Hoàng hôn buông xuống, tầng tầng hồng vân đẹp tựa như hoa, tô màu trời một màu đỏ rực như lửa. Thôn nhỏ yên bình bắt đầu cuộn lên từng đợt khói bếp, bao phủ ngọn núi trong biển khói mờ mờ nhìn xa trông như thế ngoại đào nguyên. Thôn nhỏ này gọi là thôn Bình Ao, nằm giữa mấy ngọn núi cao, nên muốn xuống núi là chuyện rất khó khăn, vì thế thường thường chỉ có con trai trưởng của lão trưởng thôn là Đại Bảo mỗi một tháng sẽ ra ngoài một lần, giúp người trong thôn mua bán, trao đổi lương thực hay hàng hóa. Người dân trong thôn hiền lành, chất phác, ban ngày cần cù lao động, trán đẫm mồ hôi ngốc ngốc cười nhìn ruộng nương nhà mình dần nảy mầm tươi tốt, mùa thu đến thì nhà nào nhà nấy lúa chất đầy sân, cửa treo đầy ngô đầy lạc. Cửa một nhà mở ra, tiểu cô nương mi mục thanh tú ước chừng 13, 14 tuổi từ trong đi ra, nàng đứng ở bậc cửa nhìn về hướng đường nhỏ, đến khi thấy một hán tử vừa vác cỏ vừa đuổi trâu liền nở nụ cười: “Nhị Ngưu ca, nhanh nhanh về ăn cơm!” Hán tử kia ngẩng đầu, gương mặt…

Chương 39

Uyên Bão UyênTác giả: Cẩm Quan Thái NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹHoàng hôn buông xuống, tầng tầng hồng vân đẹp tựa như hoa, tô màu trời một màu đỏ rực như lửa. Thôn nhỏ yên bình bắt đầu cuộn lên từng đợt khói bếp, bao phủ ngọn núi trong biển khói mờ mờ nhìn xa trông như thế ngoại đào nguyên. Thôn nhỏ này gọi là thôn Bình Ao, nằm giữa mấy ngọn núi cao, nên muốn xuống núi là chuyện rất khó khăn, vì thế thường thường chỉ có con trai trưởng của lão trưởng thôn là Đại Bảo mỗi một tháng sẽ ra ngoài một lần, giúp người trong thôn mua bán, trao đổi lương thực hay hàng hóa. Người dân trong thôn hiền lành, chất phác, ban ngày cần cù lao động, trán đẫm mồ hôi ngốc ngốc cười nhìn ruộng nương nhà mình dần nảy mầm tươi tốt, mùa thu đến thì nhà nào nhà nấy lúa chất đầy sân, cửa treo đầy ngô đầy lạc. Cửa một nhà mở ra, tiểu cô nương mi mục thanh tú ước chừng 13, 14 tuổi từ trong đi ra, nàng đứng ở bậc cửa nhìn về hướng đường nhỏ, đến khi thấy một hán tử vừa vác cỏ vừa đuổi trâu liền nở nụ cười: “Nhị Ngưu ca, nhanh nhanh về ăn cơm!” Hán tử kia ngẩng đầu, gương mặt… Kinh thành vẫn là kinh thành như trước, chỉ khác là trước cổng thành đứng một Trầm Vân Phong cực kỳ phong cách.Vốn là một mỹ nam tử, đứng tại chỗ đã đủ thu hút, giờ lại tặng kèm thêm một mỹ nam tử nữa, a….Hai mỹ nam làm thần gác cửa, thật tốt quá a…“Vân Phong, lúc này còn sớm, chúng ta đi Thiên Hương lâu ngồi một lát đi!”Trầm Vân Phong liếc nhìn Lan Sỹ Thành một cái, hừ mũi.“Hừ!! Lần trước Nhị Ngưu đến ngươi cũng không nói cho ta biết!! Biết điều thì ngoan ngoãn ngồi phạt đi!!!” [ách, kiểu ngồi xổm rồi giơ hai tay lên đầu ý, bên Hàn Quốc hay phạt kiểu nì nì]Lan Sỹ Thành bĩu môi, ủy khuất chạy sang một bên ngồi đợi.Đến khi xe ngựa của Trầm Trọng Sơn xuất hiện, hai chân Lan Sỹ Thành cơ hồ sắp thành tàn phế, Trầm Vân Phong nhảy tưng tưng kêu gào.“Nhị Ngưu Nhị Ngưu!!!”Triệu Nhị Ngưu ngồi trong xe ngựa, nghe thấy phía trước có người gọi mình, liền vén mành che lên nhìn.“Ai nha! Cao Lý!!!”Trầm Trọng Sơn cũng vươn đầu ra, vừa thấy tức vui.“Lan đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?”Lan Sỹ Thành vịn tường đứng lên, hai chân run run.“Điện hạ ngài về thật sớm, nếu tối nay mới về, tại hạ sợ là đã ở dưới mặt rồi!”Trầm Trọng Sơn xuống xe đỡ Lan Sỹ Thành, thấp giọng nói.“Chưa thu phục được?”Lan Sỹ Thành thở dài.“Cũng chỉ ngươi với Tử Văn hảo mệnh.”“Tư Mã Huy theo?”Lan Sỹ Thành gật đầu, Trầm Trọng Sơn cười ha ha.“Đáng thương a đáng thương!”Trầm Vân Phong một phen giữ chặt Triệu Nhị Ngưu, quan sát một lượt.“Chậm chậm….”“Gì chậm?”Ôm cổ Triệu Nhị Ngưu, Trầm Vân Phong khóc rống.“Ô ô ô ô….Ta biết ngay mà biết ngay mà..Nhị ca ngươi là tên đại lừa đảo!!! Ô ô ô ô….Nhị Ngưu!!!!”Trầm Trọng Sơn tách Trầm Vân Phong đang bám vào người Triệu Nhị Ngưu ra, đối hắn nói.“Đây là Lục đệ của ta, Trầm Vân Phong.”“Nga?”Triệu Nhị Ngưu mở to mắt.“Hắn không phải Cao Lý sao?”Trầm Trọng Sơn cười lạnh.“Cao Lý? Hừ! Đến tột cùng ai mới là đại lừa đảo a!”Trầm Vân Phong rụt rụt cổ, sụt sịt cái mũi, lại bổ nhào về phía Triệu Nhị Ngưu, không thành công, vẫn là bị Trầm Trọng Sơn chộp được.“Nhị Ngưu….Ngươi nghe ta giải thích a…Người ta không phải cố ý muốn gạt ngươi đâu….”Trầm Vân Phong thi triển bí quyết lớn nhất của mình _____ làm nũng.“Người ta có khổ tâm a!”[Tác giả: Được rồi, ta thừa nhận ta là vì viết Trầm Tư Kính tên yêu nghiệt kia nên chịu ảnh hưởng sâu sắc, nhưng bọn hắn vốn có quan hệ huyết thống mà, đúng không? Cho nên a, Trầm Trọng Sơn ngươi tạm tha ta đi!::>.

Kinh thành vẫn là kinh thành như trước, chỉ khác là trước cổng thành đứng một Trầm Vân Phong cực kỳ phong cách.

Vốn là một mỹ nam tử, đứng tại chỗ đã đủ thu hút, giờ lại tặng kèm thêm một mỹ nam tử nữa, a….Hai mỹ nam làm thần gác cửa, thật tốt quá a…

“Vân Phong, lúc này còn sớm, chúng ta đi Thiên Hương lâu ngồi một lát đi!”

Trầm Vân Phong liếc nhìn Lan Sỹ Thành một cái, hừ mũi.

“Hừ!! Lần trước Nhị Ngưu đến ngươi cũng không nói cho ta biết!! Biết điều thì ngoan ngoãn ngồi phạt đi!!!” 

[ách, kiểu ngồi xổm rồi giơ hai tay lên đầu ý, bên Hàn Quốc hay phạt kiểu nì nì]

Lan Sỹ Thành bĩu môi, ủy khuất chạy sang một bên ngồi đợi.

Đến khi xe ngựa của Trầm Trọng Sơn xuất hiện, hai chân Lan Sỹ Thành cơ hồ sắp thành tàn phế, Trầm Vân Phong nhảy tưng tưng kêu gào.

