Alô,mẹ ạ? mẹ nói sao?vợ con sắp sinh ạ? nhưng chưa đến ngày sinh mà mẹ?..vâng,con sẽ đến ngay,mẹ đừng lo... -Vợ giám đốc sắp sinh sao?chúc mừng giám đốc nhé -Cảm ơn cậu,nhưng cô ấy sinh hơi khó nên giờ tôi phải đến bệnh viện ngay -Oh my god,mong là không có chuyện gì xảy ra,giám đốc đừng lo quá -Cảm ơn mọi người,tôi đi đây.... -Ôi nhìn giám đốc khi lo lắng còn đẹp hơn bình thường đấy.Ôi tình yêu của em,sao anh kết hôn sớm vậy... -Cô đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi à? vợ người ta đang trong lúc khó khăn vậy mà cô còn tâm trí để ý mấy chuyện vớ vẩn đó,thảo nào sắp U30 rồi mà vẫn không ai thèm rước -Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi,anh làm gì mà quan trọng hóa vấn đề lên vậy? đúng là đồ chim lợn -Con quạ đen kia,cô ăn nói tử tế giùm cái,đàn bà con gái gì mà... -SHUT UP(câm miệng) lại cho tôi,tôi làm sao thì liên quan gì tới nhà anh,anh chả tốt đẹp hơn tôi là bao nhiêu đâu -Cô... ******************************************* Tại bệnh viện.... - M..ẹ..c..o..n...đ..a..u..q..u...á,nếu phải…
Chương 34
Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao ChổiTác giả: soyo tinoAlô,mẹ ạ? mẹ nói sao?vợ con sắp sinh ạ? nhưng chưa đến ngày sinh mà mẹ?..vâng,con sẽ đến ngay,mẹ đừng lo... -Vợ giám đốc sắp sinh sao?chúc mừng giám đốc nhé -Cảm ơn cậu,nhưng cô ấy sinh hơi khó nên giờ tôi phải đến bệnh viện ngay -Oh my god,mong là không có chuyện gì xảy ra,giám đốc đừng lo quá -Cảm ơn mọi người,tôi đi đây.... -Ôi nhìn giám đốc khi lo lắng còn đẹp hơn bình thường đấy.Ôi tình yêu của em,sao anh kết hôn sớm vậy... -Cô đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi à? vợ người ta đang trong lúc khó khăn vậy mà cô còn tâm trí để ý mấy chuyện vớ vẩn đó,thảo nào sắp U30 rồi mà vẫn không ai thèm rước -Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi,anh làm gì mà quan trọng hóa vấn đề lên vậy? đúng là đồ chim lợn -Con quạ đen kia,cô ăn nói tử tế giùm cái,đàn bà con gái gì mà... -SHUT UP(câm miệng) lại cho tôi,tôi làm sao thì liên quan gì tới nhà anh,anh chả tốt đẹp hơn tôi là bao nhiêu đâu -Cô... ******************************************* Tại bệnh viện.... - M..ẹ..c..o..n...đ..a..u..q..u...á,nếu phải… Tại cô nhi viện Happy....Chiếc mui trần màu đen sang trọng dừng ở bên lề đường, 1 thiếu nữ khẽ bước xuống xe, đôi mắt thẫn thờ nhìn 1 lượt cảnh vật, rồi khẽ nhắm mắt, thở dài...Những đứa bé bụ bẫm nối đuôi nhau nô đùa dưới ánh chiều tà làm cho không gian nhộn nhịp, đầy sinh lực...Người thiếu nữ đi chầm chậm xung quanh khu vườn, đôi tay trắng ngà khẽ vuốt nhẹ những cành non xanh mơn mởn, ánh mắt liếc nhìn khung cảnh yên bình ở đây, những chiếc đu quay, những hàng cây xanh vi vút rồi quì xuống hà hít 1 bông lưu ly tím, đôi mắt dần đục màu...-"Dì, cháu về rồi." Nó gõ cửa rồi bước vào căn phòng của dì Nhiên.Người phụ nữ vẫn bình thản cầm khăn lau mặt bàn, đôi môi mím chặt, từ sâu trong ánh mắt lóe lên 1 luồng sáng hỗn loạn.-"Dì Nhiên..." Nó cất tiếng gọi lần nữa, bàn tay nắm chặt hơi run lên.Lúc này người phụ nữ mới dừng việc mình đang làm lại, cẩn thận để chiếc khăn cạnh cửa sổ rồi ngước nhìn người trước mặt.-"Về rồi à? ta tưởng cháu quên chốn hẻo lánh rồi chứ?" Giọng người phụ nữ mang vẻ trách móc.Nó hơi khựng người đôi môi run run:-"Dì, sao dì lại nói vậy?"-'1 tháng qua cháu chỉ gọi về 1 lần, cháu bận đến vậy sao? Ta nghe nói cháu đã gặp lại Minh Nhật, xem ra rất có duyên với nhau đấy."-'Dì, chuyện đó không phải như dì nghĩ đâu, cháu..."-"Thôi ta không muốn nghe nữa." Nhiên cắt lời nó rồi chỉ tay vào ghế:"Ngồi đi."-"Cháu cũng đã bên cạnh Lâm Hải Nam được 6 năm rồi, đã nắm được điểm yếu nào của hắn chưa?" Nhiên nói với giọng xét nét, hơi hy vọng.-"Dạ cháu...ông ta làm việc rất bí hiểm, hầu như không bao giờ cho cháu tham gia 1 phi vụ lớn nào. Hơn nữa cháu không có cách tiếp cận nơi gặp gỡ giữa ông ta và những người khác. Cháu chỉ đảm nhận những vụ nhỏ thôi ạ. Dì, cháu xin lỗi, cháu sẽ cố gắng hơn." Nó lí nhí.-"6 năm là 1 thời gian dài vậy mà...Thôi bỏ đi." Dứt lời Nhiên lấy từ trong túi áo ra mấy con chip mini rất nhỏ và mỏng.-'Đây là?"Nhiên đưa tay lấy 2 con chip gần mình nhất rồi nói:-"Đây là thiết bị định vị, còn cái này là thiết bị nghe lén, cái kia là camera mini. Yên tâm chúng siêu nhỏ nên khó phát hiện ra lắm, ta và Đại Vũ cùng đoàn nghiên cứu của Red Wall đã mất 2 năm trời mới làm ra được mấy cái này, hãy sử dụng đúng lúc đúng chỗ nhé Hân. Từ bây giờ chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Cũng đã đến lúc Lâm Hải Nam phải đền tội rồi."-"Cháu hiểu rồi, cháu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, dì yên tâm. À dì có thể cùng cháu ra thăm bố mẹ không? Cũng đã 6 năm cháu không gặp họ rồi." Ánh mắt nó hơi trĩu xuống, bàn tay bất giác run lên.-"Được rồi, đứng dậy đi."Just give me a reason.....Điện thoại nó bỗng reo lên, trên màn hình là số lạ.-"Alô, tôi nghe?..-"Được rồi, giữ nguyên tất cả không được hành động, 5 phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó." Nó cúp máy rồi nhìn Nhiên với vẻ nuối tiếc:-"Dì ơi cháu xin lỗi, Evil có việc gấp, cháu không đi được rồi, dì thắp nén nhang cho bố mẹ hộ cháu nhé."-"Được rồi cháu đi đi, nhớ những gì ta nói đấy."-"Vâng"Dứt lời nó chạy nhanh ra chỗ để xe..Chiếc mui trần ngay tức khắc lại lao vùn vụt giữa ánh sáng mập mờ, hung hăng như muốn xé tan màn đêm u tối này,xé tan những cảm giác cô đơn,lạnh lẽo khắp mọi nơi.
Tại cô nhi viện Happy....
Chiếc mui trần màu đen sang trọng dừng ở bên lề đường, 1 thiếu nữ khẽ bước xuống xe, đôi mắt thẫn thờ nhìn 1 lượt cảnh vật, rồi khẽ nhắm mắt, thở dài...Những đứa bé bụ bẫm nối đuôi nhau nô đùa dưới ánh chiều tà làm cho không gian nhộn nhịp, đầy sinh lực...Người thiếu nữ đi chầm chậm xung quanh khu vườn, đôi tay trắng ngà khẽ vuốt nhẹ những cành non xanh mơn mởn, ánh mắt liếc nhìn khung cảnh yên bình ở đây, những chiếc đu quay, những hàng cây xanh vi vút rồi quì xuống hà hít 1 bông lưu ly tím, đôi mắt dần đục màu...
-"Dì, cháu về rồi." Nó gõ cửa rồi bước vào căn phòng của dì Nhiên.
Người phụ nữ vẫn bình thản cầm khăn lau mặt bàn, đôi môi mím chặt, từ sâu trong ánh mắt lóe lên 1 luồng sáng hỗn loạn.
-"Dì Nhiên..." Nó cất tiếng gọi lần nữa, bàn tay nắm chặt hơi run lên.
Lúc này người phụ nữ mới dừng việc mình đang làm lại, cẩn thận để chiếc khăn cạnh cửa sổ rồi ngước nhìn người trước mặt.
-"Về rồi à? ta tưởng cháu quên chốn hẻo lánh rồi chứ?" Giọng người phụ nữ mang vẻ trách móc.
Nó hơi khựng người đôi môi run run:
-"Dì, sao dì lại nói vậy?"
-'1 tháng qua cháu chỉ gọi về 1 lần, cháu bận đến vậy sao? Ta nghe nói cháu đã gặp lại Minh Nhật, xem ra rất có duyên với nhau đấy."
-'Dì, chuyện đó không phải như dì nghĩ đâu, cháu..."
-"Thôi ta không muốn nghe nữa." Nhiên cắt lời nó rồi chỉ tay vào ghế:"Ngồi đi."
-"Cháu cũng đã bên cạnh Lâm Hải Nam được 6 năm rồi, đã nắm được điểm yếu nào của hắn chưa?" Nhiên nói với giọng xét nét, hơi hy vọng.
-"Dạ cháu...ông ta làm việc rất bí hiểm, hầu như không bao giờ cho cháu tham gia 1 phi vụ lớn nào. Hơn nữa cháu không có cách tiếp cận nơi gặp gỡ giữa ông ta và những người khác. Cháu chỉ đảm nhận những vụ nhỏ thôi ạ. Dì, cháu xin lỗi, cháu sẽ cố gắng hơn." Nó lí nhí.
-"6 năm là 1 thời gian dài vậy mà...Thôi bỏ đi." Dứt lời Nhiên lấy từ trong túi áo ra mấy con chip mini rất nhỏ và mỏng.
-'Đây là?"
Nhiên đưa tay lấy 2 con chip gần mình nhất rồi nói:
-"Đây là thiết bị định vị, còn cái này là thiết bị nghe lén, cái kia là camera mini. Yên tâm chúng siêu nhỏ nên khó phát hiện ra lắm, ta và Đại Vũ cùng đoàn nghiên cứu của Red Wall đã mất 2 năm trời mới làm ra được mấy cái này, hãy sử dụng đúng lúc đúng chỗ nhé Hân. Từ bây giờ chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Cũng đã đến lúc Lâm Hải Nam phải đền tội rồi."
-"Cháu hiểu rồi, cháu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, dì yên tâm. À dì có thể cùng cháu ra thăm bố mẹ không? Cũng đã 6 năm cháu không gặp họ rồi." Ánh mắt nó hơi trĩu xuống, bàn tay bất giác run lên.
-"Được rồi, đứng dậy đi."
Just give me a reason.....
Điện thoại nó bỗng reo lên, trên màn hình là số lạ.
-"Alô, tôi nghe?
..
-"Được rồi, giữ nguyên tất cả không được hành động, 5 phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó." Nó cúp máy rồi nhìn Nhiên với vẻ nuối tiếc:
-"Dì ơi cháu xin lỗi, Evil có việc gấp, cháu không đi được rồi, dì thắp nén nhang cho bố mẹ hộ cháu nhé."
-"Được rồi cháu đi đi, nhớ những gì ta nói đấy."
-"Vâng"
Dứt lời nó chạy nhanh ra chỗ để xe..Chiếc mui trần ngay tức khắc lại lao vùn vụt giữa ánh sáng mập mờ, hung hăng như muốn xé tan màn đêm u tối này,xé tan những cảm giác cô đơn,lạnh lẽo khắp mọi nơi.
Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao ChổiTác giả: soyo tinoAlô,mẹ ạ? mẹ nói sao?vợ con sắp sinh ạ? nhưng chưa đến ngày sinh mà mẹ?..vâng,con sẽ đến ngay,mẹ đừng lo... -Vợ giám đốc sắp sinh sao?chúc mừng giám đốc nhé -Cảm ơn cậu,nhưng cô ấy sinh hơi khó nên giờ tôi phải đến bệnh viện ngay -Oh my god,mong là không có chuyện gì xảy ra,giám đốc đừng lo quá -Cảm ơn mọi người,tôi đi đây.... -Ôi nhìn giám đốc khi lo lắng còn đẹp hơn bình thường đấy.Ôi tình yêu của em,sao anh kết hôn sớm vậy... -Cô đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi à? vợ người ta đang trong lúc khó khăn vậy mà cô còn tâm trí để ý mấy chuyện vớ vẩn đó,thảo nào sắp U30 rồi mà vẫn không ai thèm rước -Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi,anh làm gì mà quan trọng hóa vấn đề lên vậy? đúng là đồ chim lợn -Con quạ đen kia,cô ăn nói tử tế giùm cái,đàn bà con gái gì mà... -SHUT UP(câm miệng) lại cho tôi,tôi làm sao thì liên quan gì tới nhà anh,anh chả tốt đẹp hơn tôi là bao nhiêu đâu -Cô... ******************************************* Tại bệnh viện.... - M..ẹ..c..o..n...đ..a..u..q..u...á,nếu phải… Tại cô nhi viện Happy....Chiếc mui trần màu đen sang trọng dừng ở bên lề đường, 1 thiếu nữ khẽ bước xuống xe, đôi mắt thẫn thờ nhìn 1 lượt cảnh vật, rồi khẽ nhắm mắt, thở dài...Những đứa bé bụ bẫm nối đuôi nhau nô đùa dưới ánh chiều tà làm cho không gian nhộn nhịp, đầy sinh lực...Người thiếu nữ đi chầm chậm xung quanh khu vườn, đôi tay trắng ngà khẽ vuốt nhẹ những cành non xanh mơn mởn, ánh mắt liếc nhìn khung cảnh yên bình ở đây, những chiếc đu quay, những hàng cây xanh vi vút rồi quì xuống hà hít 1 bông lưu ly tím, đôi mắt dần đục màu...-"Dì, cháu về rồi." Nó gõ cửa rồi bước vào căn phòng của dì Nhiên.Người phụ nữ vẫn bình thản cầm khăn lau mặt bàn, đôi môi mím chặt, từ sâu trong ánh mắt lóe lên 1 luồng sáng hỗn loạn.-"Dì Nhiên..." Nó cất tiếng gọi lần nữa, bàn tay nắm chặt hơi run lên.Lúc này người phụ nữ mới dừng việc mình đang làm lại, cẩn thận để chiếc khăn cạnh cửa sổ rồi ngước nhìn người trước mặt.-"Về rồi à? ta tưởng cháu quên chốn hẻo lánh rồi chứ?" Giọng người phụ nữ mang vẻ trách móc.Nó hơi khựng người đôi môi run run:-"Dì, sao dì lại nói vậy?"-'1 tháng qua cháu chỉ gọi về 1 lần, cháu bận đến vậy sao? Ta nghe nói cháu đã gặp lại Minh Nhật, xem ra rất có duyên với nhau đấy."-'Dì, chuyện đó không phải như dì nghĩ đâu, cháu..."-"Thôi ta không muốn nghe nữa." Nhiên cắt lời nó rồi chỉ tay vào ghế:"Ngồi đi."-"Cháu cũng đã bên cạnh Lâm Hải Nam được 6 năm rồi, đã nắm được điểm yếu nào của hắn chưa?" Nhiên nói với giọng xét nét, hơi hy vọng.-"Dạ cháu...ông ta làm việc rất bí hiểm, hầu như không bao giờ cho cháu tham gia 1 phi vụ lớn nào. Hơn nữa cháu không có cách tiếp cận nơi gặp gỡ giữa ông ta và những người khác. Cháu chỉ đảm nhận những vụ nhỏ thôi ạ. Dì, cháu xin lỗi, cháu sẽ cố gắng hơn." Nó lí nhí.-"6 năm là 1 thời gian dài vậy mà...Thôi bỏ đi." Dứt lời Nhiên lấy từ trong túi áo ra mấy con chip mini rất nhỏ và mỏng.-'Đây là?"Nhiên đưa tay lấy 2 con chip gần mình nhất rồi nói:-"Đây là thiết bị định vị, còn cái này là thiết bị nghe lén, cái kia là camera mini. Yên tâm chúng siêu nhỏ nên khó phát hiện ra lắm, ta và Đại Vũ cùng đoàn nghiên cứu của Red Wall đã mất 2 năm trời mới làm ra được mấy cái này, hãy sử dụng đúng lúc đúng chỗ nhé Hân. Từ bây giờ chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Cũng đã đến lúc Lâm Hải Nam phải đền tội rồi."-"Cháu hiểu rồi, cháu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, dì yên tâm. À dì có thể cùng cháu ra thăm bố mẹ không? Cũng đã 6 năm cháu không gặp họ rồi." Ánh mắt nó hơi trĩu xuống, bàn tay bất giác run lên.-"Được rồi, đứng dậy đi."Just give me a reason.....Điện thoại nó bỗng reo lên, trên màn hình là số lạ.-"Alô, tôi nghe?..-"Được rồi, giữ nguyên tất cả không được hành động, 5 phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó." Nó cúp máy rồi nhìn Nhiên với vẻ nuối tiếc:-"Dì ơi cháu xin lỗi, Evil có việc gấp, cháu không đi được rồi, dì thắp nén nhang cho bố mẹ hộ cháu nhé."-"Được rồi cháu đi đi, nhớ những gì ta nói đấy."-"Vâng"Dứt lời nó chạy nhanh ra chỗ để xe..Chiếc mui trần ngay tức khắc lại lao vùn vụt giữa ánh sáng mập mờ, hung hăng như muốn xé tan màn đêm u tối này,xé tan những cảm giác cô đơn,lạnh lẽo khắp mọi nơi.