Trên vách núi, xác chết khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc. Bóng dáng Quân Phi Sắc cô độc kiên cường đứng thẳng, áo choàng màu đỏ tung bay theo gió, nhìn chằm chằm nữ tử chọc người yêu thích đang đằng đằng sát khí trước mặt, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên nụ cười tà tứ: ''Như Nhi, nàng thật là nhẫn tâm.'' ''Quân Phi Sắc, đối với Đại ma đầu như ngươi, coi như có giết trăm ngàn lần cũng không đủ.'' Đối diện hắn, tay Úy Như Tuyết cầm trường kiếm, mắt lạnh như băng. ''Ha ha.'' Trên mặt tuyệt mỹ lộ ra giọng cười mỉa mai, đột nhiên, Quân Phi Sắc giang hai tay ra, ánh mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm. ''Có thể chết trong tay Như Nhi, Bổn tọa cũng coi như chết có ý nghĩa. Đến đây đi, dùng chiêu thức Bổn tọa dạy nàng.'' Dứt lời, hắn nhắm hai mắt lại, vì vậy không ai có thể nhìn thấy nỗi đau không nói thành lời sâu trong đôi mắt đen. Nghe được một câu cuối cùng của hắn, trong đầu Úy Như Tuyết hiện lên vô số sỉ nhục, lệ khí và sát khí dâng lên ép hai mắt nàng đỏ rực.…

Chương 39: Tỷ muội

Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một BênTác giả: Thất Trọng Sa YTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngTrên vách núi, xác chết khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc. Bóng dáng Quân Phi Sắc cô độc kiên cường đứng thẳng, áo choàng màu đỏ tung bay theo gió, nhìn chằm chằm nữ tử chọc người yêu thích đang đằng đằng sát khí trước mặt, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên nụ cười tà tứ: ''Như Nhi, nàng thật là nhẫn tâm.'' ''Quân Phi Sắc, đối với Đại ma đầu như ngươi, coi như có giết trăm ngàn lần cũng không đủ.'' Đối diện hắn, tay Úy Như Tuyết cầm trường kiếm, mắt lạnh như băng. ''Ha ha.'' Trên mặt tuyệt mỹ lộ ra giọng cười mỉa mai, đột nhiên, Quân Phi Sắc giang hai tay ra, ánh mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm. ''Có thể chết trong tay Như Nhi, Bổn tọa cũng coi như chết có ý nghĩa. Đến đây đi, dùng chiêu thức Bổn tọa dạy nàng.'' Dứt lời, hắn nhắm hai mắt lại, vì vậy không ai có thể nhìn thấy nỗi đau không nói thành lời sâu trong đôi mắt đen. Nghe được một câu cuối cùng của hắn, trong đầu Úy Như Tuyết hiện lên vô số sỉ nhục, lệ khí và sát khí dâng lên ép hai mắt nàng đỏ rực.… Vừa nghĩ tới có thể trở về hiện đại, ánh mắt của Úy Tuệ lập tức sáng lên, nhưng lại chợt trốn tránh, trái tim dâng lên sự kì quái không nói ra được. Nhân vật Úy Như Tuyết này là nàng xem trong tiểu thuyết, không hề tồn tại trong cuộc sống hiện thực, nàng phải về, về đâu đây? Nàng có thể đi theo tên sát thủ này trở lại nơi nào? "Thế nào?" Thấy vẻ mặt phức tạp mà rối rắm của nàng, Úy Như Tuyết nghi ngờ nhìn nàng:: "Chẳng lẽ ngươi thích cuộc sống ở nơi này, không muốn trở về?" "Mới là lạ." Úy Tuệ liếc nàng: "Mặc dù ở nơi này không lo ăn uống, nhưng ngươi cũng biết, mình tới đây, ba ngày hai bữa gặp chuyện không may, hôm nay thiếu chút nữa tặng luôn cái mạng nhỏ, ta có ngu mới thích cuộc sống ở nơi này đấy." Chỉ là vừa nói xong, cuối cùng trong lòng nàng chua xót, trong đầu nàng hiện ra bóng dáng của Công chúa mẫu thân, Thượng Quan Tễ Nguyệt, còn có tiểu thí hài Úy Vân Nhạc kia, nói thật, thật là không nỡ vứt bỏ rồi. Úy Như Tuyết cười khẽ, giữa trán có vài phần giễu cợt: "Nếu như thế, ngươi nên phối hợp với ta, nếu không, hai ta ai cũng không đi được." "Phối hợp, chỉ cần có thể về nhà, ngươi nói cái gì chính là cái đó." Lúc này Úy Tuệ vỗ ngực biểu lộ quyết tâm. "Lấy các thứ ra." Úy Như Tuyết dứt khoát duỗi tay về phía nàng. Úy Tuệ mờ mịt: "Thứ gì?" "Cổ ngọc." Úy Như Tuyết đơn giản phun ra hai chữ quan trọng. Úy Tuệ nghe càng mơ hồ, vội vàng nắm thật chặt chăn trên người, buồn bực nói: "Ngươi biết hiện tại trên người ta trừ tấm vải mỏng ra, chỉ còn cái chăn này thôi, có cái ngọc rắm chó ấy." (>.

Vừa nghĩ tới có thể trở về hiện đại, ánh mắt của Úy Tuệ lập tức sáng lên, nhưng lại chợt trốn tránh, trái tim dâng lên sự kì quái không nói ra được. 

Nhân vật Úy Như Tuyết này là nàng xem trong tiểu thuyết, không hề tồn tại trong cuộc sống hiện thực, nàng phải về, về đâu đây? Nàng có thể đi theo tên sát thủ này trở lại nơi nào? 

