- Nhanh lên, nhanh lên. Bệnh nhân đang nguy kịch! Tôi là Linh San, một cô gái chuyên đi lừa gạt, cướp bóc, chuyện xấu gì cũng dám làm. Bây giờ đã gặp báo ứng, bị người ta trả thù. Aizzz, nếu có cơ hội làm lại cuộc đời một lần nữa. . . tôi sẽ độc ác hơn xưa, sẽ làm trùm băng đảng xã hội đen khét tiếng, lúc đó đố đứa nào hành thích trẫm được. Tôi sẽ tìm tên mưu sát mình báo thù, nhất định báo thù. Tạm biệt thế giới loài người, ta về với cực lạc chơi với thần tiên. Cực lạc thần tiên. . . ******* - Chậc, nha đầu này suốt ngày gây chuyện, giờ thì vấp cục đá lăn xuống chân núi, tắt thở. Kêu bang chủ mang xác về mai táng đi!- 1 đám ăn mày khiêng xác cô gái về. Đám ma diễn ra rình rang kèn trống. Sống trên đời chỉ biết gây hoạ, khi chết đi người khác vui mừng khôn xiết. Mỹ nhân, hảo mỹ nhân nhưng sa vào số ăn mày, không ai nhận ra vẻ đẹp đó. - Con gái ơi, con chết tức chết tưởi, oan uổng quá đi thôi!- 1 cụ già lay lay nữ nhân kia khóc lóc thảm thương. - Khụ khụ... - Đứa nào mới ho vậy?- Bang…
Chương 26: Một đêm xuân tiêu đáng ngàn vàng. .
Hoàng Hậu Rắc RốiTác giả: WinnyTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Nhanh lên, nhanh lên. Bệnh nhân đang nguy kịch! Tôi là Linh San, một cô gái chuyên đi lừa gạt, cướp bóc, chuyện xấu gì cũng dám làm. Bây giờ đã gặp báo ứng, bị người ta trả thù. Aizzz, nếu có cơ hội làm lại cuộc đời một lần nữa. . . tôi sẽ độc ác hơn xưa, sẽ làm trùm băng đảng xã hội đen khét tiếng, lúc đó đố đứa nào hành thích trẫm được. Tôi sẽ tìm tên mưu sát mình báo thù, nhất định báo thù. Tạm biệt thế giới loài người, ta về với cực lạc chơi với thần tiên. Cực lạc thần tiên. . . ******* - Chậc, nha đầu này suốt ngày gây chuyện, giờ thì vấp cục đá lăn xuống chân núi, tắt thở. Kêu bang chủ mang xác về mai táng đi!- 1 đám ăn mày khiêng xác cô gái về. Đám ma diễn ra rình rang kèn trống. Sống trên đời chỉ biết gây hoạ, khi chết đi người khác vui mừng khôn xiết. Mỹ nhân, hảo mỹ nhân nhưng sa vào số ăn mày, không ai nhận ra vẻ đẹp đó. - Con gái ơi, con chết tức chết tưởi, oan uổng quá đi thôi!- 1 cụ già lay lay nữ nhân kia khóc lóc thảm thương. - Khụ khụ... - Đứa nào mới ho vậy?- Bang… - Tiểu Yến, thương thế đã khỏi hẳn chưa?- Liêu Kinh Bảo mấy ngày không gặp con bé, chỉ nghe Vương Minh nói bị bông gân cũng lo lắng hỏi thăm. Tiểu Yến gật đầu:- Đã khỏi rồi ạ!- Ừ, vậy con lại đây xem bài làm của mình đi.- Liêu Kinh Bảo chỉ tay vào tờ giấy trên bàn gỗ.Vài hôm trước có thi văn và võ, nghỉ hết mấy ngày con bé cũng quên béng luôn, không thấp thỏm chờ đợi kết quả như lần trước. Tống Hạo và Vương Minh đứng cúi đầu nhìn xuống mũi giày, 2 tay nắm sau lưng như không lo đến. Tiểu Yến vui vẻ nhận lại bài, nở nụ cười:- Lần này tốt hơn lần trước chứ ạ?- Lần trước con chỉ chép bài của Tống Hạo, lần này con chép bài cả 2 huynh đệ, tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.- Liêu Kinh Bảo nhướn mày khen ngợi.Mặt Tiểu Yến xám ngoét, tay run run cầm tờ giấy không dám xem điểm. Vương Minh và Tống Hạo ngẩng đầu lên nhìn trời, trời hôm nay u ám.- Tiểu Yến à, con thích ai thì chép bài 1 người thôi, sư phụ không trách. Con xem, câu lục rồi đến câu thất, câu thất rồi tới câu bát, câu bát rồi tới câu lục, câu lục rồi tới câu thất, con cứ xen kẽ không có trật tự không có vần điệu là thế nào?Tiểu Yến đành cười trừ, len lén giấu bài viết ra sau lưng. Lúc ấy tình thế cấp bách, còn nghĩ được gì nữa, chép bài người này thì người kia buồn, chép bài người kia thì người này không vui, con bé chỉ muốn công bằng cho cả 2 thôi mà!Tống Hạo lên tiếng:- Lần sau muội muốn chép bài ai thì cứ chép 1 bài thôi.- Vậy lần sau muội sẽ chép của huynh, lần sau nữa thì chép của huynh ấy!- Tiểu Yến bị kẹp giữa 2 nam nhi, hết chỉ tay qua trái rồi lại chỉ tay qua phải.- Muội không cần học làm gì, ta bao nuôi muội cả đời.- Vương Minh không kém cạnh đáp trả. Không ngờ, câu nói này có sức nặng vô cùng, Liêu Kinh Bảo và Tống Hạo đều ngạc nhiên không khép miệng được.Nguy rồi, Vương Minh không biết mình là huynh muội cùng cha khác mẹ với Tiểu Yến, cũng khó trách vì sao luôn thích con đến vậy. Liêu Kinh Bảo thở dài rồi xoa xoa mi tâm. Tống Hạo mỉm cười nhẹ nhàng:- Huynh cũng có thể nuôi muội ấy!- 2 đứa thôi đi, lần sau còn cho Tiểu Yến chép bài ta cho nó nghỉ học thât đấy!- Liêu Kinh Bảo can ngăn liền bị Tiểu Yến khinh bỉ nhếch mép
- Tiểu Yến, thương thế đã khỏi hẳn chưa?- Liêu Kinh Bảo mấy ngày không gặp con bé, chỉ nghe Vương Minh nói bị bông gân cũng lo lắng hỏi thăm. Tiểu Yến gật đầu:
- Đã khỏi rồi ạ!
- Ừ, vậy con lại đây xem bài làm của mình đi.- Liêu Kinh Bảo chỉ tay vào tờ giấy trên bàn gỗ.
Vài hôm trước có thi văn và võ, nghỉ hết mấy ngày con bé cũng quên béng luôn, không thấp thỏm chờ đợi kết quả như lần trước. Tống Hạo và Vương Minh đứng cúi đầu nhìn xuống mũi giày, 2 tay nắm sau lưng như không lo đến. Tiểu Yến vui vẻ nhận lại bài, nở nụ cười:
- Lần này tốt hơn lần trước chứ ạ?
- Lần trước con chỉ chép bài của Tống Hạo, lần này con chép bài cả 2 huynh đệ, tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.- Liêu Kinh Bảo nhướn mày khen ngợi.
Mặt Tiểu Yến xám ngoét, tay run run cầm tờ giấy không dám xem điểm. Vương Minh và Tống Hạo ngẩng đầu lên nhìn trời, trời hôm nay u ám.
- Tiểu Yến à, con thích ai thì chép bài 1 người thôi, sư phụ không trách. Con xem, câu lục rồi đến câu thất, câu thất rồi tới câu bát, câu bát rồi tới câu lục, câu lục rồi tới câu thất, con cứ xen kẽ không có trật tự không có vần điệu là thế nào?
Tiểu Yến đành cười trừ, len lén giấu bài viết ra sau lưng. Lúc ấy tình thế cấp bách, còn nghĩ được gì nữa, chép bài người này thì người kia buồn, chép bài người kia thì người này không vui, con bé chỉ muốn công bằng cho cả 2 thôi mà!
Tống Hạo lên tiếng:
- Lần sau muội muốn chép bài ai thì cứ chép 1 bài thôi.
- Vậy lần sau muội sẽ chép của huynh, lần sau nữa thì chép của huynh ấy!- Tiểu Yến bị kẹp giữa 2 nam nhi, hết chỉ tay qua trái rồi lại chỉ tay qua phải.
- Muội không cần học làm gì, ta bao nuôi muội cả đời.- Vương Minh không kém cạnh đáp trả. Không ngờ, câu nói này có sức nặng vô cùng, Liêu Kinh Bảo và Tống Hạo đều ngạc nhiên không khép miệng được.
Nguy rồi, Vương Minh không biết mình là huynh muội cùng cha khác mẹ với Tiểu Yến, cũng khó trách vì sao luôn thích con đến vậy. Liêu Kinh Bảo thở dài rồi xoa xoa mi tâm. Tống Hạo mỉm cười nhẹ nhàng:
- Huynh cũng có thể nuôi muội ấy!
- 2 đứa thôi đi, lần sau còn cho Tiểu Yến chép bài ta cho nó nghỉ học thât đấy!- Liêu Kinh Bảo can ngăn liền bị Tiểu Yến khinh bỉ nhếch mép
Hoàng Hậu Rắc RốiTác giả: WinnyTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không- Nhanh lên, nhanh lên. Bệnh nhân đang nguy kịch! Tôi là Linh San, một cô gái chuyên đi lừa gạt, cướp bóc, chuyện xấu gì cũng dám làm. Bây giờ đã gặp báo ứng, bị người ta trả thù. Aizzz, nếu có cơ hội làm lại cuộc đời một lần nữa. . . tôi sẽ độc ác hơn xưa, sẽ làm trùm băng đảng xã hội đen khét tiếng, lúc đó đố đứa nào hành thích trẫm được. Tôi sẽ tìm tên mưu sát mình báo thù, nhất định báo thù. Tạm biệt thế giới loài người, ta về với cực lạc chơi với thần tiên. Cực lạc thần tiên. . . ******* - Chậc, nha đầu này suốt ngày gây chuyện, giờ thì vấp cục đá lăn xuống chân núi, tắt thở. Kêu bang chủ mang xác về mai táng đi!- 1 đám ăn mày khiêng xác cô gái về. Đám ma diễn ra rình rang kèn trống. Sống trên đời chỉ biết gây hoạ, khi chết đi người khác vui mừng khôn xiết. Mỹ nhân, hảo mỹ nhân nhưng sa vào số ăn mày, không ai nhận ra vẻ đẹp đó. - Con gái ơi, con chết tức chết tưởi, oan uổng quá đi thôi!- 1 cụ già lay lay nữ nhân kia khóc lóc thảm thương. - Khụ khụ... - Đứa nào mới ho vậy?- Bang… - Tiểu Yến, thương thế đã khỏi hẳn chưa?- Liêu Kinh Bảo mấy ngày không gặp con bé, chỉ nghe Vương Minh nói bị bông gân cũng lo lắng hỏi thăm. Tiểu Yến gật đầu:- Đã khỏi rồi ạ!- Ừ, vậy con lại đây xem bài làm của mình đi.- Liêu Kinh Bảo chỉ tay vào tờ giấy trên bàn gỗ.Vài hôm trước có thi văn và võ, nghỉ hết mấy ngày con bé cũng quên béng luôn, không thấp thỏm chờ đợi kết quả như lần trước. Tống Hạo và Vương Minh đứng cúi đầu nhìn xuống mũi giày, 2 tay nắm sau lưng như không lo đến. Tiểu Yến vui vẻ nhận lại bài, nở nụ cười:- Lần này tốt hơn lần trước chứ ạ?- Lần trước con chỉ chép bài của Tống Hạo, lần này con chép bài cả 2 huynh đệ, tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.- Liêu Kinh Bảo nhướn mày khen ngợi.Mặt Tiểu Yến xám ngoét, tay run run cầm tờ giấy không dám xem điểm. Vương Minh và Tống Hạo ngẩng đầu lên nhìn trời, trời hôm nay u ám.- Tiểu Yến à, con thích ai thì chép bài 1 người thôi, sư phụ không trách. Con xem, câu lục rồi đến câu thất, câu thất rồi tới câu bát, câu bát rồi tới câu lục, câu lục rồi tới câu thất, con cứ xen kẽ không có trật tự không có vần điệu là thế nào?Tiểu Yến đành cười trừ, len lén giấu bài viết ra sau lưng. Lúc ấy tình thế cấp bách, còn nghĩ được gì nữa, chép bài người này thì người kia buồn, chép bài người kia thì người này không vui, con bé chỉ muốn công bằng cho cả 2 thôi mà!Tống Hạo lên tiếng:- Lần sau muội muốn chép bài ai thì cứ chép 1 bài thôi.- Vậy lần sau muội sẽ chép của huynh, lần sau nữa thì chép của huynh ấy!- Tiểu Yến bị kẹp giữa 2 nam nhi, hết chỉ tay qua trái rồi lại chỉ tay qua phải.- Muội không cần học làm gì, ta bao nuôi muội cả đời.- Vương Minh không kém cạnh đáp trả. Không ngờ, câu nói này có sức nặng vô cùng, Liêu Kinh Bảo và Tống Hạo đều ngạc nhiên không khép miệng được.Nguy rồi, Vương Minh không biết mình là huynh muội cùng cha khác mẹ với Tiểu Yến, cũng khó trách vì sao luôn thích con đến vậy. Liêu Kinh Bảo thở dài rồi xoa xoa mi tâm. Tống Hạo mỉm cười nhẹ nhàng:- Huynh cũng có thể nuôi muội ấy!- 2 đứa thôi đi, lần sau còn cho Tiểu Yến chép bài ta cho nó nghỉ học thât đấy!- Liêu Kinh Bảo can ngăn liền bị Tiểu Yến khinh bỉ nhếch mép