Edit: Liễu Quân ~~oOo~~ “Look at me.” Âm thanh trầm thấp của người đàn ông đó ghim thẳng vào tim cậu, cậu y như đánh mất thần trí. Người đàn ông đó rồi sẽ có lúc ngã xuống ư? Cậu làm theo nguyện vọng của ông ấy, một chú biến hình đơn giản, biến một chiếc lá rụng dưới mặt đất Lều Hét thành bình thủy tinh, run rẩy hứng giọt nước mắt của người nọ. Vì sao? Vì sao phải cứu cậu? Harry cảm thấy linh hồn mình như bị tách ra làm hai, một phần linh hồn điều khiển cơ thể, xem hết toàn bộ ký ức của người nọ để lại cho cậu, xoay người, tiếp tục chiến đấu. Chiến tranh còn chưa chấm dứt, cậu không có tư cách dừng lại. Một phần linh hồn khác, tách ra khỏi thân thể cậu, đờ đẫn nhìn hết thảy mọi thứ, người đàn ông đó, ông ấy đã rời bỏ nơi này. Khuôn mặt ấy bình yên đến lạ. Dường như mọi thứ đều được ông ấy tính toán hết rồi, như vậy… sinh mệnh đó không thể nào níu giữ nổi. Mảnh hồn này giống như bị giam cầm, không muốn, không thể, cũng chẳng nghĩ tới chuyện rời đi. Harry-tỉnh táo nhạy bén-Potter…

Truyện chữ