Cô gái đó còn khoác tay Dương Tử Lâm rất thân thiết, Dương Tử Lâm nói gì đó làm cô gái kia cười nắc nẻ, đánh vào vai cậu ấy một cái. Bọn họ quả thật rất đẹp đôi, đi giữa bao nhiêu người mà vẫn nổi bật. Cô thẫn thờ nhìn bọn họ, trong tim đã thấy nhoi nhói. Cậu ấy có bạn gái rồi, bên cạnh cậu ấy đã không còn chỗ cho cô.
Tan học, cô lấy xe thì xe của Dương Tử Lâm đã không còn ở đó, cô nhanh chóng đạp xe đi, bởi vì trong lòng cô có một chút hi vọng, hi vọng ở đoạn đường đó Dương Tử Lâm đang chờ cô như mọi ngày. Nhưng rồi cô lại thất vọng, vì ở đó vốn chẳng có ai, cả đoạn đường về nhà chỉ có một mình cô.
Về đến nhà, cô thẳng một đường đi lên phòng, để lại một mình Hứa Bảo An đứng ngẩn tò te, lời còn chưa kịp nói ra thì cô đã vào phòng đóng cửa cái rầm, chưa đầy một giây sau, cửa lại mở ra, cô thò đầu ra nói:
“Em tự nấu cơm đi.” Dứt lời lại đóng cửa “rầm”.
Thả mình xuống giường, không biết đã thiếp đi từ lúc nào...
Cô một mình đạp xe đi học, giữa đường thì gặp Dương Tử Lâm đang chở một cô gái. Nhìn thấy cô tới Dương Tử Lâm vui vẻ nói:
“Hứa Diệp Chi, tôi có bạn gái rồi, không đi học cùng cậu nữa.” Nói xong liền đi mất, bỏ lại cô đi một mình.
Cô đi mãi, đi mãi cũng tới trường, cô đứng ở trước mặt Dương Tử Lâm nhưng cậu ấy cứ thế nắm tay bạn gái đi qua cô mà không nhìn cô lấy một cái. Cô gọi, cậu ấy cũng làm như không nghe thấy, càng đi càng xa cô. Cô đuổi theo, lại thấy Dương Tử Lâm và cô gái đó đang ở một quán ăn vặt mà cô và Dương Tử Lâm hay đến, trên bàn đều là những món mà Dương Tử Lâm thường gọi cho cô. Qua ô cửa kính, cô nhìn thấy Dương Tử Lâm liên tục gắp đồ ăn cho cô gái kia, cô đứng nhìn mà... hóa đá.
Giật mình bật người dậy, nhìn căn phòng quen thuộc của mình, cô thở phào, thì ra là mơ. Nhưng mà lỡ như Dương Tử Lâm thực sự bỏ mặc cô giống như trong giấc mơ ấy thì sao đây? Cô lắc đầu nguầy nguậy, không được, từ trước đến giờ cô đã quen với việc có Dương Tử Lâm bên cạnh, bây giờ bắt cô nhìn cậu ấy quan tâm đến một cô gái khác, làm sao cô chịu được. Nhưng không thế thì cô phải làm gì đây? Cô chán nản nằm lại xuống giường, chẳng lẽ qua nói cậu ta không được yêu à? Trước giờ cô có bao giờ cãi lại cậu ta đâu, toàn bị cậu ta nói cho nghẹn họng.
Đang mải mê suy nghĩ, thì Hứa Bảo An đi vào:
“Chị có chuyện gì không vui à?” Cô lắc đầu:
“Đâu có.”
“Chị đừng chối, mỗi lần không vui chị đều không chịu nấu cơm.” Cô cười trừ, Bảo An lại nói:
“Không vui thì có thể không nấu cơm, nhưng không thể không ăn được, em nấu xong rồi, chị mau xuống ăn đi.” Không đợi cô nói gì, Bảo An đã xách cô xuống nhà. Cô bị xách lơ lửng trên không, cố chạm chân xuống đất nhưng không được. Không biết từ khi nào, cậu em trai thua cô hai tuổi này đã cao hơn cô một cái đầu rồi. Cô khó chịu dãy:
“Hứa Bảo An, thả chị xuống.”
“Không thả.”
“... em cũng không vui à?”
“Ừ”
“...” Bảo An một đường xách cô xuống tận bàn ăn. Đặt cô xuống ghế mới chịu buông ra, cô ngoan ngoãn ăn cơm. Dù sao thì không phải khi nào cũng được Bảo An nấu cho cô ăn.
Đang ăn, Bảo An bất ngờ lên tiếng:
“Sau này có chuyện không vui thì nói ra, chị không vui làm sao em vui được.” Cô bị câu nói bất ngờ này làm cho nghẹn cơm một lúc lâu. Cậu em này, đôi khi cứ như là ông cụ non vậy.