"Thế nào?" Thấy vẻ mặt phức tạp mà rối rắm của nàng, Úy Như Tuyết nghi ngờ nhìn nàng:: "Chẳng lẽ ngươi thích cuộc sống ở nơi này, không muốn trở về?" 

"Mới là lạ." Úy Tuệ liếc nàng: "Mặc dù ở nơi này không lo ăn uống, nhưng ngươi cũng biết, mình tới đây, ba ngày hai bữa gặp chuyện không may, hôm nay thiếu chút nữa tặng luôn cái mạng nhỏ, ta có ngu mới thích cuộc sống ở nơi này đấy." 

Chỉ là vừa nói xong, cuối cùng trong lòng nàng chua xót, trong đầu nàng hiện ra bóng dáng của Công chúa mẫu thân, Thượng Quan Tễ Nguyệt, còn có tiểu thí hài Úy Vân Nhạc kia, nói thật, thật là không nỡ vứt bỏ rồi. 

Úy Như Tuyết cười khẽ, giữa trán có vài phần giễu cợt: "Nếu như thế, ngươi nên phối hợp với ta, nếu không, hai ta ai cũng không đi được." 

"Phối hợp, chỉ cần có thể về nhà, ngươi nói cái gì chính là cái đó." Lúc này Úy Tuệ vỗ ngực biểu lộ quyết tâm. 

"Lấy các thứ ra." Úy Như Tuyết dứt khoát duỗi tay về phía nàng. 

Úy Tuệ mờ mịt: "Thứ gì?" 

"Cổ ngọc." Úy Như Tuyết đơn giản phun ra hai chữ quan trọng. 

Úy Tuệ nghe càng mơ hồ, vội vàng nắm thật chặt chăn trên người, buồn bực nói: "Ngươi biết hiện tại trên người ta trừ tấm vải mỏng ra, chỉ còn cái chăn này thôi, có cái ngọc rắm chó ấy." (>.

Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một BênTác giả: Thất Trọng Sa YTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngTrên vách núi, xác chết khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc. Bóng dáng Quân Phi Sắc cô độc kiên cường đứng thẳng, áo choàng màu đỏ tung bay theo gió, nhìn chằm chằm nữ tử chọc người yêu thích đang đằng đằng sát khí trước mặt, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên nụ cười tà tứ: ''Như Nhi, nàng thật là nhẫn tâm.'' ''Quân Phi Sắc, đối với Đại ma đầu như ngươi, coi như có giết trăm ngàn lần cũng không đủ.'' Đối diện hắn, tay Úy Như Tuyết cầm trường kiếm, mắt lạnh như băng. ''Ha ha.'' Trên mặt tuyệt mỹ lộ ra giọng cười mỉa mai, đột nhiên, Quân Phi Sắc giang hai tay ra, ánh mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm. ''Có thể chết trong tay Như Nhi, Bổn tọa cũng coi như chết có ý nghĩa. Đến đây đi, dùng chiêu thức Bổn tọa dạy nàng.'' Dứt lời, hắn nhắm hai mắt lại, vì vậy không ai có thể nhìn thấy nỗi đau không nói thành lời sâu trong đôi mắt đen. Nghe được một câu cuối cùng của hắn, trong đầu Úy Như Tuyết hiện lên vô số sỉ nhục, lệ khí và sát khí dâng lên ép hai mắt nàng đỏ rực.… Vừa nghĩ tới có thể trở về hiện đại, ánh mắt của Úy Tuệ lập tức sáng lên, nhưng lại chợt trốn tránh, trái tim dâng lên sự kì quái không nói ra được. Nhân vật Úy Như Tuyết này là nàng xem trong tiểu thuyết, không hề tồn tại trong cuộc sống hiện thực, nàng phải về, về đâu đây? Nàng có thể đi theo tên sát thủ này trở lại nơi nào? "Thế nào?" Thấy vẻ mặt phức tạp mà rối rắm của nàng, Úy Như Tuyết nghi ngờ nhìn nàng:: "Chẳng lẽ ngươi thích cuộc sống ở nơi này, không muốn trở về?" "Mới là lạ." Úy Tuệ liếc nàng: "Mặc dù ở nơi này không lo ăn uống, nhưng ngươi cũng biết, mình tới đây, ba ngày hai bữa gặp chuyện không may, hôm nay thiếu chút nữa tặng luôn cái mạng nhỏ, ta có ngu mới thích cuộc sống ở nơi này đấy." Chỉ là vừa nói xong, cuối cùng trong lòng nàng chua xót, trong đầu nàng hiện ra bóng dáng của Công chúa mẫu thân, Thượng Quan Tễ Nguyệt, còn có tiểu thí hài Úy Vân Nhạc kia, nói thật, thật là không nỡ vứt bỏ rồi. Úy Như Tuyết cười khẽ, giữa trán có vài phần giễu cợt: "Nếu như thế, ngươi nên phối hợp với ta, nếu không, hai ta ai cũng không đi được." "Phối hợp, chỉ cần có thể về nhà, ngươi nói cái gì chính là cái đó." Lúc này Úy Tuệ vỗ ngực biểu lộ quyết tâm. "Lấy các thứ ra." Úy Như Tuyết dứt khoát duỗi tay về phía nàng. Úy Tuệ mờ mịt: "Thứ gì?" "Cổ ngọc." Úy Như Tuyết đơn giản phun ra hai chữ quan trọng. Úy Tuệ nghe càng mơ hồ, vội vàng nắm thật chặt chăn trên người, buồn bực nói: "Ngươi biết hiện tại trên người ta trừ tấm vải mỏng ra, chỉ còn cái chăn này thôi, có cái ngọc rắm chó ấy." (>.

Chương 39: Tỷ muội