Tác giả:

Hứa Lạc vừa mới ra khỏi phi trường thì Thượng Khiết đã nhào ra bắt được cánh tay, ôm cô vừa nhảy vừa gọi, “Aaaa Lạc Lạc, rốt cuộc chị cũng đã trở lại! Em nhớ chị muốn chết, ô ô ô ô ô…” “Chị mới làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài nửa năm thôi mà.” Hứa Lạc đen mặt lại. Thượng Khiết vẫn ô ô như cũ, “Nhưng khi chị đi rồi thì ở nhà chỉ còn mình em là con gái thôi!” Cô nàng tràn đầy bi phẫn, ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Lạc, “Chị không biết mọi người đáng ghét như thế nào đâu, ai cũng khi dễ em! Lạc Lạc trở về rồi thì nhất định phải chủ trì công đạo cho em, đánh bọn họ tan tành mây khói!” “Còn có anh ở đây.” Sau lưng Thượng Khiết truyền đến một giọng nói nhàn rỗi, “Thượng Tiểu Khiết, em không biết không nên khoác lác trước mặt người khác hay sao?” “Em đang đưa lưng về phía anh đó.” Có lẽ bởi vì có mặt Hứa Lạc ở đây, tinh thần khấn khích, Thượng Khiết lập tức trả đũa. Hứa Lạc vỗ vỗ vai Thượng Khiết, nhìn người sau lưng cô bé, cười cười, “Anh.” “Còn biết trở về.” Hứa Triệt…

Truyện chữ