Mùa xuân tháng ba, hoa đào phân phi. Trong rừng truyền đến một tiếng gọi trong trẻo nhưng lạnh lùng còn mang chút lo lắng – “A Hành!” Vừa nghe đến tên này, ta liền không nhịn được mà run lên. Thỉnh đừng tìm ta, ta không phải A Hành nha. Ta ngẩng đầu nhìn thiên không, trong mắt tràn ngập bi ai. Năm ngày trước, ta chỉ là đọc sách mệt mỏi nên lên giường ngủ trưa, kết quả vừa tỉnh ngủ liền phát hiện chính mình đang nằm trong một cái quan tài, trên người mặc phục sức cổ đại chỉ mới thấy trên truyền hình, bên cạnh còn có một đại soái ca cổ đại đang trừng mắt nhìn ta! Anh đẹp trai kia vừa nhìn đến ta thì cả ngọc tiêu trên tay cũng rơi xuống đất, hại ta cho rằng bản thân vừa tỉnh lại đã trở nên khuynh quốc khuynh thành. Khi ta bắt đầu động cái thân thể cứng ngắc như thi thể này để cố hết sức đi ra ngoài quan tài, hắn mới hồi phục lại tinh thần, kích động lay bả vai yếu ớt của ta, vừa mừng vừa sợ gọi ta “A Hành”. “Thỉnh đừng lắc, ta sẽ phun…” Ta yếu ớt nói, ta nói dễ nghe, ngươi là thúc thúc…
Tác giả: