Tạ Duy Khải, 17 tuổi, con trai chủ tịch một tập đoàn, tương lai định sẵn cho Duy Khải là học kinh tế và trở thành người tiếp quản tập đoàn mai sau. Tất nhiên, mọi thứ chẳng hoàn hảo được, cậu chàng đáng ra phải được vô số nữ sinh theo đuổi này bây giờ lại là đối tượng được phụ nữ toàn trường coi là "chị em". Đừng hiểu nhầm, tính hướng của Duy Khải vô cùng rõ ràng, chỉ là... Duy Khải học chuyên Văn. Nói đến việc học chuyên Văn, lại là một hồi tốn mồ hôi nước mắt và cả... nước cà chua của Duy Khải. Cái năm học đầu tiên ấy, cha của Duy Khải vốn định cho cậu vào lớp chuyên Toán, mà cậu chàng lại đem lòng yêu môn Văn từ lâu. Thế là cái trò một khóc hai nháo ba thắt cổ được Duy Khải thực thi rất nhuần nhuyễn. Tất nhiên, dùng với cha cậu thì nghiễm nhiên là vô dụng, với một bộ não cáo già lâu năm trên giới thương trường, cha cậu sẽ chẳng tin cái vụ cắt cổ tay chảy máu toàn mùi tương cà chua như thế. Vậy nên, đối tượng thích hợp nhất chính là nữ chủ nhân trong nhà - mẹ cậu. Sao? Bạn bảo…
Chương 10: Hai năm?
Đã Từng Có Một Fan Trung ThànhTác giả: Kem TáoTạ Duy Khải, 17 tuổi, con trai chủ tịch một tập đoàn, tương lai định sẵn cho Duy Khải là học kinh tế và trở thành người tiếp quản tập đoàn mai sau. Tất nhiên, mọi thứ chẳng hoàn hảo được, cậu chàng đáng ra phải được vô số nữ sinh theo đuổi này bây giờ lại là đối tượng được phụ nữ toàn trường coi là "chị em". Đừng hiểu nhầm, tính hướng của Duy Khải vô cùng rõ ràng, chỉ là... Duy Khải học chuyên Văn. Nói đến việc học chuyên Văn, lại là một hồi tốn mồ hôi nước mắt và cả... nước cà chua của Duy Khải. Cái năm học đầu tiên ấy, cha của Duy Khải vốn định cho cậu vào lớp chuyên Toán, mà cậu chàng lại đem lòng yêu môn Văn từ lâu. Thế là cái trò một khóc hai nháo ba thắt cổ được Duy Khải thực thi rất nhuần nhuyễn. Tất nhiên, dùng với cha cậu thì nghiễm nhiên là vô dụng, với một bộ não cáo già lâu năm trên giới thương trường, cha cậu sẽ chẳng tin cái vụ cắt cổ tay chảy máu toàn mùi tương cà chua như thế. Vậy nên, đối tượng thích hợp nhất chính là nữ chủ nhân trong nhà - mẹ cậu. Sao? Bạn bảo… 4 năm cứ thế trôi qua, Duy Khải cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi. Việc chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp khiến Duy Khải bận rộn tới mức không thể nhớ viết truyện, mà cũng chẳng còn thời gian mà viết truyện.Thế nhưng, theo thói quen, Duy Khải vẫn bật máy tính ngay khi xong việc, cả khi đã là 12 giờ đêm, để tìm kiếm bình luận của một người..."Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay anh không đăng chương? Anh vẫn ổn chứ?""Gió trời thu mát mẻ: Ừm, anh không sao, sắp tốt nghiệp nên hơi bận.""Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: À, phải rồi, năm nay anh tốt nghiệp rồi ha, sắp thành người lớn rồi.""Gió trời thu mát mẻ: Chúng ta đều là người lớn rồi mà:))""Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Em không muốn lớn đâu.""Gió trời thu mát mẻ: Haha, à, mới cả anh xin lỗi vì đã không đăng được chương mới cho em đọc nhé!""Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Có sao đâu anh, việc học của anh quan trọng hơn mà. Anh tốt nghiệp xong rồi viết tiếp cho em, nhé?"Từ 'nhé' ấy dường như mang theo một hi vọng, mà cũng mang theo một tia lo sợ, Duy Khải biết Manh Manh đang sợ điều gì, sáng nay cha Duy Khải cũng đã nói:- Khải, có thời gian không con?- Dạ, sao vậy cha?- Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, đừng tiếp tục viết những thứ vớ vẩn gì đó trên mạng nữa.- Chúng không hề vớ vẩn đối với con, cha ạ!- Việc đó làm tốn thời gian của con, nhưng có đem lại cho con lợi ích thực tế gì không? Có nuôi sống con được không?- Cha...- Khải, con đã hứa với cha rồi.- Con... Con chỉ hứa, sẽ quản lí công ty thật tốt!- Con chắc chắn mình có thể làm vậy khi dành thời gian cho việc kia sao?- Vậy con phải làm sao thì cha mới tin con đây?- Hai năm, trong vòng hai năm sau khi con tốt nghiệp, nếu con hoàn thành tốt mọi việc, thì cha sẽ đồng ý.- Vâng, thưa cha.
4 năm cứ thế trôi qua, Duy Khải cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi. Việc chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp khiến Duy Khải bận rộn tới mức không thể nhớ viết truyện, mà cũng chẳng còn thời gian mà viết truyện.
Thế nhưng, theo thói quen, Duy Khải vẫn bật máy tính ngay khi xong việc, cả khi đã là 12 giờ đêm, để tìm kiếm bình luận của một người...
"Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay anh không đăng chương? Anh vẫn ổn chứ?"
"Gió trời thu mát mẻ: Ừm, anh không sao, sắp tốt nghiệp nên hơi bận."
"Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: À, phải rồi, năm nay anh tốt nghiệp rồi ha, sắp thành người lớn rồi."
"Gió trời thu mát mẻ: Chúng ta đều là người lớn rồi mà:))"
"Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Em không muốn lớn đâu."
"Gió trời thu mát mẻ: Haha, à, mới cả anh xin lỗi vì đã không đăng được chương mới cho em đọc nhé!"
"Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Có sao đâu anh, việc học của anh quan trọng hơn mà. Anh tốt nghiệp xong rồi viết tiếp cho em, nhé?"
Từ 'nhé' ấy dường như mang theo một hi vọng, mà cũng mang theo một tia lo sợ, Duy Khải biết Manh Manh đang sợ điều gì, sáng nay cha Duy Khải cũng đã nói:
- Khải, có thời gian không con?
- Dạ, sao vậy cha?
- Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, đừng tiếp tục viết những thứ vớ vẩn gì đó trên mạng nữa.
- Chúng không hề vớ vẩn đối với con, cha ạ!
- Việc đó làm tốn thời gian của con, nhưng có đem lại cho con lợi ích thực tế gì không? Có nuôi sống con được không?
- Cha...
- Khải, con đã hứa với cha rồi.
- Con... Con chỉ hứa, sẽ quản lí công ty thật tốt!
- Con chắc chắn mình có thể làm vậy khi dành thời gian cho việc kia sao?
- Vậy con phải làm sao thì cha mới tin con đây?
- Hai năm, trong vòng hai năm sau khi con tốt nghiệp, nếu con hoàn thành tốt mọi việc, thì cha sẽ đồng ý.
- Vâng, thưa cha.
Đã Từng Có Một Fan Trung ThànhTác giả: Kem TáoTạ Duy Khải, 17 tuổi, con trai chủ tịch một tập đoàn, tương lai định sẵn cho Duy Khải là học kinh tế và trở thành người tiếp quản tập đoàn mai sau. Tất nhiên, mọi thứ chẳng hoàn hảo được, cậu chàng đáng ra phải được vô số nữ sinh theo đuổi này bây giờ lại là đối tượng được phụ nữ toàn trường coi là "chị em". Đừng hiểu nhầm, tính hướng của Duy Khải vô cùng rõ ràng, chỉ là... Duy Khải học chuyên Văn. Nói đến việc học chuyên Văn, lại là một hồi tốn mồ hôi nước mắt và cả... nước cà chua của Duy Khải. Cái năm học đầu tiên ấy, cha của Duy Khải vốn định cho cậu vào lớp chuyên Toán, mà cậu chàng lại đem lòng yêu môn Văn từ lâu. Thế là cái trò một khóc hai nháo ba thắt cổ được Duy Khải thực thi rất nhuần nhuyễn. Tất nhiên, dùng với cha cậu thì nghiễm nhiên là vô dụng, với một bộ não cáo già lâu năm trên giới thương trường, cha cậu sẽ chẳng tin cái vụ cắt cổ tay chảy máu toàn mùi tương cà chua như thế. Vậy nên, đối tượng thích hợp nhất chính là nữ chủ nhân trong nhà - mẹ cậu. Sao? Bạn bảo… 4 năm cứ thế trôi qua, Duy Khải cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi. Việc chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp khiến Duy Khải bận rộn tới mức không thể nhớ viết truyện, mà cũng chẳng còn thời gian mà viết truyện.Thế nhưng, theo thói quen, Duy Khải vẫn bật máy tính ngay khi xong việc, cả khi đã là 12 giờ đêm, để tìm kiếm bình luận của một người..."Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay anh không đăng chương? Anh vẫn ổn chứ?""Gió trời thu mát mẻ: Ừm, anh không sao, sắp tốt nghiệp nên hơi bận.""Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: À, phải rồi, năm nay anh tốt nghiệp rồi ha, sắp thành người lớn rồi.""Gió trời thu mát mẻ: Chúng ta đều là người lớn rồi mà:))""Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Em không muốn lớn đâu.""Gió trời thu mát mẻ: Haha, à, mới cả anh xin lỗi vì đã không đăng được chương mới cho em đọc nhé!""Yêu nhất Gió trời thu mát mẻ: Có sao đâu anh, việc học của anh quan trọng hơn mà. Anh tốt nghiệp xong rồi viết tiếp cho em, nhé?"Từ 'nhé' ấy dường như mang theo một hi vọng, mà cũng mang theo một tia lo sợ, Duy Khải biết Manh Manh đang sợ điều gì, sáng nay cha Duy Khải cũng đã nói:- Khải, có thời gian không con?- Dạ, sao vậy cha?- Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, đừng tiếp tục viết những thứ vớ vẩn gì đó trên mạng nữa.- Chúng không hề vớ vẩn đối với con, cha ạ!- Việc đó làm tốn thời gian của con, nhưng có đem lại cho con lợi ích thực tế gì không? Có nuôi sống con được không?- Cha...- Khải, con đã hứa với cha rồi.- Con... Con chỉ hứa, sẽ quản lí công ty thật tốt!- Con chắc chắn mình có thể làm vậy khi dành thời gian cho việc kia sao?- Vậy con phải làm sao thì cha mới tin con đây?- Hai năm, trong vòng hai năm sau khi con tốt nghiệp, nếu con hoàn thành tốt mọi việc, thì cha sẽ đồng ý.- Vâng, thưa cha.