Tạ Duy Khải, 17 tuổi, con trai chủ tịch một tập đoàn, tương lai định sẵn cho Duy Khải là học kinh tế và trở thành người tiếp quản tập đoàn mai sau. Tất nhiên, mọi thứ chẳng hoàn hảo được, cậu chàng đáng ra phải được vô số nữ sinh theo đuổi này bây giờ lại là đối tượng được phụ nữ toàn trường coi là "chị em". Đừng hiểu nhầm, tính hướng của Duy Khải vô cùng rõ ràng, chỉ là... Duy Khải học chuyên Văn. Nói đến việc học chuyên Văn, lại là một hồi tốn mồ hôi nước mắt và cả... nước cà chua của Duy Khải. Cái năm học đầu tiên ấy, cha của Duy Khải vốn định cho cậu vào lớp chuyên Toán, mà cậu chàng lại đem lòng yêu môn Văn từ lâu. Thế là cái trò một khóc hai nháo ba thắt cổ được Duy Khải thực thi rất nhuần nhuyễn. Tất nhiên, dùng với cha cậu thì nghiễm nhiên là vô dụng, với một bộ não cáo già lâu năm trên giới thương trường, cha cậu sẽ chẳng tin cái vụ cắt cổ tay chảy máu toàn mùi tương cà chua như thế. Vậy nên, đối tượng thích hợp nhất chính là nữ chủ nhân trong nhà - mẹ cậu. Sao? Bạn bảo…
Chương 17: Kết - Happy Ending (xong)
Đã Từng Có Một Fan Trung ThànhTác giả: Kem TáoTạ Duy Khải, 17 tuổi, con trai chủ tịch một tập đoàn, tương lai định sẵn cho Duy Khải là học kinh tế và trở thành người tiếp quản tập đoàn mai sau. Tất nhiên, mọi thứ chẳng hoàn hảo được, cậu chàng đáng ra phải được vô số nữ sinh theo đuổi này bây giờ lại là đối tượng được phụ nữ toàn trường coi là "chị em". Đừng hiểu nhầm, tính hướng của Duy Khải vô cùng rõ ràng, chỉ là... Duy Khải học chuyên Văn. Nói đến việc học chuyên Văn, lại là một hồi tốn mồ hôi nước mắt và cả... nước cà chua của Duy Khải. Cái năm học đầu tiên ấy, cha của Duy Khải vốn định cho cậu vào lớp chuyên Toán, mà cậu chàng lại đem lòng yêu môn Văn từ lâu. Thế là cái trò một khóc hai nháo ba thắt cổ được Duy Khải thực thi rất nhuần nhuyễn. Tất nhiên, dùng với cha cậu thì nghiễm nhiên là vô dụng, với một bộ não cáo già lâu năm trên giới thương trường, cha cậu sẽ chẳng tin cái vụ cắt cổ tay chảy máu toàn mùi tương cà chua như thế. Vậy nên, đối tượng thích hợp nhất chính là nữ chủ nhân trong nhà - mẹ cậu. Sao? Bạn bảo… "Yêu nhất Minh Anh: Mà em đang ở đâu thế? Để anh còn đi tìm.""Yêu nhất Duy Khải: Giờ này mà anh không phải làm việc à? Em đang phải ngồi trong phòng làm việc đây này.""Yêu nhất Minh Anh: Nghỉ một ngày cũng không sao, công việc vẫn hoàn thành bình thường là được!""Yêu nhất Duy Khải: Anh sướng nhé, em phải ngồi cùng phòng với boss.""Yêu nhất Minh Anh: Em làm gì mà ngồi với boss?""Yêu nhất Duy Khải: Làm thư kí chứ làm gì! Chẳng hiểu boss em nghĩ gì, bắt thư kí phải ngồi cùng phòng mới chịu cơ!""Yêu nhất Manh Manh: Anh cũng ngồi cùng phòng với thư kí này. Mà em ngồi cùng phòng boss chat chít với người yêu không sợ bị phát hiện à?""Yêu nhất Duy Khải: Xí, ai là người yêu anh hả? Mới cả boss em cũng đang chat hay sao í..."Nói đến đây, cả hai cùng dừng lại, sững sờ quay lại nhìn nhau. Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, họ dường như có thể thấy được hình ảnh của mình trong mắt người kia.- Manh Manh?Dùng cái bản mặt của boss mà gọi tên thân mật của cô, Manh Manh bày tỏ mình thật cạn lời.- Manh Manh phải không?Khá là bối rối, Manh Manh đành cười một cái:- Vâng!- Thật à?- Chính boss hỏi trước đấy chứ.- Em gọi anh là gì cơ?Manh Manh đứng hình. Thôi xong, quen miệng rồi...- Boss ạ.- Anh là Duy Khải mà, là Gió trời thu mát mẻ đó!- Nhưng anh có cái mặt của boss. Không gọi anh là boss thì là gì?- Gọi Khải là được.- Dạ vâng, thưa bos...- Hửm?- Nhưng anh với anh khác nhau mà!- Em nói cái gì nghe lằng nhằng thế?- Anh thế này, với anh thế kia khác nhau.- Tức là em yêu anh trên mạng, chứ không yêu anh thực tế?Sau hai năm, Duy Khải ngây thơ đã có khí chất của boss phúc hắc rồi...- Không phải vậy, em vẫn yêu anh mà. - Manh Manh sắp khóc đến nơi rồi đây.Duy Khải mỉm cười, cúi đầu khẽ chạm vào môi cô:- Thế mới ngoan chứ. Em chỉ có thể là của anh thôi.---Hết---
"Yêu nhất Minh Anh: Mà em đang ở đâu thế? Để anh còn đi tìm."
"Yêu nhất Duy Khải: Giờ này mà anh không phải làm việc à? Em đang phải ngồi trong phòng làm việc đây này."
"Yêu nhất Minh Anh: Nghỉ một ngày cũng không sao, công việc vẫn hoàn thành bình thường là được!"
"Yêu nhất Duy Khải: Anh sướng nhé, em phải ngồi cùng phòng với boss."
"Yêu nhất Minh Anh: Em làm gì mà ngồi với boss?"
"Yêu nhất Duy Khải: Làm thư kí chứ làm gì! Chẳng hiểu boss em nghĩ gì, bắt thư kí phải ngồi cùng phòng mới chịu cơ!"
"Yêu nhất Manh Manh: Anh cũng ngồi cùng phòng với thư kí này. Mà em ngồi cùng phòng boss chat chít với người yêu không sợ bị phát hiện à?"
"Yêu nhất Duy Khải: Xí, ai là người yêu anh hả? Mới cả boss em cũng đang chat hay sao í..."
Nói đến đây, cả hai cùng dừng lại, sững sờ quay lại nhìn nhau. Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, họ dường như có thể thấy được hình ảnh của mình trong mắt người kia.
- Manh Manh?
Dùng cái bản mặt của boss mà gọi tên thân mật của cô, Manh Manh bày tỏ mình thật cạn lời.
- Manh Manh phải không?
Khá là bối rối, Manh Manh đành cười một cái:
- Vâng!
- Thật à?
- Chính boss hỏi trước đấy chứ.
- Em gọi anh là gì cơ?
Manh Manh đứng hình. Thôi xong, quen miệng rồi...
- Boss ạ.
- Anh là Duy Khải mà, là Gió trời thu mát mẻ đó!
- Nhưng anh có cái mặt của boss. Không gọi anh là boss thì là gì?
- Gọi Khải là được.
- Dạ vâng, thưa bos...
- Hửm?
- Nhưng anh với anh khác nhau mà!
- Em nói cái gì nghe lằng nhằng thế?
- Anh thế này, với anh thế kia khác nhau.
- Tức là em yêu anh trên mạng, chứ không yêu anh thực tế?
Sau hai năm, Duy Khải ngây thơ đã có khí chất của boss phúc hắc rồi...
- Không phải vậy, em vẫn yêu anh mà. - Manh Manh sắp khóc đến nơi rồi đây.
Duy Khải mỉm cười, cúi đầu khẽ chạm vào môi cô:
- Thế mới ngoan chứ. Em chỉ có thể là của anh thôi.