“Nhị Ngưu Nhị Ngưu!!!”

Triệu Nhị Ngưu ngồi trong xe ngựa, nghe thấy phía trước có người gọi mình, liền vén mành che lên nhìn.

“Ai nha! Cao Lý!!!”

Trầm Trọng Sơn cũng vươn đầu ra, vừa thấy tức vui.

“Lan đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?”

Lan Sỹ Thành vịn tường đứng lên, hai chân run run.

“Điện hạ ngài về thật sớm, nếu tối nay mới về, tại hạ sợ là đã ở dưới mặt rồi!”

Trầm Trọng Sơn xuống xe đỡ Lan Sỹ Thành, thấp giọng nói.

“Chưa thu phục được?”

Lan Sỹ Thành thở dài.

“Cũng chỉ ngươi với Tử Văn hảo mệnh.”

“Tư Mã Huy theo?”

Lan Sỹ Thành gật đầu, Trầm Trọng Sơn cười ha ha.

“Đáng thương a đáng thương!”

Trầm Vân Phong một phen giữ chặt Triệu Nhị Ngưu, quan sát một lượt.

“Chậm chậm….”

“Gì chậm?”

Ôm cổ Triệu Nhị Ngưu, Trầm Vân Phong khóc rống.

“Ô ô ô ô….Ta biết ngay mà biết ngay mà..Nhị ca ngươi là tên đại lừa đảo!!! Ô ô ô ô….Nhị Ngưu!!!!”

Trầm Trọng Sơn tách Trầm Vân Phong đang bám vào người Triệu Nhị Ngưu ra, đối hắn nói.

“Đây là Lục đệ của ta, Trầm Vân Phong.”

“Nga?”

Triệu Nhị Ngưu mở to mắt.

“Hắn không phải Cao Lý sao?”

Trầm Trọng Sơn cười lạnh.

“Cao Lý? Hừ! Đến tột cùng ai mới là đại lừa đảo a!”

Trầm Vân Phong rụt rụt cổ, sụt sịt cái mũi, lại bổ nhào về phía Triệu Nhị Ngưu, không thành công, vẫn là bị Trầm Trọng Sơn chộp được.

“Nhị Ngưu….Ngươi nghe ta giải thích a…Người ta không phải cố ý muốn gạt ngươi đâu….”

Trầm Vân Phong thi triển bí quyết lớn nhất của mình _____ làm nũng.

“Người ta có khổ tâm a!”

[Tác giả: Được rồi, ta thừa nhận ta là vì viết Trầm Tư Kính tên yêu nghiệt kia nên chịu ảnh hưởng sâu sắc, nhưng bọn hắn vốn có quan hệ huyết thống mà, đúng không? Cho nên a, Trầm Trọng Sơn ngươi tạm tha ta đi!::>.

