Không sao cả, ta sẽ khiến ngươi nhớ lại, Phượng Viêm. Thu phong từ từ, hồng diệp mê mê. Mị ngô chi sắc, hoặc ngô chi tuyệt. Rừng cây trong Thái Dịch cung như co lại, mùa thu, dường như đã đến rồi. Một người khoác áo trắng tựa trên tháp quý phi, ngón tay thuôn dài vân vê một viên hạnh nhân, thưởng thức. Cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đôi mắt phượng ngập nước ẩn dưới hàng mi dày đậm có chút mông lung, kết hợp với chiếc cằm nhọn nhọn, càng tăng thêm vẻ mị sắc cho nam tử. Cũng đừng nhắc đến làn da trắng nõn như tuyết ấy, quả thật là khiến cho kẻ khác đui mù. Như người, như hồ ly, không phải thần cũng chẳng phải yêu. Khiến kẻ khác phải cam nguyện làm viên hạnh nhân trong tay y. “Quý ngự điện hạ, hôm nay thời tiết tốt, người có muốn đi dạo quanh viện một chút không?” Người mở miệng là một tiểu thái giám, gọi Ngọc Băng. Mỹ nhân miễn cưỡng nâng mi mắt lên, liếc ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu cười. Hai cung nữ ở phía sau tiến lên dìu y dậy, chỉnh lại y phục, mỹ nhân chỉ buộc sơ tóc lại rồi bước…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...