---Hết---
Đã Từng Có Một Fan Trung ThànhTác giả: Kem TáoTạ Duy Khải, 17 tuổi, con trai chủ tịch một tập đoàn, tương lai định sẵn cho Duy Khải là học kinh tế và trở thành người tiếp quản tập đoàn mai sau. Tất nhiên, mọi thứ chẳng hoàn hảo được, cậu chàng đáng ra phải được vô số nữ sinh theo đuổi này bây giờ lại là đối tượng được phụ nữ toàn trường coi là "chị em". Đừng hiểu nhầm, tính hướng của Duy Khải vô cùng rõ ràng, chỉ là... Duy Khải học chuyên Văn. Nói đến việc học chuyên Văn, lại là một hồi tốn mồ hôi nước mắt và cả... nước cà chua của Duy Khải. Cái năm học đầu tiên ấy, cha của Duy Khải vốn định cho cậu vào lớp chuyên Toán, mà cậu chàng lại đem lòng yêu môn Văn từ lâu. Thế là cái trò một khóc hai nháo ba thắt cổ được Duy Khải thực thi rất nhuần nhuyễn. Tất nhiên, dùng với cha cậu thì nghiễm nhiên là vô dụng, với một bộ não cáo già lâu năm trên giới thương trường, cha cậu sẽ chẳng tin cái vụ cắt cổ tay chảy máu toàn mùi tương cà chua như thế. Vậy nên, đối tượng thích hợp nhất chính là nữ chủ nhân trong nhà - mẹ cậu. Sao? Bạn bảo… "Yêu nhất Minh Anh: Mà em đang ở đâu thế? Để anh còn đi tìm.""Yêu nhất Duy Khải: Giờ này mà anh không phải làm việc à? Em đang phải ngồi trong phòng làm việc đây này.""Yêu nhất Minh Anh: Nghỉ một ngày cũng không sao, công việc vẫn hoàn thành bình thường là được!""Yêu nhất Duy Khải: Anh sướng nhé, em phải ngồi cùng phòng với boss.""Yêu nhất Minh Anh: Em làm gì mà ngồi với boss?""Yêu nhất Duy Khải: Làm thư kí chứ làm gì! Chẳng hiểu boss em nghĩ gì, bắt thư kí phải ngồi cùng phòng mới chịu cơ!""Yêu nhất Manh Manh: Anh cũng ngồi cùng phòng với thư kí này. Mà em ngồi cùng phòng boss chat chít với người yêu không sợ bị phát hiện à?""Yêu nhất Duy Khải: Xí, ai là người yêu anh hả? Mới cả boss em cũng đang chat hay sao í..."Nói đến đây, cả hai cùng dừng lại, sững sờ quay lại nhìn nhau. Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, họ dường như có thể thấy được hình ảnh của mình trong mắt người kia.- Manh Manh?Dùng cái bản mặt của boss mà gọi tên thân mật của cô, Manh Manh bày tỏ mình thật cạn lời.- Manh Manh phải không?Khá là bối rối, Manh Manh đành cười một cái:- Vâng!- Thật à?- Chính boss hỏi trước đấy chứ.- Em gọi anh là gì cơ?Manh Manh đứng hình. Thôi xong, quen miệng rồi...- Boss ạ.- Anh là Duy Khải mà, là Gió trời thu mát mẻ đó!- Nhưng anh có cái mặt của boss. Không gọi anh là boss thì là gì?- Gọi Khải là được.- Dạ vâng, thưa bos...- Hửm?- Nhưng anh với anh khác nhau mà!- Em nói cái gì nghe lằng nhằng thế?- Anh thế này, với anh thế kia khác nhau.- Tức là em yêu anh trên mạng, chứ không yêu anh thực tế?Sau hai năm, Duy Khải ngây thơ đã có khí chất của boss phúc hắc rồi...- Không phải vậy, em vẫn yêu anh mà. - Manh Manh sắp khóc đến nơi rồi đây.Duy Khải mỉm cười, cúi đầu khẽ chạm vào môi cô:- Thế mới ngoan chứ. Em chỉ có thể là của anh thôi.---Hết---