Uyên Bão UyênTác giả: Cẩm Quan Thái NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹHoàng hôn buông xuống, tầng tầng hồng vân đẹp tựa như hoa, tô màu trời một màu đỏ rực như lửa. Thôn nhỏ yên bình bắt đầu cuộn lên từng đợt khói bếp, bao phủ ngọn núi trong biển khói mờ mờ nhìn xa trông như thế ngoại đào nguyên. Thôn nhỏ này gọi là thôn Bình Ao, nằm giữa mấy ngọn núi cao, nên muốn xuống núi là chuyện rất khó khăn, vì thế thường thường chỉ có con trai trưởng của lão trưởng thôn là Đại Bảo mỗi một tháng sẽ ra ngoài một lần, giúp người trong thôn mua bán, trao đổi lương thực hay hàng hóa. Người dân trong thôn hiền lành, chất phác, ban ngày cần cù lao động, trán đẫm mồ hôi ngốc ngốc cười nhìn ruộng nương nhà mình dần nảy mầm tươi tốt, mùa thu đến thì nhà nào nhà nấy lúa chất đầy sân, cửa treo đầy ngô đầy lạc. Cửa một nhà mở ra, tiểu cô nương mi mục thanh tú ước chừng 13, 14 tuổi từ trong đi ra, nàng đứng ở bậc cửa nhìn về hướng đường nhỏ, đến khi thấy một hán tử vừa vác cỏ vừa đuổi trâu liền nở nụ cười: “Nhị Ngưu ca, nhanh nhanh về ăn cơm!” Hán tử kia ngẩng đầu, gương mặt… Kinh thành vẫn là kinh thành như trước, chỉ khác là trước cổng thành đứng một Trầm Vân Phong cực kỳ phong cách.Vốn là một mỹ nam tử, đứng tại chỗ đã đủ thu hút, giờ lại tặng kèm thêm một mỹ nam tử nữa, a….Hai mỹ nam làm thần gác cửa, thật tốt quá a…“Vân Phong, lúc này còn sớm, chúng ta đi Thiên Hương lâu ngồi một lát đi!”Trầm Vân Phong liếc nhìn Lan Sỹ Thành một cái, hừ mũi.“Hừ!! Lần trước Nhị Ngưu đến ngươi cũng không nói cho ta biết!! Biết điều thì ngoan ngoãn ngồi phạt đi!!!” [ách, kiểu ngồi xổm rồi giơ hai tay lên đầu ý, bên Hàn Quốc hay phạt kiểu nì nì]Lan Sỹ Thành bĩu môi, ủy khuất chạy sang một bên ngồi đợi.Đến khi xe ngựa của Trầm Trọng Sơn xuất hiện, hai chân Lan Sỹ Thành cơ hồ sắp thành tàn phế, Trầm Vân Phong nhảy tưng tưng kêu gào.“Nhị Ngưu Nhị Ngưu!!!”Triệu Nhị Ngưu ngồi trong xe ngựa, nghe thấy phía trước có người gọi mình, liền vén mành che lên nhìn.“Ai nha! Cao Lý!!!”Trầm Trọng Sơn cũng vươn đầu ra, vừa thấy tức vui.“Lan đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?”Lan Sỹ Thành vịn tường đứng lên, hai chân run run.“Điện hạ ngài về thật sớm, nếu tối nay mới về, tại hạ sợ là đã ở dưới mặt rồi!”Trầm Trọng Sơn xuống xe đỡ Lan Sỹ Thành, thấp giọng nói.“Chưa thu phục được?”Lan Sỹ Thành thở dài.“Cũng chỉ ngươi với Tử Văn hảo mệnh.”“Tư Mã Huy theo?”Lan Sỹ Thành gật đầu, Trầm Trọng Sơn cười ha ha.“Đáng thương a đáng thương!”Trầm Vân Phong một phen giữ chặt Triệu Nhị Ngưu, quan sát một lượt.“Chậm chậm….”“Gì chậm?”Ôm cổ Triệu Nhị Ngưu, Trầm Vân Phong khóc rống.“Ô ô ô ô….Ta biết ngay mà biết ngay mà..Nhị ca ngươi là tên đại lừa đảo!!! Ô ô ô ô….Nhị Ngưu!!!!”Trầm Trọng Sơn tách Trầm Vân Phong đang bám vào người Triệu Nhị Ngưu ra, đối hắn nói.“Đây là Lục đệ của ta, Trầm Vân Phong.”“Nga?”Triệu Nhị Ngưu mở to mắt.“Hắn không phải Cao Lý sao?”Trầm Trọng Sơn cười lạnh.“Cao Lý? Hừ! Đến tột cùng ai mới là đại lừa đảo a!”Trầm Vân Phong rụt rụt cổ, sụt sịt cái mũi, lại bổ nhào về phía Triệu Nhị Ngưu, không thành công, vẫn là bị Trầm Trọng Sơn chộp được.“Nhị Ngưu….Ngươi nghe ta giải thích a…Người ta không phải cố ý muốn gạt ngươi đâu….”Trầm Vân Phong thi triển bí quyết lớn nhất của mình _____ làm nũng.“Người ta có khổ tâm a!”[Tác giả: Được rồi, ta thừa nhận ta là vì viết Trầm Tư Kính tên yêu nghiệt kia nên chịu ảnh hưởng sâu sắc, nhưng bọn hắn vốn có quan hệ huyết thống mà, đúng không? Cho nên a, Trầm Trọng Sơn ngươi tạm tha ta đi!::>.

Chương 39