Canh ba, ánh trăng lạnh lẽo, gió thổi bay tấm rèm lụa. Đêm cuối tháng tư, có dấu hiệu trời sắp mưa. Ào ào, róc rách, dưới mái hiên, hàng chuối tây thanh thanh thở dài. Ta không thích trời mưa. Khi còn nhỏ, mỗi lần đến ngày mưa, tỷ tỷ và ta lại tìm chỗ tránh mưa khắp nơi, chịu đói chịu lạnh là chuyện nhỏ, nhưng đáng sợ nhất là, vào ngày mưa chúng ta còn yếu ớt hơn cả phi trùng, sự bảo hộ duy nhất cũng bị cuốn trôi trong làn nước mưa. Tỷ tỷ đã rời bỏ ta trong một đêm mưa như thế. Từ đó, mỗi lần trời đổ mưa, ta lại tìm một nơi thật an toàn, để chính mình có thể ẩn núp thật tốt. Có lúc là núi hoang cây khô, có lúc là mộ dã phế miếu, thậm chí là chuồng bò chuồng ngựa mùi hôi ngút trời… Ta chỉ là, trước giờ không đến nơi nào có con người. So với trời mưa, ta càng không thích con người hơn. Con người rất hiểm ác, còn đáng sợ hơn nhiều so với thú dữ. Nhưng mùi của họ lại thơm ngọt như vậy, hơn nữa lúc họ tương tư đ*ng t*nh, sẽ có một hương vị mà chính họ cũng không biết, đó là một mùi hương…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...