--------------------------------------
P/s: Ai có em trai như thế này không? >0
Crush Của Tôi Bá ĐạoTác giả: An Tiểu BìnhCác bạn ủng hộ mình nha.:D Tối hôm qua cô thức tới tận khuya kết quả là hôm nay dậy muộn không kịp ăn sáng liền lấy xe đến trường, vừa ra tới cổng thì đã thấy Dương Tử Lâm đang đứng chờ. Cậu ta nhìn thấy cô thì bất mãn nói: “Hứa Diệp Chi, khi nào cậu mới có thể dậy sớm một lần đây?” “Cậu không thích thì có thể đi trước, tôi có bắt cậu chờ đâu?” Cô vừa đạp xe vừa trả lời: Dương Tử Lâm đi bên cạnh nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Tại sao con gái bọn cậu cả ngày cứ thích nhìn mấy tên “hàn cuốc, hàn xẻng” đó vậy, có gì hay ho đâu?” “Sao lại không hay ho, bọn họ rất đẹp trai nha... mà khoan, cậu nói ai hàn cuốc hàn xẻng hả?” Gì chứ, tên này muốn ăn đòn à, dám nói thần tượng của cô như thế? Nếu là ngày thường cô nhất định sẽ tẩn cho hắn một trận nhưng mà... bây giờ đến trường kịp giờ quan trọng hơn. Dương Tử Lâm khinh thường nói: “Muốn nhìn trai đẹp cứ nói tôi một tiếng, tôi sẵn sàng đứng im để cho cậu nhìn cả ngày luôn, cần gì phải nhìn trai nước khác làm gì.” “...”Cô nghe mà suýt nữa thì… Bỗng cô thấy bóng người quen thuộc dưới sân trường, là Dương Tử Lâm, cậu ấy đang đi cùng một cô gái. Cô gái đó còn khoác tay Dương Tử Lâm rất thân thiết, Dương Tử Lâm nói gì đó làm cô gái kia cười nắc nẻ, đánh vào vai cậu ấy một cái. Bọn họ quả thật rất đẹp đôi, đi giữa bao nhiêu người mà vẫn nổi bật. Cô thẫn thờ nhìn bọn họ, trong tim đã thấy nhoi nhói. Cậu ấy có bạn gái rồi, bên cạnh cậu ấy đã không còn chỗ cho cô.Tan học, cô lấy xe thì xe của Dương Tử Lâm đã không còn ở đó, cô nhanh chóng đạp xe đi, bởi vì trong lòng cô có một chút hi vọng, hi vọng ở đoạn đường đó Dương Tử Lâm đang chờ cô như mọi ngày. Nhưng rồi cô lại thất vọng, vì ở đó vốn chẳng có ai, cả đoạn đường về nhà chỉ có một mình cô.Về đến nhà, cô thẳng một đường đi lên phòng, để lại một mình Hứa Bảo An đứng ngẩn tò te, lời còn chưa kịp nói ra thì cô đã vào phòng đóng cửa cái rầm, chưa đầy một giây sau, cửa lại mở ra, cô thò đầu ra nói:“Em tự nấu cơm đi.” Dứt lời lại đóng cửa “rầm”.Thả mình xuống giường, không biết đã thiếp đi từ lúc nào...Cô một mình đạp xe đi học, giữa đường thì gặp Dương Tử Lâm đang chở một cô gái. Nhìn thấy cô tới Dương Tử Lâm vui vẻ nói:“Hứa Diệp Chi, tôi có bạn gái rồi, không đi học cùng cậu nữa.” Nói xong liền đi mất, bỏ lại cô đi một mình.Cô đi mãi, đi mãi cũng tới trường, cô đứng ở trước mặt Dương Tử Lâm nhưng cậu ấy cứ thế nắm tay bạn gái đi qua cô mà không nhìn cô lấy một cái. Cô gọi, cậu ấy cũng làm như không nghe thấy, càng đi càng xa cô. Cô đuổi theo, lại thấy Dương Tử Lâm và cô gái đó đang ở một quán ăn vặt mà cô và Dương Tử Lâm hay đến, trên bàn đều là những món mà Dương Tử Lâm thường gọi cho cô. Qua ô cửa kính, cô nhìn thấy Dương Tử Lâm liên tục gắp đồ ăn cho cô gái kia, cô đứng nhìn mà... hóa đá.Giật mình bật người dậy, nhìn căn phòng quen thuộc của mình, cô thở phào, thì ra là mơ. Nhưng mà lỡ như Dương Tử Lâm thực sự bỏ mặc cô giống như trong giấc mơ ấy thì sao đây? Cô lắc đầu nguầy nguậy, không được, từ trước đến giờ cô đã quen với việc có Dương Tử Lâm bên cạnh, bây giờ bắt cô nhìn cậu ấy quan tâm đến một cô gái khác, làm sao cô chịu được. Nhưng không thế thì cô phải làm gì đây? Cô chán nản nằm lại xuống giường, chẳng lẽ qua nói cậu ta không được yêu à? Trước giờ cô có bao giờ cãi lại cậu ta đâu, toàn bị cậu ta nói cho nghẹn họng.Đang mải mê suy nghĩ, thì Hứa Bảo An đi vào:“Chị có chuyện gì không vui à?” Cô lắc đầu:“Đâu có.”“Chị đừng chối, mỗi lần không vui chị đều không chịu nấu cơm.” Cô cười trừ, Bảo An lại nói:“Không vui thì có thể không nấu cơm, nhưng không thể không ăn được, em nấu xong rồi, chị mau xuống ăn đi.” Không đợi cô nói gì, Bảo An đã xách cô xuống nhà. Cô bị xách lơ lửng trên không, cố chạm chân xuống đất nhưng không được. Không biết từ khi nào, cậu em trai thua cô hai tuổi này đã cao hơn cô một cái đầu rồi. Cô khó chịu dãy:“Hứa Bảo An, thả chị xuống.”“Không thả.”“... em cũng không vui à?”“Ừ”“...” Bảo An một đường xách cô xuống tận bàn ăn. Đặt cô xuống ghế mới chịu buông ra, cô ngoan ngoãn ăn cơm. Dù sao thì không phải khi nào cũng được Bảo An nấu cho cô ăn.Đang ăn, Bảo An bất ngờ lên tiếng:“Sau này có chuyện không vui thì nói ra, chị không vui làm sao em vui được.” Cô bị câu nói bất ngờ này làm cho nghẹn cơm một lúc lâu. Cậu em này, đôi khi cứ như là ông cụ non vậy.--------------------------------------P/s: Ai có em trai như thế này không? >0