Mạnh Bà Trang. Ngoài trang có một nữ tử đang đứng, khuôn mặt thanh thoát, một thân áo trắng, tóc búi đơn giản, song giữa mái tóc đen đã sớm có sợi bạc, bên khóe mắt đã có chút nếp nhăn. Một đôi mắt, không có nửa điểm gợn sóng, như là không có hỉ ộ ái ố, bình tĩnh nhìn cuộc sống muôn vẻ, chỉ như một hồi lại một hồi kịch. Lãnh lãnh thanh thanh (tịch mịch hoang vắng). Mà nàng, chính mình vẫn cảm thấy dù bản thân đặt trong hồng trần xem người diễn, những chuyện trong hồng trần, nàng một chút cũng không cảm thụ được. Mạnh Bà thoạt nhìn như thiếu phụ gần ba mươi, nhưng rất nhiều người đều biết, Mạnh bà chính mình cũng biết, năm nàng chết, mới có hai thập niên. Về phần vì sao tóc hai màu hoa râm, Mạnh Bà chưa bao giờ suy nghĩ nhiều. Bởi vì Mạnh bà biết, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra kết quả, nàng sớm đã quên hết chuyện kiếp trước. Một điểm cũng nghĩ không ra. Kỳ thật Mạnh Bà không gọi Mạnh Bà, nhưng nàng thật sự đã quên chính mình trước kia tên gọi là gì, chỉ nhớ rõ mình họ Mạnh. Sau…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...