Gió thổi ào ào hai bên tai, không thể ngưng tụ pháp lực cho nên sự cân bằng kém hơn bình thường rất nhiều cũng may đôi cánh vẫn có thể hoạt động được, nhìn hình thể màu đen không thua kém hắn đang vô lực rơi tự do, Tuyết Ưng không nghĩ ngợi gì nhiều mà gia tăng tốc độ, mong muốn trước khi chạm đất thì có thể tiếp được nàng. Nhưng hắn cũng không nắm chắc lắm, lúc này không thể ngưng tụ pháp lực mà cơ thể lại bị tổn thương, đôi cánh còn hoạt động được là không đến mức làm cho hắn té chết nhưng trong tình huống này muốn cứu người cũng không phải là chuyện dễ dàng, làm không tốt thì cả hai đều bị té chết. Nhưng mà hắn phải làm vậy, mấy ngàn năm qua, ngoại trừ Như Mặc thì nàng là người làm cho hắn có cảm giác khác, huống hồ gì nàng lại là người của Tuyết Ưng tộc hắn, hắn thân là vương của Tuyết Ưng tộc thì làm sao thấy tộc nhân chết mà không cứu. Tuy nàng toàn than đen nhánh, không có chút nào là giống Tuyết Ưng tộc, nhưng dù thế nào thì trước tiên phải cứu nàng đã, chuyện khác tính sau.…

Chương 7: Ca ca không trở lại

Ưng Vương Liệt TìnhTác giả: Liễu Thiểu BạchTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhGió thổi ào ào hai bên tai, không thể ngưng tụ pháp lực cho nên sự cân bằng kém hơn bình thường rất nhiều cũng may đôi cánh vẫn có thể hoạt động được, nhìn hình thể màu đen không thua kém hắn đang vô lực rơi tự do, Tuyết Ưng không nghĩ ngợi gì nhiều mà gia tăng tốc độ, mong muốn trước khi chạm đất thì có thể tiếp được nàng. Nhưng hắn cũng không nắm chắc lắm, lúc này không thể ngưng tụ pháp lực mà cơ thể lại bị tổn thương, đôi cánh còn hoạt động được là không đến mức làm cho hắn té chết nhưng trong tình huống này muốn cứu người cũng không phải là chuyện dễ dàng, làm không tốt thì cả hai đều bị té chết. Nhưng mà hắn phải làm vậy, mấy ngàn năm qua, ngoại trừ Như Mặc thì nàng là người làm cho hắn có cảm giác khác, huống hồ gì nàng lại là người của Tuyết Ưng tộc hắn, hắn thân là vương của Tuyết Ưng tộc thì làm sao thấy tộc nhân chết mà không cứu. Tuy nàng toàn than đen nhánh, không có chút nào là giống Tuyết Ưng tộc, nhưng dù thế nào thì trước tiên phải cứu nàng đã, chuyện khác tính sau.… ” Ngươi bộ dạng cũng dễ nhìn nhưng ca ca ta càng đẹp mắt hơn”, mỹ nhân ngư hoàn toàn không có chút ngượng ngùng của một cô nương, cẩn thận đánh giá Tuyết Ưng rồi còn nói ra kết luận, làm cho Tuyết Ưng dở khóc dở cười, hắn lại thêm một lần nữa không hiểu được bản chất của cô gái trước mặt.Đôi con ngươi trong suốt không nhìn thấy một chút dấu hiệu tàn nhẫn, hồn nhiên, ngây thơ, nhưng dù sao nàng cũng là Nhân Ngư, làm sao có được bản tính thiện lương cơ chứ.E rằng đây là chuyện khó tưởng tượng nhất trong thiên địa.Nghe nàng đề cập tới ca ca, có vẻ như bản tính hồn nhiên và hiền lành của nàng là do nam nhân kia dạy, không khỏi có hảo cảm đối với nam nhân ngư chưa gặp mặt kia, phỉa biết rằng thế giới này tồn tại một Nhân Ngư thôi cũng đủ làm cho người ta khủng hoảng, càng miễn bàn là có tới một đôi.” Cám ơn ngươi Tuyết Kiều cô nương! Ca ca ngươi có nói đi đến nơi nào hay không?” Nếu nàng thực sự cứu bọn họ thì hắn và Ảnh Nhiên cảm thấy mình đã thiếu nàng một nhân tình, mà nguyện vọng của nàng là tìm kiếm ca ca nàng, cho nên dù hắn sợ hãi sự tồn tại của Nhân Ngư thì cũng không thể trốn tránh trách nhiệm thay nàng tìm người.” Ca ca không có nói, ca ca chỉ nói ta ở đây chờ hắn, một ngày nào đó hắn sẽ quay lại thăm, hắn nói nếu ta rời khỏi nơi này, hắn sẽ vĩnh viễn không để ý đến ta, không trở về thăm ta nữa, nhưng ta đã đợi lâu thật là lâu, ca ca cũng không có trở về”Tuyết Kiều trên mặt tràn đầy ảm đạm cùng khổ sở, cúi đầu xuống, sau khi giúp bọn họ chữa thương thì cái đuôi lại chìm trong nước, chỉ có khuôn mặt trắng nõn làm người ta yêu thích là hiện ra mà thôi.Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nghe xong lời của nàng thì cùng ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt cũng tỏa sáng, ca ca Tuyết Kiều căn bản là không tính quay lại, lời này có thể lừa một cô gái ngây thơ như Tuyết Kiều nhưng người có chút đầu óc đều biết đó chẳng qua là hứa hẹn lấy lệ, nếu là huynh muội thì thân làm ca ca vì lý do gì mà để một mình muội ở nơi này chờ đợi suốt bao nhiêu năm chứ?” Tuyết Kiều, ngươi chờ ca ca ngươi đã bao lâu rồi?” Ảnh Nhiên thấy Tuyết Kiều như vậy thì như nhìn thấy chính mình trước kia, cũng bàng hoàng, bất an, năm đó cha mẹ nàng cũng tìm một lý do rồi lừa nàng mà đi, từ đó đến nay đã hơn hai ngàn năm nàng cũng chưa từng gặp lại bọn họ, nàng tìm kiếm khắp nơi cũng không có chút tin tức, mà Tuyết Kiều so với nàng càng khổ hơn, nàng ta không dám rời đi, chỉ có thể ở nơi này si ngốc chờ đợi, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, đáng thương đến mức nào a.” Không biết, ánh trăng lên rồi lại xống biết bao nhiêu vạn lần rồi, ngày ca ca rời đi, ánh trăng cũng lên cao, ca ca nói chỉ cần ta không khóc, ngoan ngoãn ở đây chờ hắn, hắn sẽ quay lại thăm ta”Tuyết Kiều vẻ mặt tưởng niệm nhìn mặt trăng trên trời, tựa hồ như có thể nhìn xuyên qua đó mà thấy khuôn mặt ca ca nàng vẫn ngày đêm mong nhớ, thậm chí khóe miệng còn lộ ra vẻ tươi cười chờ mong.” Phải, nếu ca ca ngươi không trở lại, ngươi làm sao bây giờ?” Ảnh Nhiên cúi đầu nói, thật sự không đành lòng đánh vỡ hi vọng của nàng, nhưng nàng và Tuyết Ưng đều hiểu rõ ca ca của nàng ta sẽ không quay lại nơi này, cái câu hứa hẹn lấy lệ kia có lẽ cũng đã sớm quên rồi, chỉ có Tuyết Kiều mấy ngàn năm qua vẫn ngây ngốc chờ đợi.” Sẽ không, ta tin tưởng ca ca, hắn nói hắn sẽ trở về thì hắn nhất định sẽ quay về, không được nói bậy về ca ca ta”. Ánh mắt cô gái lộ vẻ mất hứng, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nhìn thấy thì cả kinh, chết tiệt, nàng dù sao cũng là Nhân Ngư, không phải là một cô gái bình thường, bọn họ làm sao có thể nhất thời bị bề ngoài nhu nhược của nàng làm cho lơ đãng chứ? Thiếu chút nữa thì làm nàng nổi giận, nếu nàng nổi giận thực sự, lộ ra bản tính hung tàn mà ăn thịt họ thì tính làm sao bây giờ?” Ta nghĩ ca ca ngươi sẽ quay trở về” Lần đầu tiên Tuyết Ưng nói lời trái lương tâm, trong lòng cũng áy náy, hổ thẹn nhưng mà mỹ nhân ngư lại cao hứng nở nụ cười “ ân, ta cũng tin tưởng ca ca nhất định sẽ trở về, ca ca ta cũng có bộ dáng cao như Tuyết Ưng ngươi, mái tóc đen dài rất đẹp, còn có màu mắt xanh biếc, so với rong biển dưới đáy hồ còn xanh hôn, tuy rằng hình dáng không giống ta nhưng ta thích nhất ca ca của mình”Tóc đen? Mắt màu xanh? Xinh đẹp?Tuyết Ưng cảm thấy miêu tả như vậy rất quen thuộc, giống y như người hắn đang tưởng tượng trong đầu, nhưng trong nháy mắt hắn liền ra sức lắc đầu, không có khả năng là người đó, hắn ta sao có thể là ca ca của Tuyết Kiều? Bọn họ không phải không giống mà là hoàn toàn khác biệt nhay, Tuyết Kiều dù thần kinh có vấn đề cũng không nặng đến mức không phân biệt được đồng loại.Trong lúc đó Ảnh Nhiên cũng liên tưởng tới một nam nhân tao nhã, cao quý, xinh đẹp, không tự chủ mà bật thốt “ hình dung như vậy dường như rất giống Xà quân đại nhân”“Ảnh Nhiên, không được nói bừa” Tuyết Ưng lập tức nghiêm khắc phản bác, Ảnh Nhiên dường như cũng ý thức được điều nàng nói liền lập tức cúi đầu” Xà quân đại nhân? Là ai, bộ dạng giống ca ca ta sao? Tuyết Ưng, Ảnh Nhiên, các ngươi nói a” Tuyết Kiều thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ nhưng đề cập tới ca ca của nàng thì phản ứng cực kỳ mẫn tuệ, sâu sắc.“Chúng ta chưa từng gặp qua ca ca ngươi, không biết là giống hay không nhưng đúng lúc chúng ta có một bằng hữu, cũng có mái tóc đen, ánh mắt màu xanh nhưng hắn là rắn, không phải nhân ngư, cho nên chắc không phải là ca ca ngươi”Tuyết Ưng vội vàng giải thích, sợ nếu nói không rõ thì nàng sẽ không từ bỏ ý định.Không ngờ rằng những lời tiếp theo của Tuyết Kiều làm cho hai người bọn họ thiếu chút nữa là té ngã xuống nước.” Nhân ngư là cái gì? Xà lại là cái gì?” Tuyết Kiều khờ dại hỏi.

” Ngươi bộ dạng cũng dễ nhìn nhưng ca ca ta càng đẹp mắt hơn”, mỹ nhân ngư hoàn toàn không có chút ngượng ngùng của một cô nương, cẩn thận đánh giá Tuyết Ưng rồi còn nói ra kết luận, làm cho Tuyết Ưng dở khóc dở cười, hắn lại thêm một lần nữa không hiểu được bản chất của cô gái trước mặt.

Đôi con ngươi trong suốt không nhìn thấy một chút dấu hiệu tàn nhẫn, hồn nhiên, ngây thơ, nhưng dù sao nàng cũng là Nhân Ngư, làm sao có được bản tính thiện lương cơ chứ.

E rằng đây là chuyện khó tưởng tượng nhất trong thiên địa.

Nghe nàng đề cập tới ca ca, có vẻ như bản tính hồn nhiên và hiền lành của nàng là do nam nhân kia dạy, không khỏi có hảo cảm đối với nam nhân ngư chưa gặp mặt kia, phỉa biết rằng thế giới này tồn tại một Nhân Ngư thôi cũng đủ làm cho người ta khủng hoảng, càng miễn bàn là có tới một đôi.

” Cám ơn ngươi Tuyết Kiều cô nương! Ca ca ngươi có nói đi đến nơi nào hay không?” Nếu nàng thực sự cứu bọn họ thì hắn và Ảnh Nhiên cảm thấy mình đã thiếu nàng một nhân tình, mà nguyện vọng của nàng là tìm kiếm ca ca nàng, cho nên dù hắn sợ hãi sự tồn tại của Nhân Ngư thì cũng không thể trốn tránh trách nhiệm thay nàng tìm người.

” Ca ca không có nói, ca ca chỉ nói ta ở đây chờ hắn, một ngày nào đó hắn sẽ quay lại thăm, hắn nói nếu ta rời khỏi nơi này, hắn sẽ vĩnh viễn không để ý đến ta, không trở về thăm ta nữa, nhưng ta đã đợi lâu thật là lâu, ca ca cũng không có trở về”

Tuyết Kiều trên mặt tràn đầy ảm đạm cùng khổ sở, cúi đầu xuống, sau khi giúp bọn họ chữa thương thì cái đuôi lại chìm trong nước, chỉ có khuôn mặt trắng nõn làm người ta yêu thích là hiện ra mà thôi.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nghe xong lời của nàng thì cùng ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt cũng tỏa sáng, ca ca Tuyết Kiều căn bản là không tính quay lại, lời này có thể lừa một cô gái ngây thơ như Tuyết Kiều nhưng người có chút đầu óc đều biết đó chẳng qua là hứa hẹn lấy lệ, nếu là huynh muội thì thân làm ca ca vì lý do gì mà để một mình muội ở nơi này chờ đợi suốt bao nhiêu năm chứ?

” Tuyết Kiều, ngươi chờ ca ca ngươi đã bao lâu rồi?” Ảnh Nhiên thấy Tuyết Kiều như vậy thì như nhìn thấy chính mình trước kia, cũng bàng hoàng, bất an, năm đó cha mẹ nàng cũng tìm một lý do rồi lừa nàng mà đi, từ đó đến nay đã hơn hai ngàn năm nàng cũng chưa từng gặp lại bọn họ, nàng tìm kiếm khắp nơi cũng không có chút tin tức, mà Tuyết Kiều so với nàng càng khổ hơn, nàng ta không dám rời đi, chỉ có thể ở nơi này si ngốc chờ đợi, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, đáng thương đến mức nào a.

” Không biết, ánh trăng lên rồi lại xống biết bao nhiêu vạn lần rồi, ngày ca ca rời đi, ánh trăng cũng lên cao, ca ca nói chỉ cần ta không khóc, ngoan ngoãn ở đây chờ hắn, hắn sẽ quay lại thăm ta”

Tuyết Kiều vẻ mặt tưởng niệm nhìn mặt trăng trên trời, tựa hồ như có thể nhìn xuyên qua đó mà thấy khuôn mặt ca ca nàng vẫn ngày đêm mong nhớ, thậm chí khóe miệng còn lộ ra vẻ tươi cười chờ mong.

” Phải, nếu ca ca ngươi không trở lại, ngươi làm sao bây giờ?” Ảnh Nhiên cúi đầu nói, thật sự không đành lòng đánh vỡ hi vọng của nàng, nhưng nàng và Tuyết Ưng đều hiểu rõ ca ca của nàng ta sẽ không quay lại nơi này, cái câu hứa hẹn lấy lệ kia có lẽ cũng đã sớm quên rồi, chỉ có Tuyết Kiều mấy ngàn năm qua vẫn ngây ngốc chờ đợi.

” Sẽ không, ta tin tưởng ca ca, hắn nói hắn sẽ trở về thì hắn nhất định sẽ quay về, không được nói bậy về ca ca ta”. Ánh mắt cô gái lộ vẻ mất hứng, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nhìn thấy thì cả kinh, chết tiệt, nàng dù sao cũng là Nhân Ngư, không phải là một cô gái bình thường, bọn họ làm sao có thể nhất thời bị bề ngoài nhu nhược của nàng làm cho lơ đãng chứ? Thiếu chút nữa thì làm nàng nổi giận, nếu nàng nổi giận thực sự, lộ ra bản tính hung tàn mà ăn thịt họ thì tính làm sao bây giờ?

” Ta nghĩ ca ca ngươi sẽ quay trở về” Lần đầu tiên Tuyết Ưng nói lời trái lương tâm, trong lòng cũng áy náy, hổ thẹn nhưng mà mỹ nhân ngư lại cao hứng nở nụ cười “ ân, ta cũng tin tưởng ca ca nhất định sẽ trở về, ca ca ta cũng có bộ dáng cao như Tuyết Ưng ngươi, mái tóc đen dài rất đẹp, còn có màu mắt xanh biếc, so với rong biển dưới đáy hồ còn xanh hôn, tuy rằng hình dáng không giống ta nhưng ta thích nhất ca ca của mình”

Tóc đen? Mắt màu xanh? Xinh đẹp?

Tuyết Ưng cảm thấy miêu tả như vậy rất quen thuộc, giống y như người hắn đang tưởng tượng trong đầu, nhưng trong nháy mắt hắn liền ra sức lắc đầu, không có khả năng là người đó, hắn ta sao có thể là ca ca của Tuyết Kiều? Bọn họ không phải không giống mà là hoàn toàn khác biệt nhay, Tuyết Kiều dù thần kinh có vấn đề cũng không nặng đến mức không phân biệt được đồng loại.

Trong lúc đó Ảnh Nhiên cũng liên tưởng tới một nam nhân tao nhã, cao quý, xinh đẹp, không tự chủ mà bật thốt “ hình dung như vậy dường như rất giống Xà quân đại nhân”

“Ảnh Nhiên, không được nói bừa” Tuyết Ưng lập tức nghiêm khắc phản bác, Ảnh Nhiên dường như cũng ý thức được điều nàng nói liền lập tức cúi đầu

” Xà quân đại nhân? Là ai, bộ dạng giống ca ca ta sao? Tuyết Ưng, Ảnh Nhiên, các ngươi nói a” Tuyết Kiều thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ nhưng đề cập tới ca ca của nàng thì phản ứng cực kỳ mẫn tuệ, sâu sắc.

“Chúng ta chưa từng gặp qua ca ca ngươi, không biết là giống hay không nhưng đúng lúc chúng ta có một bằng hữu, cũng có mái tóc đen, ánh mắt màu xanh nhưng hắn là rắn, không phải nhân ngư, cho nên chắc không phải là ca ca ngươi”

Tuyết Ưng vội vàng giải thích, sợ nếu nói không rõ thì nàng sẽ không từ bỏ ý định.

Không ngờ rằng những lời tiếp theo của Tuyết Kiều làm cho hai người bọn họ thiếu chút nữa là té ngã xuống nước.

” Nhân ngư là cái gì? Xà lại là cái gì?” Tuyết Kiều khờ dại hỏi.

Ưng Vương Liệt TìnhTác giả: Liễu Thiểu BạchTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhGió thổi ào ào hai bên tai, không thể ngưng tụ pháp lực cho nên sự cân bằng kém hơn bình thường rất nhiều cũng may đôi cánh vẫn có thể hoạt động được, nhìn hình thể màu đen không thua kém hắn đang vô lực rơi tự do, Tuyết Ưng không nghĩ ngợi gì nhiều mà gia tăng tốc độ, mong muốn trước khi chạm đất thì có thể tiếp được nàng. Nhưng hắn cũng không nắm chắc lắm, lúc này không thể ngưng tụ pháp lực mà cơ thể lại bị tổn thương, đôi cánh còn hoạt động được là không đến mức làm cho hắn té chết nhưng trong tình huống này muốn cứu người cũng không phải là chuyện dễ dàng, làm không tốt thì cả hai đều bị té chết. Nhưng mà hắn phải làm vậy, mấy ngàn năm qua, ngoại trừ Như Mặc thì nàng là người làm cho hắn có cảm giác khác, huống hồ gì nàng lại là người của Tuyết Ưng tộc hắn, hắn thân là vương của Tuyết Ưng tộc thì làm sao thấy tộc nhân chết mà không cứu. Tuy nàng toàn than đen nhánh, không có chút nào là giống Tuyết Ưng tộc, nhưng dù thế nào thì trước tiên phải cứu nàng đã, chuyện khác tính sau.… ” Ngươi bộ dạng cũng dễ nhìn nhưng ca ca ta càng đẹp mắt hơn”, mỹ nhân ngư hoàn toàn không có chút ngượng ngùng của một cô nương, cẩn thận đánh giá Tuyết Ưng rồi còn nói ra kết luận, làm cho Tuyết Ưng dở khóc dở cười, hắn lại thêm một lần nữa không hiểu được bản chất của cô gái trước mặt.Đôi con ngươi trong suốt không nhìn thấy một chút dấu hiệu tàn nhẫn, hồn nhiên, ngây thơ, nhưng dù sao nàng cũng là Nhân Ngư, làm sao có được bản tính thiện lương cơ chứ.E rằng đây là chuyện khó tưởng tượng nhất trong thiên địa.Nghe nàng đề cập tới ca ca, có vẻ như bản tính hồn nhiên và hiền lành của nàng là do nam nhân kia dạy, không khỏi có hảo cảm đối với nam nhân ngư chưa gặp mặt kia, phỉa biết rằng thế giới này tồn tại một Nhân Ngư thôi cũng đủ làm cho người ta khủng hoảng, càng miễn bàn là có tới một đôi.” Cám ơn ngươi Tuyết Kiều cô nương! Ca ca ngươi có nói đi đến nơi nào hay không?” Nếu nàng thực sự cứu bọn họ thì hắn và Ảnh Nhiên cảm thấy mình đã thiếu nàng một nhân tình, mà nguyện vọng của nàng là tìm kiếm ca ca nàng, cho nên dù hắn sợ hãi sự tồn tại của Nhân Ngư thì cũng không thể trốn tránh trách nhiệm thay nàng tìm người.” Ca ca không có nói, ca ca chỉ nói ta ở đây chờ hắn, một ngày nào đó hắn sẽ quay lại thăm, hắn nói nếu ta rời khỏi nơi này, hắn sẽ vĩnh viễn không để ý đến ta, không trở về thăm ta nữa, nhưng ta đã đợi lâu thật là lâu, ca ca cũng không có trở về”Tuyết Kiều trên mặt tràn đầy ảm đạm cùng khổ sở, cúi đầu xuống, sau khi giúp bọn họ chữa thương thì cái đuôi lại chìm trong nước, chỉ có khuôn mặt trắng nõn làm người ta yêu thích là hiện ra mà thôi.Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nghe xong lời của nàng thì cùng ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt cũng tỏa sáng, ca ca Tuyết Kiều căn bản là không tính quay lại, lời này có thể lừa một cô gái ngây thơ như Tuyết Kiều nhưng người có chút đầu óc đều biết đó chẳng qua là hứa hẹn lấy lệ, nếu là huynh muội thì thân làm ca ca vì lý do gì mà để một mình muội ở nơi này chờ đợi suốt bao nhiêu năm chứ?” Tuyết Kiều, ngươi chờ ca ca ngươi đã bao lâu rồi?” Ảnh Nhiên thấy Tuyết Kiều như vậy thì như nhìn thấy chính mình trước kia, cũng bàng hoàng, bất an, năm đó cha mẹ nàng cũng tìm một lý do rồi lừa nàng mà đi, từ đó đến nay đã hơn hai ngàn năm nàng cũng chưa từng gặp lại bọn họ, nàng tìm kiếm khắp nơi cũng không có chút tin tức, mà Tuyết Kiều so với nàng càng khổ hơn, nàng ta không dám rời đi, chỉ có thể ở nơi này si ngốc chờ đợi, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, đáng thương đến mức nào a.” Không biết, ánh trăng lên rồi lại xống biết bao nhiêu vạn lần rồi, ngày ca ca rời đi, ánh trăng cũng lên cao, ca ca nói chỉ cần ta không khóc, ngoan ngoãn ở đây chờ hắn, hắn sẽ quay lại thăm ta”Tuyết Kiều vẻ mặt tưởng niệm nhìn mặt trăng trên trời, tựa hồ như có thể nhìn xuyên qua đó mà thấy khuôn mặt ca ca nàng vẫn ngày đêm mong nhớ, thậm chí khóe miệng còn lộ ra vẻ tươi cười chờ mong.” Phải, nếu ca ca ngươi không trở lại, ngươi làm sao bây giờ?” Ảnh Nhiên cúi đầu nói, thật sự không đành lòng đánh vỡ hi vọng của nàng, nhưng nàng và Tuyết Ưng đều hiểu rõ ca ca của nàng ta sẽ không quay lại nơi này, cái câu hứa hẹn lấy lệ kia có lẽ cũng đã sớm quên rồi, chỉ có Tuyết Kiều mấy ngàn năm qua vẫn ngây ngốc chờ đợi.” Sẽ không, ta tin tưởng ca ca, hắn nói hắn sẽ trở về thì hắn nhất định sẽ quay về, không được nói bậy về ca ca ta”. Ánh mắt cô gái lộ vẻ mất hứng, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nhìn thấy thì cả kinh, chết tiệt, nàng dù sao cũng là Nhân Ngư, không phải là một cô gái bình thường, bọn họ làm sao có thể nhất thời bị bề ngoài nhu nhược của nàng làm cho lơ đãng chứ? Thiếu chút nữa thì làm nàng nổi giận, nếu nàng nổi giận thực sự, lộ ra bản tính hung tàn mà ăn thịt họ thì tính làm sao bây giờ?” Ta nghĩ ca ca ngươi sẽ quay trở về” Lần đầu tiên Tuyết Ưng nói lời trái lương tâm, trong lòng cũng áy náy, hổ thẹn nhưng mà mỹ nhân ngư lại cao hứng nở nụ cười “ ân, ta cũng tin tưởng ca ca nhất định sẽ trở về, ca ca ta cũng có bộ dáng cao như Tuyết Ưng ngươi, mái tóc đen dài rất đẹp, còn có màu mắt xanh biếc, so với rong biển dưới đáy hồ còn xanh hôn, tuy rằng hình dáng không giống ta nhưng ta thích nhất ca ca của mình”Tóc đen? Mắt màu xanh? Xinh đẹp?Tuyết Ưng cảm thấy miêu tả như vậy rất quen thuộc, giống y như người hắn đang tưởng tượng trong đầu, nhưng trong nháy mắt hắn liền ra sức lắc đầu, không có khả năng là người đó, hắn ta sao có thể là ca ca của Tuyết Kiều? Bọn họ không phải không giống mà là hoàn toàn khác biệt nhay, Tuyết Kiều dù thần kinh có vấn đề cũng không nặng đến mức không phân biệt được đồng loại.Trong lúc đó Ảnh Nhiên cũng liên tưởng tới một nam nhân tao nhã, cao quý, xinh đẹp, không tự chủ mà bật thốt “ hình dung như vậy dường như rất giống Xà quân đại nhân”“Ảnh Nhiên, không được nói bừa” Tuyết Ưng lập tức nghiêm khắc phản bác, Ảnh Nhiên dường như cũng ý thức được điều nàng nói liền lập tức cúi đầu” Xà quân đại nhân? Là ai, bộ dạng giống ca ca ta sao? Tuyết Ưng, Ảnh Nhiên, các ngươi nói a” Tuyết Kiều thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ nhưng đề cập tới ca ca của nàng thì phản ứng cực kỳ mẫn tuệ, sâu sắc.“Chúng ta chưa từng gặp qua ca ca ngươi, không biết là giống hay không nhưng đúng lúc chúng ta có một bằng hữu, cũng có mái tóc đen, ánh mắt màu xanh nhưng hắn là rắn, không phải nhân ngư, cho nên chắc không phải là ca ca ngươi”Tuyết Ưng vội vàng giải thích, sợ nếu nói không rõ thì nàng sẽ không từ bỏ ý định.Không ngờ rằng những lời tiếp theo của Tuyết Kiều làm cho hai người bọn họ thiếu chút nữa là té ngã xuống nước.” Nhân ngư là cái gì? Xà lại là cái gì?” Tuyết Kiều khờ dại hỏi.

Chương 7: Ca ca không trở lại