Thiên Tân năm 1929. Cô không ngừng chạy, gió mạnh rít gào bên tai, phát ra từng đợt tiếng kêu ảm đạm thê lương đến cực điểm. Mơ hồ nghe thấy tiếng động quỷ dị đuổi theo ở phía sau, cô có thể nhận ra tiếng giày quân đội đạp trên mặt đất rầm rập. Từng tiếng từng tiếng, tựa như một cái dùi làm tổn thương trái tim cô. Bước chân cô bắt đầu lảo đảo, gian nan chống đỡ thân người không ngừng chạy về phía trước, Phồn Cẩm biết, mình đã không còn kiên trì được bao lâu nữa rồi. Nhưng mà trừ bỏ chạy, cô đã không còn sự lựa chọn nào khác. Sau lưng cô, là thứ còn đáng sợ hơn nhiều so với dã thú sài lang, chính là ma quỷ thị huyết. Rốt cục, thể lực đã không còn chống đỡ được nữa, cô ngã mạnh trên mặt đất, mắt cá chân lập tức truyền đến đau đớn, cô ngẩng đầu, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không có. Phía trước con đường nhỏ quanh cô, là một bức tường đất dày. Muốn lùi cũng không được nữa rồi. Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, cô có thể nghe thấy trong gang tấc. Trái tim đột nhiên lạnh xuống,…
Tác giả: