Một khắc sau khi viên đạn xuyên qua thân thể , hắc ám dần bao phủ tứ chi mềm nhũn vô lực ngã xuống . Tủi nhục , uất hận ... Lưu Dạ Lan cô nên có những cảm xúc đấy sao ? Yêu điên cuồng một người đàn ông , đổi lại cho cô là cái chết . Nực cười ....nực cười .... Trước lúc cô chuẩn bị buông xuôi cảnh nhìn thấy là đôi cẩu nam nữ ân ân ái ái xoay lưng bỏ đi ! Người đàn ông cô yêu cùng người cô xem là bạn thân . Cẩu nam nữ vụng trộm với nhau . Lăng Thần đáng chết , anh mù sao ! Mơ màng nhắm mắt , cô sai rồi sai đến thê thảm . Yêu nhiều như vậy kết cục đổi lại là một viên đạn xuyên tim . Vui lắm đúng không Trịnh Yến Vy ? Lưu Dạ Lan này mất trắng rồi ....Cô thắng rồi tiện nhân ạ ! Cố gắng như vậy rốt cuộc lại gậy ông đập lưng ông , tự mình hại mình . " Lưu Dạ Lan ...tỉnh ...tỉnh lại cho tôi ..." Ấm áp quá ....Ai vậy ? Là anh... Lăng Phong sao ? "Lă...ng ....Phong " Lăng Phong tâm đau đớn nhìn thân thể nhỏ bé nằm trong vũng máu tanh .Đồ ngốc... em sao lại ngốc như vậy ? " Dạ Lan....để tôi…
Chương 10
Yêu Em Lần NữaTác giả: Lạc Sắc NhạnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh Một khắc sau khi viên đạn xuyên qua thân thể , hắc ám dần bao phủ tứ chi mềm nhũn vô lực ngã xuống . Tủi nhục , uất hận ... Lưu Dạ Lan cô nên có những cảm xúc đấy sao ? Yêu điên cuồng một người đàn ông , đổi lại cho cô là cái chết . Nực cười ....nực cười .... Trước lúc cô chuẩn bị buông xuôi cảnh nhìn thấy là đôi cẩu nam nữ ân ân ái ái xoay lưng bỏ đi ! Người đàn ông cô yêu cùng người cô xem là bạn thân . Cẩu nam nữ vụng trộm với nhau . Lăng Thần đáng chết , anh mù sao ! Mơ màng nhắm mắt , cô sai rồi sai đến thê thảm . Yêu nhiều như vậy kết cục đổi lại là một viên đạn xuyên tim . Vui lắm đúng không Trịnh Yến Vy ? Lưu Dạ Lan này mất trắng rồi ....Cô thắng rồi tiện nhân ạ ! Cố gắng như vậy rốt cuộc lại gậy ông đập lưng ông , tự mình hại mình . " Lưu Dạ Lan ...tỉnh ...tỉnh lại cho tôi ..." Ấm áp quá ....Ai vậy ? Là anh... Lăng Phong sao ? "Lă...ng ....Phong " Lăng Phong tâm đau đớn nhìn thân thể nhỏ bé nằm trong vũng máu tanh .Đồ ngốc... em sao lại ngốc như vậy ? " Dạ Lan....để tôi… Trùng SinhÁnh nắng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa kính, gió nhẹ nhàng lay động tấm rèm cửa tung bay tùy ý trong gió.Trên chiếc giường lớn một thiếu nữ đang say giấc. Gương mặt xinh đẹp mang chút gì đó ngọt ngào của tuổi trẻ. Hàng mi dài khẽ run lên, dần dần mở ra một đôi mắt màu hổ phách phát ra ánh sáng nhè nhẹ.Lưu Dạ Lan mở mắt tỉnh dậy đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát cùng chùm đèn pha lê màu tím xinh đẹp. Đáy mắt dần hiện lên sự hoang mang tột cùng. Bật dậy như cái lò xo dáo dác nhìn xung quanh.Đây là phòng cô, phòng cô khi Lưu gia còn hưng thịnh...Đây là phòng của Lưu Dạ Lan cô khi còn sống...Khoan đã còn sống, cô đã chết sống gì nữa! Nhưng tại sao cảm giác lại chân thật như vậy? Nắng gió và cả không khí trong lành này nữa....Cái khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Phong chết bên quan tài của mình cô đã bật khóc hắn yêu cô đến vậy sao?Ngón tay thon dài đặt lên mu bàn tay ngéo mạnh, Lưu Dạ Lan mím môi kiềm chế không la lên. Có cảm giác? Cô đụng vào mọi thứ đều được...Chả nhẽ đây chính là cô đã trùng sinh sao? Nhìn lịch đồng hồ (có cả ngày tháng năm nữa) trên bàn “11/7/xxx3”Lưu Dạ Lan vội hất tung chăn gối nhảy xuống giường...Cô đã sống lại, sống lại rồi! Trùng sinh vào năm cô 17 tuổi, thời khắc cô mới chuyển từ Pháp về.Thật tuyệt!!Ánh mắt Dạ Lan chợt lạnh như băng, rất tuyệt vậy là cô đã trùng sinh...Mối thù kiếp trước nhất định sẽ trả đủ cho Lăng Thần...cùng Trịnh Yến Vy...Tuy Lăng Phong đã thay cô báo thù...Nhưng cô vẫn muốn chính tay g**t ch*t họ mới cam lòng...Ngụy bạch kiểm cùng tên phụ bạc cô sẽ hảo hảo dạy dỗ.Lăng Phong thật tâm cảm ơn anh đã yêu em...Kiếp này em nhất định sẽ báo đáp cho anh! Nhất định!--- ------ ------ ------ ------ --------Ở một tòa lâu đài kiến trúc cổ ngự trị ở Anh quốc....Trên bệ cửa sổ, một thân hình cao lớn một nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt tựa lưng ngồi.Trùng sinh...Nghe tưởng chừng rất vi diệu nhưng thật tâm hắn đã sống lại rồi.Lăng Phong hắn sống lại vào năm 18 tuổi...Lăng Phong hướng ánh mắt về phía xa xăm. Lan nhi kiếp này sống dậy hắn nhất định sẽ bảo hộ cho cô. Vĩnh viễn nhốt cô bên cạnh không cho cô chạy thoát như kiếp trước....Hắn hai năm nữa mới gặp cô nhưng...Hiện tại Lăng Phong hắn sẽ trở về....Thay đổi tất cả kết cục dành cho cả hai. Dạ Lan sẽ là cô dâu của hắn vĩnh viễn đến cuối đời. Dù cho kiếp sau kiếp sau đi chăng nữa trong mắt Lăng Phong chỉ có...Lưu Dạ Lan...Lan nhi em liệu có biết tôi yêu em cuồng si đến mức nào đến mức tôi nguyện quay lưng với cả thế giời nguyện dâng hiến tính mạng này dâng cho em...Hãy đợi tôi và em sẽ cùng về chung một nhà...Sẽ rất nhanh thôi...
Trùng Sinh
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa kính, gió nhẹ nhàng lay động tấm rèm cửa tung bay tùy ý trong gió.
Trên chiếc giường lớn một thiếu nữ đang say giấc. Gương mặt xinh đẹp mang chút gì đó ngọt ngào của tuổi trẻ. Hàng mi dài khẽ run lên, dần dần mở ra một đôi mắt màu hổ phách phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Lưu Dạ Lan mở mắt tỉnh dậy đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát cùng chùm đèn pha lê màu tím xinh đẹp. Đáy mắt dần hiện lên sự hoang mang tột cùng. Bật dậy như cái lò xo dáo dác nhìn xung quanh.
Đây là phòng cô, phòng cô khi Lưu gia còn hưng thịnh...
Đây là phòng của Lưu Dạ Lan cô khi còn sống...
Khoan đã còn sống, cô đã chết sống gì nữa! Nhưng tại sao cảm giác lại chân thật như vậy? Nắng gió và cả không khí trong lành này nữa....
Cái khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Phong chết bên quan tài của mình cô đã bật khóc hắn yêu cô đến vậy sao?
Ngón tay thon dài đặt lên mu bàn tay ngéo mạnh, Lưu Dạ Lan mím môi kiềm chế không la lên. Có cảm giác? Cô đụng vào mọi thứ đều được...
Chả nhẽ đây chính là cô đã trùng sinh sao? Nhìn lịch đồng hồ (có cả ngày tháng năm nữa) trên bàn “11/7/xxx3”
Lưu Dạ Lan vội hất tung chăn gối nhảy xuống giường...Cô đã sống lại, sống lại rồi! Trùng sinh vào năm cô 17 tuổi, thời khắc cô mới chuyển từ Pháp về.
Thật tuyệt!!
Ánh mắt Dạ Lan chợt lạnh như băng, rất tuyệt vậy là cô đã trùng sinh...Mối thù kiếp trước nhất định sẽ trả đủ cho Lăng Thần...cùng Trịnh Yến Vy...
Tuy Lăng Phong đã thay cô báo thù...Nhưng cô vẫn muốn chính tay g**t ch*t họ mới cam lòng...
Ngụy bạch kiểm cùng tên phụ bạc cô sẽ hảo hảo dạy dỗ.
Lăng Phong thật tâm cảm ơn anh đã yêu em...Kiếp này em nhất định sẽ báo đáp cho anh! Nhất định!
--- ------ ------ ------ ------ --------
Ở một tòa lâu đài kiến trúc cổ ngự trị ở Anh quốc....
Trên bệ cửa sổ, một thân hình cao lớn một nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt tựa lưng ngồi.
Trùng sinh...
Nghe tưởng chừng rất vi diệu nhưng thật tâm hắn đã sống lại rồi.
Lăng Phong hắn sống lại vào năm 18 tuổi...
Lăng Phong hướng ánh mắt về phía xa xăm. Lan nhi kiếp này sống dậy hắn nhất định sẽ bảo hộ cho cô. Vĩnh viễn nhốt cô bên cạnh không cho cô chạy thoát như kiếp trước....
Hắn hai năm nữa mới gặp cô nhưng...
Hiện tại Lăng Phong hắn sẽ trở về....
Thay đổi tất cả kết cục dành cho cả hai. Dạ Lan sẽ là cô dâu của hắn vĩnh viễn đến cuối đời. Dù cho kiếp sau kiếp sau đi chăng nữa trong mắt Lăng Phong chỉ có...Lưu Dạ Lan...
Lan nhi em liệu có biết tôi yêu em cuồng si đến mức nào đến mức tôi nguyện quay lưng với cả thế giời nguyện dâng hiến tính mạng này dâng cho em...
Hãy đợi tôi và em sẽ cùng về chung một nhà...
Sẽ rất nhanh thôi...
Yêu Em Lần NữaTác giả: Lạc Sắc NhạnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh Một khắc sau khi viên đạn xuyên qua thân thể , hắc ám dần bao phủ tứ chi mềm nhũn vô lực ngã xuống . Tủi nhục , uất hận ... Lưu Dạ Lan cô nên có những cảm xúc đấy sao ? Yêu điên cuồng một người đàn ông , đổi lại cho cô là cái chết . Nực cười ....nực cười .... Trước lúc cô chuẩn bị buông xuôi cảnh nhìn thấy là đôi cẩu nam nữ ân ân ái ái xoay lưng bỏ đi ! Người đàn ông cô yêu cùng người cô xem là bạn thân . Cẩu nam nữ vụng trộm với nhau . Lăng Thần đáng chết , anh mù sao ! Mơ màng nhắm mắt , cô sai rồi sai đến thê thảm . Yêu nhiều như vậy kết cục đổi lại là một viên đạn xuyên tim . Vui lắm đúng không Trịnh Yến Vy ? Lưu Dạ Lan này mất trắng rồi ....Cô thắng rồi tiện nhân ạ ! Cố gắng như vậy rốt cuộc lại gậy ông đập lưng ông , tự mình hại mình . " Lưu Dạ Lan ...tỉnh ...tỉnh lại cho tôi ..." Ấm áp quá ....Ai vậy ? Là anh... Lăng Phong sao ? "Lă...ng ....Phong " Lăng Phong tâm đau đớn nhìn thân thể nhỏ bé nằm trong vũng máu tanh .Đồ ngốc... em sao lại ngốc như vậy ? " Dạ Lan....để tôi… Trùng SinhÁnh nắng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa kính, gió nhẹ nhàng lay động tấm rèm cửa tung bay tùy ý trong gió.Trên chiếc giường lớn một thiếu nữ đang say giấc. Gương mặt xinh đẹp mang chút gì đó ngọt ngào của tuổi trẻ. Hàng mi dài khẽ run lên, dần dần mở ra một đôi mắt màu hổ phách phát ra ánh sáng nhè nhẹ.Lưu Dạ Lan mở mắt tỉnh dậy đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát cùng chùm đèn pha lê màu tím xinh đẹp. Đáy mắt dần hiện lên sự hoang mang tột cùng. Bật dậy như cái lò xo dáo dác nhìn xung quanh.Đây là phòng cô, phòng cô khi Lưu gia còn hưng thịnh...Đây là phòng của Lưu Dạ Lan cô khi còn sống...Khoan đã còn sống, cô đã chết sống gì nữa! Nhưng tại sao cảm giác lại chân thật như vậy? Nắng gió và cả không khí trong lành này nữa....Cái khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Phong chết bên quan tài của mình cô đã bật khóc hắn yêu cô đến vậy sao?Ngón tay thon dài đặt lên mu bàn tay ngéo mạnh, Lưu Dạ Lan mím môi kiềm chế không la lên. Có cảm giác? Cô đụng vào mọi thứ đều được...Chả nhẽ đây chính là cô đã trùng sinh sao? Nhìn lịch đồng hồ (có cả ngày tháng năm nữa) trên bàn “11/7/xxx3”Lưu Dạ Lan vội hất tung chăn gối nhảy xuống giường...Cô đã sống lại, sống lại rồi! Trùng sinh vào năm cô 17 tuổi, thời khắc cô mới chuyển từ Pháp về.Thật tuyệt!!Ánh mắt Dạ Lan chợt lạnh như băng, rất tuyệt vậy là cô đã trùng sinh...Mối thù kiếp trước nhất định sẽ trả đủ cho Lăng Thần...cùng Trịnh Yến Vy...Tuy Lăng Phong đã thay cô báo thù...Nhưng cô vẫn muốn chính tay g**t ch*t họ mới cam lòng...Ngụy bạch kiểm cùng tên phụ bạc cô sẽ hảo hảo dạy dỗ.Lăng Phong thật tâm cảm ơn anh đã yêu em...Kiếp này em nhất định sẽ báo đáp cho anh! Nhất định!--- ------ ------ ------ ------ --------Ở một tòa lâu đài kiến trúc cổ ngự trị ở Anh quốc....Trên bệ cửa sổ, một thân hình cao lớn một nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt tựa lưng ngồi.Trùng sinh...Nghe tưởng chừng rất vi diệu nhưng thật tâm hắn đã sống lại rồi.Lăng Phong hắn sống lại vào năm 18 tuổi...Lăng Phong hướng ánh mắt về phía xa xăm. Lan nhi kiếp này sống dậy hắn nhất định sẽ bảo hộ cho cô. Vĩnh viễn nhốt cô bên cạnh không cho cô chạy thoát như kiếp trước....Hắn hai năm nữa mới gặp cô nhưng...Hiện tại Lăng Phong hắn sẽ trở về....Thay đổi tất cả kết cục dành cho cả hai. Dạ Lan sẽ là cô dâu của hắn vĩnh viễn đến cuối đời. Dù cho kiếp sau kiếp sau đi chăng nữa trong mắt Lăng Phong chỉ có...Lưu Dạ Lan...Lan nhi em liệu có biết tôi yêu em cuồng si đến mức nào đến mức tôi nguyện quay lưng với cả thế giời nguyện dâng hiến tính mạng này dâng cho em...Hãy đợi tôi và em sẽ cùng về chung một nhà...Sẽ rất nhanh thôi...